Đảo Thanh Mai

Chương 4: Tôi không nhỏ




Edit: Nguyệt Mẫn

Beta: MissTony

Sách của Tôn Nhụy còn chưa tìm ra được nên cậu ấy chỉ đành để lần sau hỏi lại. Mặt thì hiện rõ chữ "tiếc quá à" mà chỉ số tâm trạng trên đầu vẫn cao không giảm. Cuối cùng cậu ấy về tay không còn tôi thì có được cuốn tiểu thuyết võ hiệp xuất bản từ những năm 90.

"Lúc nãy anh chủ tiệm bảo tớ là nhân viên nhà anh ấy rất được chào đón nên cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa đấy." Tôi cúi đầu đọc cuốn sách, lướt sơ sơ qua nội dung.

Anh hùng mỹ nhân, do hiểu lầm mà ngã xuống sườn núi, chân tướng rõ ràng, dắt tay quy ẩn. Motif hơi cũ nhưng hành văn cũng không tệ lắm.

"Cậu nói chuyện với chủ tiệm rồi á?" Tôn Nhụy ngạc nhiên nói: "Vậy anh ta có nói Văn Ứng thích kiểu con gái gì không?"

Tôi khép sách lại, chắp hai tay sau lưng.

"Để tớ nhớ đã." Tôi tỏ vẻ đăm chiêu: "Hình như ảnh nói, anh trai đó thích kiểu e thẹn, nên cậu đừng chủ động như vậy."

Tôn Nhụy nhướng mày lên, vừa khiếp sợ vừa không dám tin

"Không ngờ khẩu vị của anh ấy lại như vậy."

Tôi cười nói: "Trông cậu cũng có giống loài ăn thịt đâu."

Mấy năm nay Tôn Nhụy để tóc dài, màu da lúa mì khỏe mạnh, vừa xán lạn lại hoạt bát, từ trên xuống dưới không thấy một chút dung tục nào. Nhìn cậu ấy, bạn sẽ đoán cô ấy hẳn là một kiện tướng chạy cự li dài hoặc thành viên trong đội cổ động viên, là thiếu nữ phụ cha quản lý vườn trái cây nho nhỏ trên đảo, chứ chẳng ai nghĩ cậu ấy là một người thẳng thắn với dục vọng, chỉ để ý xem cái đó của đàn ông có to hay không.

"Con người đều theo đuổi dục vọng mà sống, tớ chỉ hiểu biết nhiều hơn những người khác mà thôi." Cậu ấy không chỉ thẳng thắn với dục vọng mà còn rất độc miệng: "Tớ coi thường nhất là mấy cái đứa bày đặt đỏ mặt lúc nói đến mấy chuyện đó, mở miệng là trinh tiết treo trên miệng, đem cái phong kiến khốn nạn thành khuôn mẫu làm người. Mắc ói!"

Đảo Thanh Mai mặc dù là đảo nhỏ nhưng rất nổi bật bởi vị trí địa lý, từ trước đến nay nó luôn là thắng cảnh nghỉ dưỡng được mọi người trong và ngoài nước ghé thăm. Trong nhiều thế kỷ trước, người ngoại quốc xây dựng trường học, bệnh viện, mở trường đua ngựa và làm giàu. Nhiều người ở lại kết hôn với người bản xứ rồi sinh ra thế hệ con cháu xinh đẹp, thay đổi diện mạo quê hương và con người nơi đây, cũng tạo tiền đề cho những quan niệm cởi mở.

Bà cô tôi chính là con lai, lúc còn trẻ nhìn rõ nét hơn, mũi cao mắt sâu và đôi mắt xanh màu ngọc. Nghe nói mẹ bà là người nước ngoài, qua đời vì mất máu khi sinh đứa con thứ hai. Sau đó, cha của bà cô đi bước nữa, mẹ kế hà khắc và đánh chửi hàng ngày khiến bà mất niềm tin vào gia đình và hôn nhân rất nhiều, năm hai mươi tuổi, bà gia nhập vào "bà cô ốc".

