Chu Lạc thay băng gạc cho Chử Tuân, sau đó ăn đại chút đồ rồi lái xe đến Thanh Bang.
Trì Chí biết anh sẽ đến, đã pha sẵn trà đợi trong phòng khách.
“Chu Lạc đến rồi à, vào đây, vào đây, qua đây anh xem cậu có bị thương không.” Trì Chí ngồi trên ghế gọi Chu Lạc.
Chu Lạc ngồi vào chỗ, lắc đầu, “Em không sao, Tiểu Tuân bị thương nhẹ.”
“Hôm qua anh nghe nói rồi, sao cậu lại đưa Tiểu Tuân đi cùng? Anh còn nghe nói Tiểu Tuân tự khai hết thân phận của mình, lần này người nhà họ Kim và họ Chử đều biết mặt nó rồi, haiz…” Trì Chí vừa nói vừa lắc đầu thở dài.
“Là lỗi của em, em không nên đưa Tiểu Tuân theo. Năm nay Tiểu Tuân mới tốt nghiệp cấp ba, em định cho nó ra nước ngoài học, chẳng qua vẫn không nỡ, muốn nó ở cạnh mình một thời gian nữa. Bây giờ xảy ra chuyện thế này, không kéo dài được nữa, sắp tới em sẽ chọn trường cho Tiểu Tuân, nhanh chóng đưa ra nước ngoài.”
“Cũng tốt, đưa ra nước ngoài sớm đỡ phải ở trên đảo, không an toàn.” Trì Chí xoay hai quả óc chó trên tay, lẳng lặng nhìn Chu Lạc, “Anh thấy chuyện này lạ lắm, chuyện mấy cậu tới Tháp Cốc chỉ có mấy người các cậu và anh biết, người nhà họ Kim lấy được tin này từ đâu?”
Chu Lạc bưng cốc trà Long Tỉnh lên nhấp một ngụm, “Kim Lão Ngũ nói gã cài người bên chúng ta, em đi đâu gã cũng biết. Nhưng em nghĩ kỹ lại, người bên cạnh em đều là cấp dưới lâu năm, tin tưởng được. Hơn nữa lần nào ra ngoài em cũng rất cẩn thận, nếu có người đi theo em không thể không phát hiện. Vậy nên em đoán người đó có thể nghe trộm tin từ chỗ anh, hoặc là nấp trong mấy khách sạn hộp đêm em quản lý, thấy em không xuất hiện hai, ba ngày, nhà họ Kim bèn nghi ngờ. Hai trường hợp này đều có thể xảy ra, anh thấy sao?”
Trì Chí bước xuống, hắn ta đến chỗ Chu Lạc, vỗ vai anh, “Từ tối qua anh cứ nghĩ mãi không biết vấn đề ở chỗ nào. Hôm đó cậu nói chuyện muốn đến Tháp Cốc gặp nhà họ Mạch ngay trước cửa bang, cũng chỉ có mấy tên canh cửa nghe được chuyện này. Anh đã cho người bắt mấy tên đó rồi, đang thẩm vấn. Nếu nhà họ Kim duỗi tay đến Thanh Bang thật, anh sẽ bắt được kẻ đó bằng mọi giá, nhưng bên em cũng có thể có vấn đề, em cũng phải điều tra thật kỹ.”
Chu Lạc đứng dậy, cũng đặt tay lên vai Trì Chí, “Anh Trì yên tâm, lát về nhất định em sẽ điều tra rõ ràng. Anh Trì, từ khi đại ca chết, trọng trách trong Thanh Bang rơi xuống vai anh, nghĩ cũng biết vất vả thế nào. Nếu anh gặp chuyện gì không giải quyết được nhất định phải nói em biết. Dù em không có bản lĩnh gì, nhưng chắc chắn sẽ giúp đỡ hết sức. Em còn nhỏ, còn nông nổi, nếu có chỗ nào sai lầm mong anh tha thứ. Thanh Bang là tâm huyết của đại ca, đại ca giao nó cho hai chúng ta, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực bảo vệ thay anh ấy.”
