Đảo Taroshi

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Lạc lái xe chở Chử Tuân đang lim dim buồn ngủ, nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ màu trắng.

Đây là nhà cũ của nhà họ Chử, cũng là nơi Chu Lạc và Chử Tuân sinh sống hơn mười năm qua. Căn nhà màu trắng cao hai tầng, được xây theo dạng nhà mái hiên[1] thời Dân quốc, bốn, năm cây cột màu trắng dừng sững bên dưới, nối liền một hành lang rất dài. Hành lang trồng kín là những thất lý hương, keo dậu và cúc thược dược, gần cửa ra vào là một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn có một chiếc ghi-ta làm từ gỗ vân sam màu vàng sẫm.

[1] Từ gốc là 骑楼, là một dạng kiến trúc trông như vầy:



Cơn mưa rào lúc chập tối thấm ướt mặt bàn, vài bông hoa nhỏ còn vương hơi ẩm rơi xuống mặt bàn, mấy bông hoa khác lại rơi trên dây đàn, lẳng lặng tỏa hương.

Căn nhà có hai tầng, ban công tầng hai đối diện với vườn hoa bên dưới. Tầng hai có hai ô cửa sổ rất lớn màu xanh nhạt, hoa tường vi hồng leo dọc theo lề cửa sổ, từng khóm hoa màu hồng phủ kín cả bức tường.

Trước căn nhà không xa là bãi biển, đêm về, mặt biển lặng lẽ sâu lắng. Gió biển mặn ẩm phả lên mặt Chu Lạc và Chử Thần, lay động khóm tường vi hồng trên ô cửa xanh, mùi thơm ngào ngạt lập tức tràn khắp căn nhà nhỏ.

Chu Lạc ôm hông Chử Tuân, dìu cậu vào phòng khách tầng một, sau đó đặt cậu xuống sô pha.

Động tác này khiến Chử Tuân mở mắt. Dưới ánh đèn sợi đốt, đôi người sâu thẳm màu xanh nhạt chợt lóe lên ánh sáng bí ẩn, cậu cong người lăn vào trong sô pha, thoạt trông tựa như một chú mèo Ba Tư thu móng vuốt.

“Chú ơi, đau đầu quá…”

Chu Lạc cúi người xoa mái tóc mềm mại, “Nằm đây một lát, chú đi đun ít nước ấm cho, uống thuốc xong sẽ đỡ thôi, ngoan.”

“Vâng…” Cậu rũ mắt, hàng mi dày như hai chiếc quạt nhỏ, khẽ cụp xuống che khuất con ngươi màu xanh nhạt.

Chu Lạc đứng dậy, cởi chiếc áo sơ mi trắng dính máu trên người. Dù trông hơi gầy, nhưng khi Chu Lạc cởi quần áo, cơ bắp trên người anh lại vô cùng vạm vỡ, đường nét tấm lưng rộng lớn mượt màu, cơ bụng căng chặt ẩn hiện bên dưới. Chiếc quần tây màu đen ôm quanh thắt lưng thon gầy, cũng bao bọc bờ mông rắn chắc tròn đầy của anh.

Có lẽ nhờ thường xuyên đánh nhau, vận động nhiều, cũng có thể do trời sinh đã vậy, dáng mông của Chu Lạc rất đẹp, hai cánh mông tròn trịa liền với vòng eo thon gầy, vừa cao vừa vểnh.

Chử Tuân nằm trên sô pha, híp mắt nhìn bóng lưng Chu Lạc, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, lặng lẽ vẽ lại từng tấc da thịt của anh.

Chu Lạc rót cốc nước ấm, nắm thuốc hạ sốt trong tay. Anh ôm Chử Tuân vào lòng, đút cậu uống ba viên thuốc hạ sốt. Uống thuốc xong, Chu Lạc đặt cốc xuống, vừa định đứng dậy lấy chăn đắp cho cậu lại bị cậu kéo lại, Chử Tuân dụi mái tóc mềm mại vào lồng ngực trần trụi của Chu Lạc, nhõng nhẽo nói: “Chú ơi, đừng đi, ở với cháu được không?”