"Rồi rồi rồi, mắc ói mắc ói." Tôi phụ họa theo Tôn Nhụy, đi đến một sạp bán nước trái cây thì mua một ly nước ép dưa hấu.

Miếng nước ngọt lành vừa vào miệng là cái nóng như vơi đi hẳn.

Tôi thở dài sảng khoái, tiếp tục đi về phía trước. Không biết Tôn Nhụy nghĩ cái gì mà đột nhiên thì thầm hỏi tôi: "Dư Miên, có phải cậu là xử nam không vậy?"

Suýt nữa thì tôi phun ngụm nước dưa hấu ra ngoài, tôi vừa ho sặc sụa vừa hốt hoảng nhìn cậu ấy: "Cậu, cậu định làm gì đó??"

Tôi che ngực trong nỗi sợ hãi, sợ cậu ta sẽ biến thành màu vàng và muốn nhúng chàm thiếu nam trong sạch tôi đây.

"Hồi cấp ba cậu không thích ai đúng không? Cậu ngon giai thế này cơ mà, tớ không tin không có cô gái nào thích cậu." Cậu ấy nhíu mũi một cái: "Tiếc ghê, cậu không có yêu sớm."

Hóa ra là vậy. Tôi bình tĩnh gỡ bỏ cảnh báo xuống.

Đúng là năm lớp 10 có cô bạn từng tỏ tình với tôi, nhưng giới tính chúng tôi khác nhau nên thật sự tôi không thể nào yêu cô ấy được, thế là từ chối.

Đến lớp 11, đỉnh đầu Phó Duy có màu hồng nên tôi tưởng rằng cậu ấy thích mình, thế là ngốc nghếch ngỏ lời "có thể thử một lần" với cậu ta, sau đó, không có sau đó nữa...

Thái độ của Phó Duy với tôi thay đổi rất đột ngột, tránh tôi như tránh tà, thậm chí còn lan truyền khắp nơi rằng tôi là kẻ biến thái khiến người khác cô lập và tránh xa tôi, cũng cắt đứt con đường yêu sớm của tôi từ đó tới giờ.

Tôi cắn ống hút nói: "Có gì mà tiếc, còn được học thì cố mà học. Với cả... sao cậu biết hè này tớ không tìm được đối tượng hả?"

Tôn Nhụy ngẫm nghĩ rồi đồng ý nói: "Đúng nhỉ, lỡ đâu gặp được thì sao."

Lỡ đâu gặp được...

Trong đầu tôi bất giác hiện lên một thân hình cao lớn, bên tai như có gió thổi qua rung tiếng chuông leng keng rộn ràng.

Tôi cắn uống hút, đúng lúc dừng trước cửa kính của một tiệm quần áo. Trong tủ ngoài mấy con ma-nơ-canh được trưng bày thì còn có một tấm kính lớn, vừa hay chiếu thẳng vào dáng vẻ của tôi lúc này.

Khóe môi đang cười, đôi mắt sáng ngời, chỉ số trên đỉnh đầu màu hồng, tâm trạng tốt đến mức không thể nào tốt hơn.

Tựa như chú mèo con tinh nghịch, khi bạn không chú ý đến nó thì nó sẽ chẳng nể nang gì mà làm mưa làm gió trên đầu bạn, nhưng khi bạn chú ý thì nó đã chuồn khỏi ánh mắt của bạn chỉ trong nháy mắt. Màu hồng nhanh chóng trở thành màu xám nhạt, tốc độ thay đổi nhanh đến mức tôi phải hoài nghi rằng mình có nhìn lầm rồi hay không.

Mà chắc là nhìn lầm thật nhỉ? Sao tôi có thể thích người mới chỉ gặp gỡ được vài lần? Tôi vẫn luôn thuộc phái thâm tình kia mà...

Tôi lại nghĩ đến Nhạn Không Sơn, nghĩ về bàn tay to lớn, đôi mắt đen láy sâu thẳm và đôi chân thẳng tắp...