Trì Chí thở dài, “Chu Lạc, cậu khiêm tốn quá. Nếu những năm qua không có cậu đứng ra chống đỡ, Thanh Bang đã giải tán lâu rồi, cậu nào có chuyện gì phật lòng anh. Anh biết cậu nói vậy là vì không tin anh, chuyện này xảy ra ở chỗ anh, anh không chối được sai lầm. Cậu yên tâm, nếu thật sự là cấp dưới của anh tiết lộ chuyện này, anh nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời, nhưng đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm anh em ta.”
“Anh nặng lời quá, sao em lại không tin anh được. Em không bao giờ quên một đao anh đỡ thay đại ca đâu. Anh là người tình nghĩa, em phục anh, có điều nhất định phải điều tra rõ chuyện này. Nếu người nhà họ Kim trà trộn quanh chúng ta thật, sau này làm gì cũng nguy hiểm.” Chu Lạc đứng dậy đeo kính râm, “Anh Trì, anh em chúng ta nói rõ là xong việc rồi. Anh cứ điều tra bên anh đi, em cũng sẽ về điều tra rõ ràng, em đi trước đây.”
“Được, cậu đi đi, hỏi thăm Tiểu Tuân giúp anh.”
Không đến hai ngày sau họ đã điều tra ra kết quả, đúng là người bên chỗ Trì Chí tiết lộ. Người đó là một trong mấy tên gác cửa hôm đó, hắn ta nghe lén thấy Trì Chí và Chu Lạc nói chuyện bèn bán lại tin này cho nhà họ Kim lấy tiền. Có điều hắn ta đúng là ngu lấy được, xong việc còn không chạy, nghe lời nhà họ Kim tiếp tục nấp trong Thanh Bang, muốn nghe ngóng thêm thông tin bán cho nhà họ Kim, đúng là mờ mắt vì tiền.
Chẳng mấy chốc vụ này cũng qua, ban đầu nhà họ Kim muốn bắt Chu Lạc trao đổi đảo Ly với Trì Chí, nào ngờ Kim Lão Ngũ gặp Chu Lạc lại tái phát bệnh ngu, không chỉ phạm vào điều kỵ trong giới, dí súng vào Chu Lạc, còn làm Mạch Khắc bị thương.
Phải biết nhà họ Mạch đang là nguồn thu thuốc phiện lớn nhất trên đảo, đám đàn em nhà họ Kim lại mù lòa chém Mạch Khắc bị thương, sao Mạch Khắc dễ dàng bỏ qua cho chúng được. Mà việc Kim Lão Ngũ dùng súng cũng chọc giận phủ giám sát, phủ giám sát và nhà họ Mạch cùng chèn ép nhà họ Kim, thời gian này họ còn chẳng lo nổi bản thân, không hơi đâu quấy rối Hi Đảo nữa. Nhờ vậy Chu Lạc mới được rảnh rỗi.
Cuối tháng này là sinh nhật Chu Lạc, Chu Lạc không thích đón sinh nhật, các anh em trong bang cũng không dám tổ chức thay, cả đám tụ tập ăn một bữa cơm đã coi là đón sinh nhật rồi.
Tiệc tùng xong xuôi, Chu Lạc dẫn Nhiêu Hà Lý đến khách sạn họ thường đến. Chu Lạc uống chút rượu, làm vô cùng dữ, Nhiêu hà Lý bị anh dằn vặt chết đi sống lại, xong xuôi, Chu Lạc nằm trên giường hút thuốc, chuẩn bị đứng dậy mặc đồ.
Nhiêu Hà Lý mệt mỏi nằm trên giường làm nũng, “Hôm nay sinh nhật anh mà, đừng về nữa, em chơi với anh.”
Chu Lạc ngậm điếu thuốc, lườm anh ta, “Mẹ em, bị ông đây chơi đái ra giường rồi còn muốn chơi nữa à?”
“Ôi, ghét quá, sao anh xấu tính thế, em nghỉ một lát là được mà… Nghỉ một lát rồi cho anh chơi tùy ý, được không?”
“Cứ nằm đó đi, Tiểu Tuân đang đợi anh về, anh đi đây.” Chu Lạc nói xong bèn đóng cửa ra về.