Chu Lạc rút chân về, nằm xuống sô pha, ôm trọn cậu vào lòng, để cậu nằm sấp trên ngực mình. Anh giơ hai tay khẽ day huyệt thái dương giúp cậu, “Làm thế này có đỡ hơn không? Còn đau đầu lắm không?”

Chử Tuân híp mắt nằm trên người Chu Lạc như mèo, hai tay cậu ôm hông Chu Lạc, yếu ớt lắc đầu, “Hết đau rồi, giờ đỡ nhiều rồi ạ. Chú ơi, hôm nay chú lại đánh nhau à? Có bị thương không?”

Chu Lạc cười nói: “Sao chú bị thương được? Trên đảo này làm gì còn ai đánh được chú? Đừng có lo hão!”

Chử Tuân nhìn lên, hờ hững đáp: “Ò, không biết mấy năm trước ai bị người ta chém cho máu chảy đầy người, ngất xỉu trước cửa nhà…”

“Này, thằng ranh này.” Chu Lạc vò đầu cậu, “Đó là chú bị người ta gài, nếu không sao mấy thằng nhãi đó làm chú bị thương được.”

“Vậy sao? Lần đó bị gài, vậy tháng ba năm ngoái chú bị chém một vết siêu dài sau lưng là vì sao vậy? Cũng bị gài à?”

Chu Lạc lúng túng, hắng giọng nói: “Lần đó là tai nạn ngoài ý muốn…”

“Còn tháng trước…” Chử Tuân còn muốn nói tiếp, Chu Lạc đã ấn đầu cậu xuống, vùi mặt cậu vào ngực mình, giả vờ tức giận nói: “Im ngay, nhóc con chỉ biết chọc ngoáy chú.”

Chử Tuân dán mặt lên lồng ngực trần trụi của Chu Lạc, nghe tiếng tim đập vững vàng qua một lớp da thịt. Cậu lẳng lặng dụi đầu vào ngực Chu Lạc, nói: “Cháu không chọc ngoáy chú… Cháu lo cho chú mà… Nhiều năm băng bó cho chú như vậy, cháu sắp thành bác sĩ nửa mùa rồi đây, nếu chú không muốn cháu lo thì ít bị thương thôi.”

“Biết rồi.” Chu Lạc lại xoa mái đầu mềm mại của cậu, như thể có vò bao nhiêu cũng không đủ, “Chú sẽ cẩn thận, nhìn xem, không phải lần này không bị thương à?”

Dù Chu Lạc giỏi đánh đấm, nhưng không phải lần nào anh cũng lành lặn ra về, nhất là sau khi bố Chử Tuân là Chử Xuyên qua đời, thế lực Thanh Bang không được như trước. Mấy năm nay, nhà họ Kim ở Lạc Thành và họ Mạch ở Tháp Cốc đều trăm phương nghìn kế muốn nuốt chửng mảnh đất Hi Đảo này, tuồn thuốc phiện vào thị trường Hi Đảo. Nếu không có Chu Lạc dẫn các anh em Thanh Bang đứng ra chặn lại, e là Hi Đảo lúc này đã tràn lan thuốc phiện, trở thành một Tháp Cốc khác.

Những chuyện này, Chu Lạc không muốn nói nhiều với Chử Tuân, anh vỗ nhẹ lên đầu Chử Tuân, ngồi dậy khỏi sô pha, “Cháu nằm thêm một lúc đi, chú đi tắm đã, người toàn mồ hôi.”

“Vâng.”

Chu Lạc quay người cởi quần dài ngay trước mắt Chử Tuân, anh chỉ mặc chiếc quần chữ nhật màu trắng, ôm chặt lấy bờ mông căng kểnh. Chử Tuân như vô ý ngẩng đầu nhìn vài lần, nhìn đến khi anh vào phòng tắm.

Anh cởi quần lót, mở nước nóng, đứng dưới vòi hoa sen gột rửa cơ thể mệt mỏi của mình. Nghĩ đến ngày mai đến bang còn phải nghe Trì Chí chất vấn anh lại thấy phiền phức, giữa chừng, cửa phòng tắm bỗng mở ra, Chử Tuân cởi sạch quần áo đứng trước cửa, nói nhỏ: “Người cháu cũng toàn mồ hôi, dính lắm, cháu tắm cùng chú nhé, tiện thể chà lưng giúp chú luôn.”