Nhìn mà xem, lần này đỉnh đầu tôi có hồng đâu.

Xong, nó thành màu vàng rồi.

Tôi mắng thầm một tiếng rồi yếu ớt vịn lên tủ kính mà trong lòng phức tạp không thôi.

Lẽ nào tôi đã có ý với Nhạn Không Sơn, vừa thấy đã yêu rồi sao?

Vẻ mặt mau chóng trở nên phức tạp mà Tôn Nhụy ở cạnh cũng cảm giác thấy

"Cậu sao đấy?" Nét mặt cậu ấy quái đản, nhỏ giọng hỏi: "Cậu thích kiểu này đó hả?"

"Sao cơ?"

Tôi khó hiểu rồi nhìn vào tủ kính thêm lần nữa, kết quả là nhìn thấy hai con ma-nơ-canh mặc nội y viền ren gợi cảm đang vẫy tay. Đây là tiệm đồ lót phụ nữ mà...

Tôi đứng bật dậy, chính trực nói: "Là vầy, hình như tớ quên mất sinh nhật mẹ mình rồi, vừa nhớ ra nên mới tiếc một chút." Nói xong để tăng tính hiệu quả tôi còn quay sang cười với Tôn Nhụy.

Tôn Nhụy không nghi ngờ gì: "À, thế hả, vậy cậu có muốn mua quà bù không? Nếu cậu ngại thì tớ có thể vào mua cho cậu."

Tôi cảm ơn ý tốt của Tôn Nhụy, làm vẻ cảm động rồi từ chối.

Chúng tôi đi một lúc nữa rồi lên xe bus về nhà. Tôn Nhụy đứng ở trạm xe tạm biệt tôi, trước khi đi còn dặn dò là phải giữ quan hệ tốt với hàng xóm và giúp cậu ấy nghe ngóng chuyện Văn Ứng. Vì tâm trạng rối bời nên tôi cứ nhận lời cho xong. Nhưng song song với cảm giác rối bời ấy là tôi cũng hiểu được bí ẩn chôn sâu trong trái tim mình, rằng rối bời chỉ là cách để tôi tự dối lừa bản thân. Thật lòng thì tôi rất thỏa mãn với yêu cầu của Tôn Nhụy.

Trong tim tôi như sinh ra một chú chim sẻ, nó cứ nhảy nhót muốn tung cánh bay đi mà tôi lại không thể đè nén nó được.

""Cuốn "Đại hiệp Phích Lịch" này được tôi khai quật trong một hiệu sách cũ trên đảo, hay lắm đấy.""

Giới trẻ bây giờ gần như ai cũng điều hành một đến hai tài khoản mạng xã hội, chia sẻ cuộc sống và bày tỏ tâm tư tình cảm của bản thân.

Tôi cũng vậy. Không những tôi có mà kiếm cũng không tệ lắm, dựa vào chuyện share vài bức ảnh chụp thường ngày kèm thêm mấy dòng tâm sự, hai năm qua cũng thu được tầm ba mươi ngàn người theo dõi. Mỗi lần post một trạng thái sẽ có không ít bình luận.

Giao tiếp mạng kiểu này khiến tôi tự do nhiều hơn, không cần quan tâm đối phương là ai, càng không phải phiền muộn rằng đối phương có lá mặt lá trái hay có lời nói nào không thật không.

Bình luận càng lúc càng nhiều hơn, nói sách như nào, cũng hỏi là tiệm sách của ai ở trên đảo thế.

Dân mạng A: Trước tôi có đi du dịch đến đảo Thanh Mai, cảm giác nơi đó rất nhàn nhã thích hợp cho dưỡng lão cực kỳ.

Dân mạng B: Tôi có đi đến tiệm sách cũ nổi tiếng trên đảo, nhiều sách với lắm thể loại lắm, nhưng quá lộn xộn nên phải có kiên nhẫn để tìm.

