Đảo Taroshi

Chương 8




“Được, nhường anh thêm năm phần trăm, anh cho người bảo vệ đường từ Tháp Cốc đến cảng Ly, mẹ nó đừng có để người họ Kim mò đến cảng Ly ngang ngược nữa.” Chu Lạc trầm giọng nói.

Mạch Khắc vui vẻ đứng dậy, “Ha ha ha ha, Chu mỹ nhân dứt khoát thật đấy, vậy chúng ta quyết định thế nhé.”

“Mẹ anh, đừng gọi tôi là Chu mỹ nhân! Đệt!” Chu Lạc trợn mắt, quay người bỏ đi, Mạch Khắc vớ lời ngồi phía sau không ngừng cười ngu.

Đúng lúc này, bỗng mười mấy tiếng phanh xe chói tai vang lên trên bãi cát, ngay sau đó, vài chục người ùa đến từ bốn phương tám hướng bao vây đám Chu Lạc.

Triệu Lỗi nhảy ra trước Chu Lạc, chắn Chu Lạc sau lưng mình, hắn ta tức giận mắng Mạch Khắc, “Mạch Khắc, tao đ!t mẹ mày, mày gài bọn tao à?!”

Mạch Khắc cũng hoảng loạn, hôm nay hắn ta còn không dẫn theo nhiều người để thể hiện thành ý, chỉ đưa theo bốn vệ sĩ thân cận, hắn ta cũng không biết những người này là ai: “Ai rảnh gài chúng mày? Tao ngu đến mức gài bọn mày ở Tháp Cốc à? Ông đây cũng không biết chúng là ai.”

Mạch Khắc nói xong bèn yên lặng lùi đến cạnh một vệ sĩ, nói nhỏ: “Mẹ mày, mau gọi người!”

Hàng người tách ra từ giữa, Kim Lão Ngũ và một người mỏ nhọn má hóp bước ra.

Chu Lạc thấy hai người họ bèn nhếch môi cười khẩy, “Còn tưởng là ai, hóa ra là hai thằng thất bại.”

Kim Lão Ngũ lập tức xù lông, nhảy dựng lên chửi: “Mày nói ai thất bại?! Hôm đó tao sơ ý bị mày gài thôi, hôm nay anh tư tao cũng tới. Chu Lạc, mày đừng hòng chạy, ông đây phải giết chết mày.”

“Anh tư mày? Anh tư mày thì đáng con kẹc gì?!” Chu Lạc cười khẩy, nói: “Mày hỏi xem quả răng vàng trong mồm anh mày ở đâu ra? Con mẹ nó là bị tao đã vỡ rồi nên làm lại đó.”

“Mày nói láo!” Kim Lão Ngũ hét lên.

Lúc này, người đàn ông xấu xí bên cạnh Kim Lão Ngũ bỗng nói: “Đừng nhiều lời với chúng, giết thẳng.”

Người này là Kim Lão Tứ, anh trai Kim Lão Ngũ, trước đây từng bị Chu Lạc đá gãy răng cửa trong một lần đánh nhau, từ đó về sau, gã căm hận Chu Lạc.

Chu Lạc trầm mặt lùi lại vài bước, nói với Nhiêu Hà Lý, “Đưa Chử Tuân lên xe trốn, dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài.”

“Cháu không đi!” Chử Tuân hét lên.

Chu Lạc khẽ quát cậu: “Cháu không nghe lời chú?!”

Chử Tuân nhất quyết không chịu, “Cháu không đi!!”

“Đệt!” Chu Lạc đá Chử Tuân về phía trước, “Mau cút đi cho ông, Nhiêu Hà Lý, cậu điếc à? Dẫn Chử Tuân đi.”

“À… Vâng… Vâng…” Nhiêu Hà Lý ngẩn người, kéo Chử Tuân chạy về phía xe, “Cậu đi với tôi nhanh lên… Cậu ở đây chỉ ngáng chân họ thôi…”

Chu Lạc vừa thét lên một tiếng, Kim Lão Ngũ và Kim Lão Tứ đã dẫn mấy chục người kia xông lên.

Những người này đều đã chuẩn bị trước, ai nấy cầm mã tấu trên tay. Phe Chu Lạc chỉ có anh và Triệu Lỗi, cộng thêm Mạch Khắc và ba bảo vệ, tổng cộng cũng chỉ sáu người. Đám tay chân nhà họ Kim đã giơ đao ập đến như thủy triều.

