Chu Lạc thuận lợi tiếp nhận vị trí thủ lĩnh Thanh Bang, buổi lễ nhậm chức tổ chức tại khách sạn Hải Lạc. Hôm đó, những người có tiếng tăm trên Hi Đảo đều có mặt, Triệu Lỗi, Nhiêu Hà Lý và Chu Lạc đến khách sạn trước. Không bao lâu sau Sa Sở Lan cũng lái xe tới, hắn vẫn bảnh bao như mọi ngày, khoác bộ vest đỏ sậm phối với sơ mi đen, đeo kính gọng vàng, thoạt trông khiêm tốn mà lạnh lùng.
Vào khách sạn, hắn chào Chu Lạc, không để ý đến Nhiêu Hà Lý mà ngồi thẳng vào chỗ. Nhiêu Hà Lý cũng không nhìn hắn, hôm đó hai người chia tay trong bực bội, sau đó lại trở mặt với nhau, đã một thời gian rồi hai người không chạm mặt.
Khi Chử Tuân dẫn Maria tới đã có rất nhiều người có mặt, Chu Lạc xã giao phát mệt, bèn kéo Sa Sở Lan qua đỡ đạn, còn anh chạy ra cổng khách sạn hút thuốc. Đúng lúc này, xe Chử Tuân dừng trước cửa khách sạn.
Chử Tuân vừa xuống xe đã thấy Chu Lạc đứng trước cửa, cậu vòng sang bên kia, mở cửa xe, nắm tay Maria dắt cô đi về phía khách sạn. Hai người cứ đi vài bước lại chụm đầu lại nói với nhau đôi câu, Maria khoác tay Chử Tuân đầy thân thiết, từ xa nhìn lại, quả là một cặp trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Chử Tuân đến trước mặt Chu Lạc, mỉm cười với anh, “Chú, đây là Maria, về nước lâu vậy rồi cháu vẫn chưa cho hai người làm quen.”
Chu Lạc dụi thuốc, vươn tay về phía Maria, “Chào Maria.”
Maria không chỉ xinh đẹp, vóc dáng cũng tuyệt hảo, đường cong rõ nét rất thu hút ánh nhìn, mà quan trọng là tính cách của cô rất được mọi người yêu thích. Cô nắm tay Chu Lạc, nói với anh bằng thứ tiếng phổ thông không được lưu loát lắm: “Chào chú, chú ơi, cháu hay nghe Andrien nhắc đến chú lắm, cuối cùng hôm nay cũng được gặp chú rồi.”
Nói xong, cô ngại ngùng dịch sát vào lòng Chử Tuân, cười rất ngọt ngào, “Cháu rất yêu Andrien, anh ấy là một người đàn ông thu hút. Anh ấy nói chú là người nuôi nấng anh ấy. Cháu phải cảm ơn chú đấy, nếu không có thể cháu không gặp được anh ấy rồi.”
“Không cần cảm ơn, chúc hai người hạnh phúc.” Chu Lạc mỉm cười, “Vào trong đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, chú hút xong rồi vào.”
“Vâng, Andrien, chúng ta vào thôi.” Maria thân mật ghé vào tai Chử Tuân.
Chử Tuân cúi đầu hôn lên trán cô, rồi quay lại nói với Chu Lạc: “Chúng cháu vào trước nhé, chú.”
Chu Lạc nhìn theo bóng lưng họ, tựa vào hành lang châm thêm một điếu thuốc, là Malboro màu đỏ, gần đây anh cũng thích hút loại mạnh, hút vị bạc hà lại thấy nhạt nhẽo, không giải được sầu.
“Hình như chú ấy không có phản ứng gì hết.” Vào trong sảnh, Maria bèn ghé sát tai Chử Tuân nói: “Có phải do tôi diễn không đủ thật không?”
Chử Tuân lắc đầu, “Chú ấy luôn như vậy, không phải tại cô đâu, cô diễn tốt lắm.”
Lúc này, Triệu Lỗi bỗng ra khỏi sảnh chính, Maria vội vàng cấu tay Chử Tuân, nói nhỏ: “Đá Nhỏ đến kìa, đến lượt cậu diễn giúp tôi rồi.”
“Này, Andrien, anh nhìn giúp em với, có phải mi giả rơi vào mắt em rồi không, mắt em khó chịu quá.”
“Anh xem nào.”
Dứt lời, Chử Tuân cúi người ghé sát mặt Maria, cậu giơ tay lên che, người khác không nhìn thấy động tác của họ, chỉ phỏng đoán đại khái là họ đang hôn nhau.
“Đậu má!”
Triệu Lỗi vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp cảnh này, hắn ta vô thức quay người đi vào trong, lại nhớ ra mình phải đi gọi Chu Lạc, bèn gồng người quay lại.