Nhiêu Hà Lý tức giận đấm giường, “Tiểu Tuân, Tiểu Tuân, suốt ngày chỉ biết Tiểu Tuân Tiểu Tuân, ai không biết còn tưởng không phải cháu anh mà là vợ anh đấy!”
Đến khi Chu Lạc về nhà, Chử Tuân đang ngồi cạnh bàn gỗ ngoài hành lang đợi anh. Hôm nay Chử Tuân mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ôm cây đàn ghi ta.
Chu Lạc lại gần xoa đầu cậu, “Đàn gì thế? Có phải lại thích cô bé nào rồi không?”
Ban đầu khi Chử Tuân nói muốn học ghi ta, Chu Lạc thấy rất lạ. Chử Tuân lúc nào cũng lạnh lùng, trước đây cũng không thấy cậu thích âm nhạc, sao tự nhiên lại muốn học ghi ta. Chu Lạc hỏi, cậu cũng không nói. Sau đó Chu Lạc hỏi nhiều quá, cậu mới nói sau này chơi đàn theo đuổi người khác, bảo anh đừng hỏi nữa.
Lúc ấy Chu Lạc mới hiểu, cậu muốn học đàn để tán gái.
“Cô bé nào chứ, chú đừng nói bừa.” Chử Tuân đánh lên tay Chu Lạc, kéo một chiếc ghế ra bảo anh ngồi xuống.
Chu Lạc ngồi cạnh cậu, tựa lên tường, nhìn ra mặt biển đen kịt đằng xa. Tiếng sóng biển rất vang, vỗ từng hồi đầy quy luật lên bờ, hàng cây muồng hoàng yến rì rào trong gió biển, rõ ràng rất ồn ào, Chu Lạc lại thấy yên tĩnh đến lạ. Mọi mệt nhọc đều bị gió biển thổi tan, anh quay lại nhìn Chử Tuân, nói: “Tập đàn lâu vậy rồi vẫn chưa được nghe cháu đàn bao giờ, hôm nay đàn cho chú nghe đi, chú xem kỹ năng của cháu đã đủ theo đuổi cô bé nào chưa.”
Chử Tuân cúi đầu, phơi ra cần cổ trắng nõn, ngón tay cậu lướt qua dây đàn, vậy mà lại đàn thật.
Âm sắc của đàn ghita gỗ nguyên khối rất hay, Chử Tuân gảy nhẹ hai lần, khúc nhạc dạo du dương vang lên. Chu Lạc thấy đoạn nhạc dạo này rất quen, nhưng âm sắc của đàn ghita đã nhòe bớt cảm giác quen thuộc ấy đi, khiến Chu Lạc không nhớ ra đây là bài hát nào.
Khúc dạo đầu qua đi, Chử Tuân ngẩng đầu nhìn Chu Lạc, khẽ ngân nga:
Thật ngọt ngào, nụ cười của người ngọt ngào làm sao.
Tựa như hoa nở giữa gió xuân.
Nở rộ giữa gió xuân.
Ở nơi nào, em gặp người ở nơi nào nhỉ?
Mà nụ cười của người lại thân thuộc đến thế.
Khiến em chẳng thể nhớ ra.
À, là trong giấc mộng.
Giọng hát của Chử Tuân vẫn còn vẻ trong sáng và đơn thuần của thiếu niên. Cậu ngân nga hát bài tình ca của thế kỷ trước, trăng sáng vằng vặc rọi xuống mặt cậu, khiến ráng đỏ trên mặt chẳng thể che giấu, gió biển thổi tung mái tóc trước trán Chử Tuân, cũng khiến trái tim Chu Lạc rối loạn.
Đây là bài hát Chu Lạc thích nhất, mỗi khi nghe nó anh sẽ nhớ đến mẹ mình. Mẹ anh và thế hệ người Hoa trước xuống đảo đều thích nghe nhạc Đặng Lệ Quân, Chu Lạc nghe mãi cũng thích. Người trẻ tuổi bây giờ không còn thích Đặng Lệ Quân nhiều nữa, con trai lại càng ít. Những giai điệu mang cảm giác xưa cũ này đã mờ dần dưới lớp bụi thời gian, trở thành những hồi ức cũ kỹ.