Trước năm mười lăm tuổi, Chử Tuân vẫn luôn tắm cùng Chu Lạc. Sau này cậu lớn rồi, Chu Lạc thấy hai người tắm chung không hay lắm, bèn nói sao cũng không cho cậu tắm chung nữa. Nhưng hôm nay Chử Tuân đang ốm, Chu Lạc vốn thương cậu, hơn nữa cậu đã cởi đến đồ chạy đến đây rồi, Chu Lạc cũng không tiện đuổi đi, bèn gật đầu.

Trong phòng tắm chỉ có một vòi sen, Chử Tuân chậm rãi đến bên cạnh Chu Lạc, xả nước lên người mình. Lúc này hai người đứng rất gần nhau, gần như là da thịt dính liền.

Chử Tuân là con lai, da dẻ rất trắng, còn chưa lớn hết đã cao bằng Chu Lạc, đôi chân dài đung đưa dưới vòi hoa sen, kích cỡ của thứ rủ xuống giữa hai bắp dùi kia cũng vô cùng đáng sợ. Chu Lạc cúi đầu nhìn trộm, phát hiện kích cỡ thứ đó lại không khác của mình là bao, cũng không biết mấy năm nữa có lớn thêm không, nói không chừng còn lớn hơn mình nhiều.

Đàn ông luôn để ý đến mấy lạng thịt dưới háng, Chu Lạc vốn còn thấy không thoải mái, lúc này lại nhìn chỗ đó của Chử Tuân, cười nói: “Được đấy, thằng nhóc này, chim lớn quá ta.”

Chử Tuân khẽ cười, quay ra sau lưng anh, cậu cầm một chiếc khăn lông ướt rồi đặt lên lưng anh, nói: “Cháu chà lưng cho chú nhé.”

“Không cần, cháu còn đang ốm mà.” Chu Lạc nói xong toan xoay người, Chử Tuân lại hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục chà, “Không sao, ra mồ hôi rồi, bây giờ cháu đỡ nhiều lắm, cũng hết đau đầu rồi.”

“Vậy cũng được.”

Chử Tuân dùng khăn ướt chà nhẹ lên lưng Chu Lạc, tay còn lại như thể vô tình đặt trên eo Chu Lạc. Vóc dáng Chu Lạc rất đẹp, vai rộng eo hẹp, nửa thân trên không có vết sẹo nào, anh chống hai tay lên tường, eo hơi hạ xuống, giao cả tấm lưng mình cho Chử Tuân.

Chử Tuân vô cảm lau một hồi, bỗng ném chiếc khăn trong tay sang bên cạnh, “Dùng khăn tay lau không có sức, cháu chà cho chú bằng tay nhé, tiện thể mát xa luôn.”

“Được, sao cũng được.” Vừa rồi Chử Tuân dùng sức vừa phải, Chu Lạc thoải mái híp mắt.

Không có khăn lông cản trở, tay Chử Tuân chậm rãi xoa bóp trên lưng Chu Lạc. Ngón tay thon dài chạy dọc từ cổ Chu Lạc xuống, xoa nắn từng tấc da thịt, khi dừng lại tại vai và eo, cậu sẽ dùng sức bóp chặt da thịt Chu Lạc, lúc nặng lúc nhẹ mát xa cho anh. Cơ thể Chu Lạc thả lỏng, tiếng rên hừ hừ thoải mái phát ra từ xoang mũi.

Tay Chử Tuân trượt từ eo sang hõm lưng anh, vùng da nơi đó vô cùng trơn mượt, xuống thêm chút nữa là cánh mông trắng vểnh. Nhìn xuống đó, nhịp thở của Chử Tuân bỗng dồn dập, đôi mắt xanh nhạt chăm chăm nhìn hai gò mông no đủ nhô lên, tay lại dính chặt nơi hông, không dám mảy may thăm dò xuống dưới.