Nghe tiếng hắn ta lại gần, Chử Tuân buông Maria ra, lẳng lặng lau khóe miệng, hỏi Triệu Lỗi: “Anh ra đây làm gì?”
Triệu Lỗi ngại ngùng gãi đầu, “Tôi ra gọi đại ca… Không phải tôi cố ý quấy rầy hai người đâu… Hai người tiếp tục đi… Cứ tự nhiên…”
Nói xong, hắn ta còn nhìn Maria, sau đó ra khỏi khách sạn.
Maria thở dài, bất lực nói: “Hình như anh ấy chẳng phản ứng gì hết, đàn ông chỗ các anh khó cua thật đấy…”
Chử Tuân kéo cô vào trong, “Ai nói hắn ta không phản ứng chút nào, cô không thấy trước khi đi anh ta nhìn cô à?”
Maria thét lên: “Thật sao?! Tôi không thấy! Có phải ánh mắt ấy tràn ngập đố kỵ, đau thương và bất mãn không? Có đúng không?!”
Chử Tuân ho khan, bình tĩnh nói: “Thế thì không…”
“Ờ…” Maria thất vọng gật đầu, nhưng ngay sau đó cô đã xốc lại tinh thần, “Dù sao thì anh ấy cũng chịu nhìn tôi rồi, trước đây ảnh lơ luôn cơ, đây cũng tính là bước tiến rồi.”
Chử Tuân không quan tâm cô lầm bầm chuyện gì. Vào trong sảnh, hắn tới thẳng chỗ Trì Chí và các trưởng lão.
Trì Chí vẫn nở nụ cười thân thiện, cầm ly sâm panh đi tới chỗ Chử Tuân, “Tiểu Tuân tới rồi, chú cháu đâu?”
“Đang hút thuốc ngoài cửa, lát nữa sẽ vào. Chú tôi lên chức, chú không hận chú ấy đấy chứ?” Chử Tuân nhận ly tequila từ tay phục vụ, lắc lư ly rượu.
Trì Chí vội vàng xua tay, “Sao lại thế được, đều tốt cho bang cả. Ban đầu chú xích mích với chú cháu cũng vì muốn kiếm thêm tiền cho Thanh Bang thôi. Bây giờ cháu có đường khác kiếm được nhiều hơn, chú vui còn chẳng kịp. Bên chú cháu, phải nhờ cháu nói đỡ cho chú vài câu đấy.”
Chử Tuân nhấp một ngụm rượu, nhìn hắn ta, nói: “Nói thì dễ, chỉ cần chú không gây chuyện thì nói gì cũng được.”
“Ầy, được rồi, thế thì được.”
Buổi lễ nhậm chức hôm đó rất suôn sẻ, Chu Lạc vốn được phần đông Thanh Bang ủng hộ, hơn nữa cậu chủ nhà họ Chử và phủ giám sát đều ủng hộ, người khác không dám chất vấn gì anh.
Trì Chí càng không ngu đến mức lấy trứng chọi đá. Hắn biết mấy lão già kia ủng hộ hắn vì hắn giỏi kiếm tiền, lúc này Chử Tuân kiếm về cho họ nhiều tiền hơn, họ không cần do dự đã vứt hắn ngay. Bây giờ, hắn đành phải cụp đuôi làm việc tử tế thôi.
Sau bữa tiệc, Chu Lạc bảo Chử Tuân ở lại một mình, nói là muốn bàn chuyện với cậu. Chử Tuân đưa chìa khóa xe cho Triệu Lỗi, bảo hắn ta đưa Maria về trước rồi quay lại đón mình.
Khi Maria tạm biệt Chử Tuân còn nhón lên hôn má cậu ngay trước mặt Chu Lạc, “Em yên anh, Andrien, em đợi anh ở nhà nhé.”
Chử Tuân cũng xoa đầu cô, như cách Chu Lạc từng hay xoa tóc cậu, “Anh cũng yêu em, về đợi anh, ngoan.”
Hai người ngọt ngào không nhìn nổi, Triệu Lỗi bịt mắt chạy đi lái xe.
Nhiêu Hà Lý cũng không lái xe tới, Chu Lạc nhờ Sa Sở Lan đưa anh ta về. Sa Sở Lan không nói gì, chỉ gật đầu, Nhiêu Hà Lý vốn muốn từ chối, song khách sạn Hải Lạc cách trung tâm quá xa, giờ này rồi chắc chắn không gọi được xe. Nếu anh ta đủng đỉnh không chịu Sa Sở Lan đưa về, chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ. Anh ta không muốn Chu Lạc biết chuyện giữa mình với Sa Sở Lan, bèn cúi đầu đi theo hắn.
Đợi mọi người về hết, Chu Lạc dẫn Chử Tuân ra ban công hướng biển sau sảnh. Gió biển ẩm ướt thổi qua mặt, rất thoải mái, Chử Tuân chống lên lan can, hỏi anh: “Chú có chuyện gì thì nói đi, cháu còn phải về với Maria, cô ấy không ngủ một mình được.”
