Chử Tuân rời khỏi đảo Taroshi vào một ngày mưa.
Chu Lạc không tiễn cậu, từ sau hôm đó, Chu Lạc không gặp lại cậu nữa.
Khi rời đảo, cậu chỉ xách theo một valy hành lý, không mang thêm thứ gì khác.
Cậu có quá nhiều hồi ức, nếu không thể mang hết, chẳng thà để lại toàn bộ.
Cậu không đi một mình, Triệu Lỗi đi cùng cậu, Chu Lạc phái Triệu Lỗi đi theo chăm sóc và bảo vệ cậu.
Thật ra cậu đâu cần chăm sóc, có chăm chút tỉ mỉ đến mức nào cũng không khiến cuộc sống của cậu tốt đẹp hơn. Người cậu muốn gặp lại không muốn gặp cậu, cậu nghĩ, mình không bao giờ vui vẻ được nữa.
Trên máy bay, cậu chợt nhớ lại một đoạn thoại từng xem trong bộ phim nào đó:
How do you say goodbye to someone you can’t imagine living without?
I didn’t say goodbye,I didn’t say anything,I just walked away.
Bạn tạm biệt người mình không muốn mất đi thế nào?
Tôi không tạm biệt, cũng chẳng nói gì hết, cứ thế mà đi thôi.
Chử Tuân cũng không tạm biệt, cậu chỉ nhìn hòn đảo dần thu nhỏ trong mưa, chậm rãi nhắm mắt.
……….
Bốn năm sau, ngoại ô Mexico.
Một con thuyền gỗ nhỏ màu vàng sậm chậm rãi trôi trên kênh đào Xochimilco, tiếng vũ khúc Tây Ban Nha êm ái vui tươi cùng tiếng nói chuyện ồn ào vang lên trong thuyền.
Một chàng trai trẻ cao lớn khoác chiếc áo bành tô da dê đen lẳng lặng đứng trên đầu thuyền, cậu có vẻ xa cách rất tự nhiên, không ăn nhập với bầu không khí náo nhiệt trong thuyền chút nào. Cậu lắc ly Tequila trong tay, ánh mắt trôi theo mặt sông giữa mùa đông.
Một ông già với bộ râu trắng ra khỏi khoang thuyền, vỗ vai cậu, “Này, Andrien, nghĩ gì thế? Nhớ nhà rồi đúng không?”
Người trẻ tuổi quay lại, khuôn mặt tuấn tú tản mát hơi lạnh của mùa đông, đôi mắt xanh thẳm như được trui rèn trong nước mạnh, toát ra cái lạnh khiến người khác rùng mình. Cậu đã đen hơn bốn năm trước nhiều, vóc dáng càng thêm vạm vỡ, cậu gật đầu với ông già, “Đúng là hơi nhớ nhà, nhưng càng gần ngày về lại càng thấp thỏm.”
Ông già cười nói: “Cậu trai trẻ, thả lỏng nào, đó là đảo Taroshi, là nơi ăn chơi nổi tiếng thế giới đấy. Sắp đến ngày về rồi, cậu nên vui mới phải.”
“Không, Francisco, ông không hiểu, ông không hiểu đảo Taroshi.” Người trẻ tuổi lắc đầu, nhìn về phương xa, chậm rãi nói: “Đó là một hòn đảo không có mùa đông, những hàng cọ hàng dừa mọc khắp đảo, gió biển mặn ẩm thổi bốn mùa không biết mệt. Ai cũng nói nơi đó chỉ có bạo lực và máu tanh, là một tòa thành của tội ác. Nhưng với tôi, đó lại là nơi đẹp nhất trên đời, nơi đó có những con phố nở trắng hoa thất lý hương, có nước biển xanh hơn bầu trời, có bãi cát trải đầy thạch anh tím, còn có người thân, bạn bè và người tôi yêu.”
Ông già được gọi là Francisco bước lên, đứng sóng vai cậu, “Nghe vẻ tôi biết chưa đủ nhiều về quê hương cậu thật, mà cậu cũng có vẻ rất đau buồn.” Ông già huých vai cậu, nói tiếp: “Xốc tinh thần nào cậu trai trẻ, gặp gỡ và rời xa là một phần của cuộc sống, chúng ta không thể thay đổi được. C´est la vie!”
Người trẻ tuổi bất đắc dĩ cười, “Yeah, C´est la vie!”
Vũ khúc Tây Ban Nha rộn ràng trong khoang thuyền đã dừng từ lúc nào, đổi thành một ca khúc tiếng Anh du dương, một giọng nam rất dịu dàng chầm chậm “giãi bày”:
I was young when I set out
I can hardly remember
Oh the tales that I could tell you
If I only could remember
On a slow boat to China
I will be, I will be
In the sea, when we get there
We will see what will be
Chử Tuân đứng trên mũi thuyền nghe giai điệu trầm thấp, bỗng chốc thấy lòng ngẩng ngơ.
Đây là năm thứ tư cậu rời khỏi đảo Taroshi, cậu sắp hoàn thành việc học ở Mỹ và quay về đảo Taroshi, lần này cậu không về một mình, mà có một cô gái đi cùng, Maria.
Ông già cất giọng kéo Chử Tuân về hiện thực, “Maria đã nói cho tôi biết kế hoạch của các cậu rồi, lần này cậu đưa con bé về, nhất định phải bảo đảm an toàn cho nó. Nó là người thừa kế của tôi, nếu con bé có chuyện gì, tôi không tha cho cậu đâu, dù tôi cũng rất thích cậu, Andrien.”
Chử Tuân vỗ vai ông, “Yên tâm, dù tôi có gặp nguy hiểm cũng không để ai làm hại Maria đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Francisco là trùm thuốc phiện lớn nhất Mexico, còn Maria là con gái độc nhất của ông ta, cũng là bạn cùng học với Chử Tuân ở New York.
Lần đầu tiên Chử Tuân gặp Maria là hai năm trước, khi đó cậu đã học kỹ thuật điện tử thư tín ở đại học H New York được hai năm. Mà trong hai năm này, Chu Lạc chưa từng đến thăm cậu.
Mùa đông ở New York rất lạnh.
Thành phố được tạo nên từ xi măng cốt thép lạnh lùng và xa cách, hàng người đi lướt qua nhau chỉ mang trên mặt sự chết lặng và đề phòng. Những con đường nhựa trải khắp nơi, như những bức tranh đen sẫm đầy áp lực trải khắp thành phố náo nhiệt, dù tuyết có rơi nhiều cũng không thể tan chảy sự trầm tĩnh khắp thế giới này.
Bốn năm, 1460 ngày, 35040 giờ, 2102400 phút, Chử Tuân chưa từng ngửi thấy mùi thất lý hương thơm ngát, chưa từng được thấy ráng chiều màu hồng phấn, gió biển thổi suốt bốn mùa cũng chẳng sang được bên kia Thái Bình Dương, cậu cũng chưa từng gặp lại người mình ngày đêm mong nhớ.
Cậu bị đày đến bên kia thế giới, từ đó về sau, thế giới của cậu không còn mùa hè, chỉ còn mưa tuyết lạnh giá, thổi từ năm này qua năm nọ.
———-
Note:
Tên bộ phim là My Blueberry Nights.
Bài hát là On a Slow Boat to China.
C´est la vie có nghĩa là “Đời là thế”.