Cậu chậm rãi xoa bóp thắt lưng Chu Lạc, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại “sơ ý” trượt xuống phần mông gần eo, một cái chạm thoáng qua cũng khiến hơi thở càng thêm nặng nhọc, dương v*t dưới háng cũng dựng thẳng. Căn phòng yên tĩnh, nhiệt độ trong phòng tắm dần dâng cao, bỗng nhiên, cậu giật lùi về sau vài bước, không đợi Chu Lạc quay lại đã vọt ra khỏi phòng tắm.

“Hình như chuông điện thoại cháu kêu…”

Sau khi bỏ lại một câu, cậu chạy trối chết.

Chu Lạc quay người lại nhìn bóng lưng cậu, lắc đầu cười, “Vội vàng nghe điện thoại thế này, không phải có bạn gái rồi đấy chứ, thằng oắt này…”

Đến khi Chu Lạc tắm xong, Chử Tuân đã mặc quần áo ngồi trên ghế sô pha, trên bàn là một cốc trà nóng màu vàng nhạt, đó là trà an thần mà tối nào Chử Tuân cũng pha cho Chu Lạc trước khi ngủ.

Trước đây Chu Lạc thường xuyên mất ngủ, nhất là sau khi Chử Xuyên qua đời, chuyện lớn nhỏ gì trong Thanh Bang cũng đến tay anh, đêm về thường xuyên ngủ không yên giấc. Chử Tuân thấy vậy bèn tìm một thầy thuốc Đông y, nhờ kê trà an thần cho anh, không ngờ từ khi Chu Lạc uống trà, đêm nào cũng ngủ rất ngon.

“Đã hết nóng rồi, chú mau uống đi, uống xong là ngủ được rồi.”

Chử Tuân đặt cốc thủy tinh vào tay Chu Lạc, Chu Lạc ngửa đầu uống hết sạch cốc trà. Uống xong, anh ôm vai Chử Tuân, “Đi, lên ngủ. Ngày mai cháu còn phải đi học sớm, chú cũng phải đến bang xem sao.”

Phòng ngủ của hai người ở tầng hai, là căn phòng có ô cửa bị hoa tường vi hồng quấn quanh. Nằm lên giường, Chu Lạc giơ một cánh tay cho Chử Tuân gối, còn mình thì nhanh chóng chìm vào giấc mơ.

Chử Tuân gặp Chu Lạc lần đầu năm sáu tuổi, khi cậu tám tuổi Chử Xuyên qua đời, từ đó về sau cậu đi theo Chu Lạc, là một tay Chu Lạc nuôi cậu khôn lớn.

Khi đó cậu còn nhỏ đã tận mắt chứng kiến bố mình chết thê thảm, thường xuyên mơ ác mộng, Chu Lạc thấy vậy bèn bế cậu lên giường mình, ôm vào lòng dỗ dành. Từ đó đến giờ, hai người đã ngủ cùng giường mười năm.

Lúc này Chử Tuân đã trưởng thành, Chu Lạc đã không ôm cậu ngủ từ lâu, nhưng đêm nào trước khi ngủ cũng giơ một cánh tay cho cậu gối, đề phòng cậu mơ ác mộng.

Uống hết cốc trà, ý thức của Chu Lạc dần mơ hồ, không được mấy phút đã chìm sâu vào giấc ngủ.

“Chú ơi…”

Chử Tuân rón rén nhổm dậy, chống lên người Chu Lạc, gọi anh: “Chú ơi, chú ngủ rồi à?”

Chu Lạc ngủ say như hôn mê, anh nhắm chặt mắt, trông rất yên bình.

Chử Tuân lặng lẽ chống trên người Chu Lạc, ánh sáng xinh đẹp điên cuồng lóe lên trong đôi mắt màu xanh nhạt. Cậu chầm chậm cúi đầu, chạm chóp mũi mình lên mũi Chu Lạc, nhắm mắt hít thật sâu mùi hương của Chu Lạc, hồi lâu sau cậu mới mở mắt, vẽ tại từng giác quan trên khuôn mặt anh bằng ánh mắt si mê. Sau đó cúi xuống hôn lên môi Chu Lạc.