Chu Lạc hút thuốc, thầm nghĩ, trước đây cháu cũng không thể ngủ một mình.
“Hai người hạnh phúc quá.” Chu Lạc nói.
“Cũng ổn ạ. Chủ yếu cô ấy quấn cháu, cháu cũng thấy có lỗi với cô gái, nếu cháu muốn chặt đứt tình cảm của mình dành cho chú thì phải tốt với cô ấy, không phải sao? Chú cũng thấy rồi, cô ấy rất xinh đẹp, rất quyến rũ, cháu nghĩ, sớm muộn gì cháu cũng yêu cô ấy.” Chử Tuân quay sang nhìn Chu Lạc, “Thuốc này đậm quá, chú hút ít thôi, không tốt đâu.”
Mấy năm nay Chử Tuân cao lên nhiều, khi đứng cạnh Chu Lạc đã cao hơn anh nửa cái đầu. Chu Lạc hút thêm một hơi, dập thuốc, “Hôm nay chú giữ cháu lại để nói vài chuyện về bố mẹ cháu. Chú điều tra được vài thứ, chú nghĩ cần cho cháu biết.”
“Chú nói đi.”
Chu Nhìn nhìn ra mặt biển phía xa, trầm giọng nói: “Chuyện này phải kể từ Sa Sở Lan. Cháu cũng biết ba năm trước Sa Sở Lan hạ bệ chú hắn ta để ngồi lên vị trí giám sát. Sở dĩ hắn chặt chân Sa Sở Tín là vì hắn đã điều tra được nguyên chân cái chết của bố mình, Sa Sở A. Chú vẫn luôn điều tra chuyện mười mấy năm trước, mà Sa Sở Lan cũng chưa từng dừng việc tìm kiếm sự thật. Hắn ẩn náu bên cạnh Sa Sở Tín nhiều năm, được gã tin tưởng, cuối cùng hắn tìm được bằng chứng chứng minh Sa Sở Tín và Kim Long thông đồng trong phòng làm việc của gã. Hóa ra Kim Long đã mua chuộc Sa Sở Tín từ lâu, biết trước địa điểm đấu giá, mà để báo đáp, Kim Long giết Sa Sở A giúp Sa Sở Tín, đưa Sa Sở Tín trở thành giám sát mới.”
Chử Tuân nói: “Không phải chú vẫn tin rằng hung thủ là Kim Long sao, chẳng qua không có bằng chứng, bây giờ đã tìm thấy rồi.”
Chu Lạc nói tiếp: “Đúng vậy, nhưng còn hai chuyện vẫn chưa rõ ràng. Thứ nhất là nguyên nhân cái chết của mẹ cháu, tại sao cô ấy lại hít ma túy? Cô ấy lấy ma túy ở đâu ra? Ai đã đưa một thứ chưa từng xuất hiện trên đảo cho cô ấy? Còn nữa, cháu còn nhớ khi đó bố cháu đột nhiên mất sức ngã xuống, rồi mới bị người khác chém. Khi đó mọi người đều cho rằng bố cháu tái phát bệnh tim, nhưng như vậy lại quá trùng hợp, chú nghi ngờ có người giở trò với thuốc của bố cháu.”
“Là ai?”
“Người này chắc chắn phải được bố mẹ cháu tin tưởng, hơn nữa còn phải hiểu rõ thói quen ăn uống, sinh hoạt của bố mẹ cháu. Nghĩ tới nghĩ lui, chú chỉ nghĩ được một người.” Chu Lạc quay sang nhìn cậu, “Trì Chí.”
“Trì Chí… Trì Chí…” Chử Tuân nhẩm lại cái tên này, tay cậu siết chặt, “Cháu đã nghĩ hắn ta không phải thứ gì tốt đẹp rồi mà, nhưng cháu không ngờ hắn ta lại… Chết tiệt!!”
“Chú nhớ hắn ta lớn lên cùng bố cháu, cũng rất thân thiết với Julia. Có điều đây mới chỉ là nghi ngờ của chú thôi, chú vẫn đang tìm thêm bằng chứng. Vậy nên cháu đừng vội đánh rắn động cỏ, đừng để lộ gì trước mặt Trì Chí.”
Chử Tuân im lặng một lát, gật đầu nói: “Cháu biết rồi… Đợi khi mọi chuyện đã chắc chắn, chú định làm gì?”
“Giết Kim Long.” Chu Lạc gằn từng chữ.
Cậu biết ngay là vậy.
Chử Tuân nhìn anh, “Từ mười mấy năm trước Kim Long đã lui về sau, chưa từng ra mặt, nhiều năm qua chưa từng có ai gặp ông ta, chuyện nhà họ Kim đều cho con trai lớn Kim Hổ phụ trách, chú giết ông ta bằng cách nào?”