Chu Lạc cởi vest, ném về phía một đàn em đang lao về phía mình. Tên đàn em kia bị áo vest che mắt, bỗng chốc không nhìn thấy gì, Chu Lạc bèn giơ chân đạp hắn ta. Tên đàn em kia ngã lăn ra đất, ôm bụng kêu la. Chu Lạc cướp mã tấu của hắn ta, lao vào đám người. Một nhát chém một người, anh vung thanh mã tấu bén nhọn trong tay, xảo trá chém vào khuỷu tay và khuỷu chân những kẻ lao đến trước mặt. Máu tươi bắn ra nhanh chóng nhuộm đỏ áo anh.

Đúng lúc này, một đường chém rất bén vụt qua bên trái anh, Chu Lạc cong người né, quay lại nhấc chân đá về phía đó. Hóa ra là một tên chuột nhắt định đánh lén lúc anh chém người khác. Anh vung chân đá lên cằm hắn ta, tên đàn em kia thét lên rồi ôm miệng.

Tên đàn em kia vừa ngã xuống, lại có thêm một tiếng thét vang lên phía sau, cách anh rất gần, như thể người phát ra tiếng thét này đứng ngay sau lưng anh. Chu Lạc quay phắt người lại,  thấy Kim Lão Ngũ đang quỳ dưới đất, bị một đôi tay vặn ngược cánh tay ra sau, mà chủ nhân của đôi tay này lại là Chử Tuân.

Chử Tuân vô cảm nhìn Kim Lão Ngũ, hai tay dồn sức bẻ ngoặt cánh tay Kim Lão Ngũ ra sau, Kim Lão Ngũ đau méo cả mặt, không ngừng kêu rên.

Chử Tuân vặn tay gã, lạnh lùng nói: “Mày mà cũng dám chửi chú, mày là cái thá gì?!”

“Cẩn thận!!”

Chu Lạc xộc về phía Chử Tuân, đẩy cậu ta, lại có thêm một tên đàn em lao tới. Chu Lạc kéo Chử Tuân ra sau lưng, đá bay tên kia.

Chu Lạc và Chử Tuân tựa lưng vào nhau, đám tay chân xung quanh họ ngày càng nhiều, dần dần tạo thành vòng tròn bao vây quanh họ. Chu Lạc quay lại nhìn Chử Tuân: “Chú bảo cháu đợi trong xe cơ mà, sao lại ra đây?”

“Hôm qua cháu đã nói rồi, bây giờ cháu đã lớn. Từ giờ về sau, cháu không để ai làm hại chú nữa đâu.” Chử Tuân dứt lời, lập tức vung tay đấm lên mặt một đàn em gần mình.

Nắm đấm của Chử Tuân rất nhanh, mỗi cú đều đong đầy sức mạnh nhắm thẳng vào mặt mấy tên đàn em kia. Nếu Chu Lạc mạnh ở những chiêu dùng chân, thì nắm đấm của Chử Tuân là thứ khiến người ta nghe thôi đã sợ. Hai nắm tay cứng cáp, cú nào cũng như đòi mạng, cơ thể của Chử Tuân linh hoạt, hai chân nhanh nhẹn phối hợp với hướng ra quyền, đám tay chân kia lần lượt bị cậu đấm ngã, không một ai có thể lại gần cậu.

Chu Lạc đã chém giết hồi lâu, thanh mã tấu anh cướp được đã thủng mất một lỗ. Anh ném thanh mã tấu, quét chân đá ngã hai tên loe que lại gần mình.

Chu Lạc và Chử Tuân tựa lưng vào nhau, đánh không ngừng nghỉ. Máu bắn lên mặt Chử Tuân, mà áo sơ mi của Chu Lạc cũng đã bị chém tả tơi. Ngoài hai câu trò chuyện ban đầu, hai người không nói với nhau câu nào nữa, chỉ yên tâm giao lưng cho đối phương. Tựa như mười mấy năm qua họ vẫn làm, nương tựa lẫn nhau.

Máu nhuộm đỏ áo trắng, tiếng gào thét vang lên không ngừng, bãi biển yên tĩnh như biến thành chiến trường máu chảy thành sông. Ngay khi mọi người đang chìm trong sát ý, một vật lạnh lẽo kề sát trán Chu Lạc.

Một giọng nói âm u vang lên: “Đứng im, còn cử động tao sẽ bắn chết mày!”