Lưỡi cậu vuốt nhẹ trên môi Chu Lạc, tựa như kẻ nghiện đang đói thuốc, cậu tham lam liếm mút cánh môi Chu Lạc hết lần này đến lần khác, môi Chu Lạc rất dày, giữa môi là hạt đậu tròn đầy. Chử Tuân say dưa gặm cắn môi anh hồi lâu, sau đó há miệng ngậm lấy hạt đậu đỏ ửng trên môi anh, chậm rãi cắn mút giữa hai hàng răng.

Chử Tuân vừa hôn vừa quan sát Chu Lạc, Chu Lạc ngủ rất say, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị người khác xâm phạm. Chử Tuân liếm mút môi anh rất lâu mới nhả ra, sau đó cậu nhẹ nhàng lật nghiêng người Chu Lạc, dán lên lưng anh từ phía sau. Trong bóng tối, bàn tay trắng trẻo thon dài trượt đến mông Chu Lạc, nắm viền quần lót rồi quen tay kéo xuống đầu gối, phơi bày hai cánh mông cong vểnh.

Vừa mới cởi ra, Chử Tuân đã vội vã lần xuống bao lấy hai gò thịt mềm mượt săn chắc kia, cậu nhẹ nhàng xoa nắn. Trong phòng ngủ tối đen, không thấy rõ biểu cảm của Chử Tuân, chỉ còn tiếng hít thở ồ ồ như thú dữ của cậu, tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước. Cậu không dám quá mạnh tay, ngón tay thon dài bọc trên bờ mông trắng, nhẹ nhàng nắn bóp, e sợ đôi chút sơ ý sẽ đánh thức Chu Lạc.

Dù sao vừa rồi cậu cũng chỉ cho một ít thuốc vào.

dương v*t sừng sững giữa hai đùi, cậu đưa tay nắm lấy, đặt giữa khe mông Chu Lạc, chậm rãi cọ lên. Dần dà, dương v*t to lớn chen vào giữa hai cánh mông Chu Lạc hết lần này đến lần khác, xúc cảm mềm mại ấy khiến dương v*t cậu không ngừng cương lên, tay cử động càng lúc càng nhanh, bàn tay rộng lớn ra sức cọ sát thân dương v*t, nhanh nhẹn di chuyển từ gốc đến phần thân chắc khỏe.

Động tác của cậu vừa kiên nhẫn vừa mất kiểm soát, tiếng da thịt cọ sát khẽ khàng vang lên trong không khí ẩm ướt, nhưng âm thanh ấy rất nhẹ, rất khẽ, một cơn gió biển cũng có thể thổi bay nó.

Tốc độ dương v*t ra vào giữa khe mông ngày càng nhanh, chất lỏng dính dớp chảy ra từ lỗ sáo, một tay Chử Tuân xoa mông Chu Lạc, tay còn lại nắm dương vặt mình không ngừng đưa vào khe mông Chu Lạc.

Gió biển đưa mùi thất lý hương ngoài hành lang vào phòng, xen lẫn cùng mùi hoa tường vi, ngào ngạt tươi mát như một giấc mộng ướt át. Chử Tuân ngưỡng cổ khẽ gầm lên, run rẩy bắn luồng tinh dịch màu trắng lên mông Chu Lạc, mà Chu Lạc vẫn nhắm mắt, chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.

Chử Tuân run rẩy ôm anh, siết chặt anh trong lòng mình, vùi đầu vào hõm cổ say mê gọi tên anh, hết lần này đến lần khác, hết tiếng này đến tiến khác…

“Chú ơi… Chu Lạc…”

Hồi lâu sau Chử Tuân mới bình tĩnh lại, cậu đứng dậy vào nhà vệ sinh lấy khăn ướt, cẩn thận tách mông Chu Lạc, lau sạch bờ mông ướt sũng của anh. Đến khi đã lau sạch nơi đó, cậu mới nằm lại lên giường, ôm Chu Lạc chìm vào giấc mơ thơm ngào ngạt.