“Chỉ cần muốn giết sẽ có cách, dù có phải xông vào nhà họ Kim chú cũng phải giết được Kim Long.”
Chử Tuân im lặng, quay người nhìn ra biển.
Sóng biển vỗ lên bờ cát, gió đêm thổi qua khiến chúng vang lên từng tiếng nghẹn ngào nức nở, nghe như tiếng khóc của trẻ con.
Chử Tuân rút điếu thuốc, ngậm trong miệng.
“Cháu biết rồi.” Cậu khẽ nói.
Chiếc Bentley xanh sẫm lao nhanh trên quốc lộ, bầu không khí trong xe nặng nề và chết chóc, như thể có một bàn tay khổng lồ đang siết chặt họ, khiến họ không sao thở nổi.
“Đ*t!”
Sa Sở Lan không chịu nổi, cua gấp sang một khoảng đất trống, bánh xe quệt trên đất vang từng tiếng “kít kít”, sau đó dừng lại.
“Con mẹ anh định làm mình làm mẩy với tôi chuyện gì?” Sa Sở Lan tức giận đập vô lăng, gầm lên với Nhiêu Hà Lý.
Nhiêu Hà Lý thờ ơ nói: “Ai làm mình làm mẩy với anh, tổ sư, hoang tưởng ít thôi.”
Dáng vẻ thờ ơ của anh ta chọc giận Sa Sở Lan, hắn đè Nhiêu Hà Lý lên ghế, căm tức nhìn anh ta, “Đang yên đang lành, rốt cuộc anh muốn làm gì? Hả?”
Nhiêu Hà Lý không nhìn hắn, ngoảnh đầu ra cửa sổ, “Tôi không muốn làm gì, chỉ muốn cắt đứt thôi, tôi chơi chán rồi, muốn đổi người.”
Hắn bóp cằm Nhiêu Hà Lý, ép anh ta nhìn mình, “Chán rồi!? Mẹ nó lúc anh lên cơn dâm gọi tôi là chồng sao không thấy anh chán, Nhiêu Hà Lý!”
Nhiêu Hà Lý híp mắt nhìn hắn, “Chồng tôi thì cả phố, anh là cái thá gì? Sa Sở Lan, ngay từ đầu chúng ta đã là bạn tình, bây giờ tôi chơi đủ rồi, muốn đổi người, đơn giản vậy thôi, tôi không giận dỗi gì anh hết, không rảnh.”
Sá Sở Lan nổi giận, thở hổn hển, Nhiêu Hà Lý nói đúng, họ đúng là bạn tình. Nhưng hắn còn chưa kết thúc, sao nhóc dâm đãng này lại dám kết thúc trước!!
Hắn tức đỏ mắt, đè Nhiêu Hà Lý ra ghế hôn. Sa Sở Lan luồn tay dưới sườn xàm bóp mông Nhiêu Hà Lý, Nhiêu Hà Lý gắng sức vùng vẫy, chân đá tay đẩy, còn cắn hắn, chẳng mấy chốc anh ta đã cắn rách lưỡi Sa Sở Lan. Nhưng hắn vẫn không chịu buồng, tàn bạo mút lưỡi Nhiêu Hà Lý, xé sườn xám của anh ta.
Nhiêu Hà Lý bỗng bật khóc, cơ thể run bần bật, nước mắt nóng hổi tràn ra từ khóe mắt, thân hình gầy yếu run rẩy như ánh nến trước gió.
Sa Sở Lan dừng lại, đưa tay lau nước mắt thay Nhiêu Hà Lý, hắn vùi đầu bên cổ Nhiêu Hà Lý, “Xin lỗi.”
Vừa rồi Nhiêu Hà Lý thật sự rất sợ, Sa Sở Lan mạnh mẹ khiến anh ta nhớ lại cảnh tượng mình vùng vẫy dưới thân gã béo ở hộp đêm Lạc Thành năm xưa. Dù anh ta biết Sa Sở Lan sẽ không làm vậy, nhưng vẫn sợ đến run rẩy.
Cảnh tượng ấy là ác mộng cả đời của Nhiêu Hà Lý, cũng nhắc nhở anh ta một lần nữa, khoảng cách địa vị của anh ta và Sa Sở Lan thật sự rất xa.
Một người là quý tộc cao quý, một người là trai bao thấp hèn, một người là bây trên trời, một người là bùn dưới đất. Chơi bời thì thôi, nhưng nếu động lòng, tất cả sẽ trở thành giấc mộng ban trưa của anh ta.
Nhiêu Hà Lý biết rõ, nên anh ta mới nhẫn tâm.
“Sa Sở Lan, nếu hôm nay anh dám đụng vào tôi, tôi hận anh cả đời.”