Dân mạng C: Giờ chẳng mấy ai đọc "Đại hiệp Phích Lịch" nữa, motif cũ rích rồi, nhưng mấy năm trước thì hot lắm.

Tôi trả lời vài ba cái rồi out khỏi phần mềm, lên giường đi ngủ.

Trước khi ngủ tôi đóng cánh cửa sổ đang mở toang, ban đêm vừa oi vừa nóng, chiếc quạt điện cà tàng cũng không có tác dụng mấy. Tôi đổ mồ hôi cả người, lật qua lật lại không thể nào ngủ yên được, nửa đêm lại ra mở cửa sổ.

Cửa vừa mở đã thấy một cô gái duyên dáng đi ra từ căn nhà bên cạnh, cô mặc chiếc váy trắng, tóc dài tới eo.

Nhạn Không Sơn đi phía sau tiễn cô ra ngoài sân.

"Thật không..." Cô gái quay người hỏi Nhạn Không Sơn còn đang im lặng.

Nhạn Không Sơn lắc đầu.

Cô gái có chút tiếc nuối rồi hai người không còn nói gì nữa, một người từ từ đi xa, một người khóa cửa sân lại.

Tôi tưởng Nhạn Không Sơn sẽ vào nhà thế mà anh lại ngồi lên chiếc ghế dài trong sân, châm lửa hút một điếu thuốc.

Từ khoảng cách này tôi không nhìn rõ được khuôn mặt của anh. Chỉ thấy một tay anh cầm điếu thuốc còn tay kia chống lên chiếc bàn gỗ, mắt nhìn về phía trước không biết là đang nghĩ gì.

Tôi khoanh hai tay gác lên bệ cửa sổ, gác cằm lên cánh tay. Anh nhìn về nơi xa xôi còn tôi thì nhìn anh.

Lấy điện thoại ra, tôi chụp ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, đổi trạng thái cùng với một dòng chữ mới.

"Đêm dài đằng đẵng, lòng sao ngủ yên"

Người còn thức giờ này không nhiều, bình luận cũng không tích cực, lâu lắm chỉ có hai ba cái.

Dân mạng A: Bấm tay tính, tất cả mọi người đều là kẻ mất ngủ.

Dân mạng B: Tui không phải, tui không có, tui là đảng cú đêm.

Dân mạng C: Mặt trăng lớn ghê không có chút mây nào luôn, xem ra mai thời tiết tốt rồi đây!

Tôi để điện thoại xuống rồi lại nhìn Nhạn Không Sơn, anh đứng lên, chắc là hút xong rồi.

Bên ngoài mát mẻ hơn trong phòng, tôi ghé vào bệ cửa sổ hơi có chút buồn ngủ.

Bỗng nhiên Nhạn Không Sơn bất chợt nhìn sang, cực kỳ chuẩn xác bắt được tầm mắt của tôi.

Tôi không tránh kịp nên giữ nguyên tư thế nằm sấp cứng đờ, nghĩ bụng cầu mong cho thị lực của Nhạn Không Sơn không tốt nên không phát hiện ra là tôi đang nhìn trộm anh.

Nhà ông nội với nhà Nhạn Không Sơn không phải như một đường thẳng, hai bên hơi dịch ra một chút, một trước một sau, từ phòng tôi nhìn ra ngoài sẽ đối diện với sân nhà bên cạnh, chỉ cách nhau một con hẻm nho nhỏ.

"Muộn vậy rồi còn chưa ngủ sao?" Nhạn Không Sơn đi đến dưới hàng rào tre, ngẩng đầu nhìn lên.

Tiếng ve ve cứ nhao nhao ầm ĩ thế nhưng giọng anh vẫn có thể nghe được rất rõ ràng.

Tôi thoáng ngửa mặt lên: "Nóng quá, không ngủ được. Sao anh cũng chưa ngủ à?"

Tôi biết vì sao anh không ngủ nhưng vẫn cố ý hỏi thôi.

Anh nhìn tôi một lúc, bắt chước tôi nói câu qua loa lấy lệ quá là rõ ràng: "Vì nóng quá nên tôi cũng không ngủ được."

Cuộc trò chuyện không quá lâu, anh xoa bóp phần gáy, vẻ mặt đã có vài nét mỏi mệt.

"Muộn rồi, tôi ngủ đây." Anh xoay người, không quay người lại mà chỉ vẫy vẫy tay: "Em cũng ngủ sớm chút đi nhé, cậu bạn nhỏ."

Tôi bĩu môi, muốn hét lớn sau lưng anh là mau rút lại chữ "nhỏ" đó của anh đi.

Tôi không nhỏ nữa. Kể cả tuổi tác hay cái tokboki đều không nhỏ nữa.

Và đêm đó tôi không còn nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, Nhạn Không Sơn cất nóđi rồi. Tôi ngủ một giấc đến mười một giờ, một đêm mơ mộng mà tỉnh lại thì quên sạch sành sanh, chỉ có tinh thần là uể oải.

Sau khi rửa mặt, tôi gãi bụng rồi đi xuống tầng, qua phòng khách đi đến phòng bếp kiếm gì ăn. Khi đi qua ghế hoa lê tràng kỷ theo phong cách cỗ, vốn đã đi qua rồi lại đột nhiên thấy có gì đó không đúng, tôi đi lùi lại mấy bước và nhìn cô nhóc đang ngồi trên ghế xem tivi.

"Sao em lại ở đây?" Tôi mơ màng hỏi.

Nhạn Vãn Thu quơ quơ hai chân, đang xem "SpongeBob" nghe tiếng nên quay đầu lại.

"Hôm nay là cuối tuần nên em không đi học."

"Vậy ba em đâu rồi?"

"A Sơn đi vào thành phố gom sách rồi nên không đem em theo được, thế là để em ở đây."

"Vậy ông nội anh đâu?"

Cô bé chép miệng: "Ầy, đang nấu cơm trong bếp ạ."

Tôi xoay người đi tìm ông.

Ông nội thấy tôi dậy rồi, bưng trong tay chén lớn rồi nói tôi ngồi xuống ăn mì sau đó cất giọng gọi Nhạn Vãn Thu.

"Lát nữa ông đi bán trứng luộc con nhớ ở nhà trông Thu Thu đấy nhé."

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đôi đũa ở trong mồm rồi mà mì thì rơi tuột xuống chén, sững sờ nói: "Dạ?"

Ông nội nói một cách đương nhiên: "Gần đây du khách nhiều nên bán trứng luộc nước trà được lắm, đến trưa là bán xong hết rồi."

Nhạn Vãn Thu đang dùng cái nĩa để ăn mì, ăn đến mức cả mặt toàn là dầu thế mà cũng theo kịp chủ đề.

"A Sơn nói gần đây buôn bán trong tiệm sách cũng rất tốt, nghỉ hè đến rồi."

Sau buổi cơm trưa, ông tôi đẩy chiếc xe tiếp tục sự nghiệp kinh doanh trứng luộc nước trà của mình, tôi và Nhạn Vãn Thu thì tròn mắt nhìn nhau, trong thoáng chốc không biết phải ở chung với một cô bé năm sáu tuổi thế nào đây.

"Đọc manga không?"

"Em không biết chữ."

"Vậy anh em mình xem tivi đi."

" Hết "SpongeBob" rồi ạ."

"... Chơi game trong điện thoại nhé?"

"A Sơn nói chơi nhiều không tốt cho mắt."

Tôi thua trận: "Vậy em thích gì nào?"

Đột nhiên ánh mắt cô bé vụt sáng rồi cười ngọt ngào với tôi, trên đôi gò má hiện lên lúm đồng tiền nhỏ xíu.

"Qua nhà em chơi Mario đi."

Tôi nhìn vẻ mặt này thì biết rằng con bé hẳn đã ở đây chờ tôi từ lâu.