Chu Lạc thích nghe Đặng Lệ Quân, cũng thích những thứ cũ kỹ. Anh còn tìm mua một chiếc máy đọc đĩa kiểu cũ ở chợ đồ cũ, đặt trong phòng khách tầng một, máy đọc đĩa từ thời Dân Quốc, đã có tuổi rồi nhưng còn rất mới, có thể thấy chủ nhân cũ giữ gìn nó thế nào. Thân máy làm từ gỗ cao su, bên trên khắc loại hoa văn rối mắt kiểu cũ, đặt trong căn nhà nhỏ ven biển này chẳng hợp chút nào, nhưng Chu Lạc thích.
Lúc rảnh rỗi anh hay nằm trên sô pha, mở máy đọc đĩa, nghe đĩa than của Đặng Lệ Quân. Dù là “Ngọt ngào”, “Chuyện thành phố nhỏ” hay “Dạ lai hương”, anh đều thích nghe. Nhưng anh vẫn thích “Ngọt ngào” nhất, nhắm mắt lại, giai điệu ấy như trôi dạt trong đầu anh, đưa anh về những năm tháng thiếu niên cùng khổ, cũng đưa anh về bên mẹ.
Một đại ca xã hội đen lại thích nghe “Ngọt ngào” của Đặng Lệ Quân, chuyện này nói ra chắc sẽ khiến mọi người cười rụng răng. Vậy nên Chu Lạc chưa từng tiết lộ sở thích của mình cho người ngoài, chỉ có Chử Tuân và Nhiêu Hà Lý biết sở thích của anh.
Ban đầu Chu Lạc giữ Nhiêu Hà Lý lại bên cạnh, một lý do là vì Nhiêu Hà Lý đẹp, còn một lý do khác là Nhiêu Hà Lý hát rất ngọt ngào. Anh thường xuyên bảo Nhiêu Hà Lý đến căn phòng kia hát cho mình nghe. Ban đầu Nhiêu Hà Lý hát không hay, anh ta chưa nghe nhạc Đặng Lệ Quân bao giờ, nhưng anh ta bằng lòng học, đã vậy còn học rất nhanh. Thậm chí anh ta còn mua mấy bộ sườn xám để lấy lòng Chu Lạc, vừa hát vừa lắc lư, Chu Lạc nghe một chốc là cứng, xé sườn xám đè anh ta ra làm.
Có lần nọ Triệu Lỗi đến biệt thự ven biển tìm Chu Lạc, lúc đó Chu Lạc nghe điện thoại trên tầng hai, Triệu Lỗi không ngồi yên được, táy máy xung quanh phòng khách. Hắn ta sơ ý mở máy đọc đĩa, giai điệu “Thật ngọt ngào, nụ cười của người ngọt ngào làm sao” lập tức vang vọng khắp phòng. Chử Tuân và Chu Lạc nghe thấy lập tức chạy xuống, thấy Triệu Lỗi nhìn hai người với vẻ mặt như vừa ăn shit. Hắn ta không nhịn được cười, nói: “Đậu má đại ca, gu âm nhạc của anh độc đáo quá, thật ngọt ngào là cái vẹo gì?”
Chu Lạc vừa định chửi hắn ta vài câu, không ngờ Chử Tuân đã tranh nói trước: “Là tôi thích nghe, có vấn đề gì không?”
“Không… không có vấn đề gì… Ha ha ha ha… Thật ngọt ngào… Đậu phộng…”
Hôm đó Triệu Lỗi bị Chu Lạc đá ra khỏi nhà.
Chu Lạc không ngờ Chử Tuân lại đàn bài này cho mình, với Chử Tuân, ca khúc này đã quá xưa cũ, không hợp với hình tượng của cậu chút nào.
Giọng Chử Tuân rất đặc biệt, hồi nhỏ cậu ít được ở cùng bố, vậy nên khi mới học nói, cậu học tiếng Pháp với mẹ mình. Dù sau này đã sửa lại, nhưng phát âm vẫn còn đâu đó cách nhấn nhá của người Âu Mỹ, cộng thêm chất giọng trầm thấp, bản tình ca ngọt ngào bỗng thoáng chút tang thương nặng nề.
Nhưng dù giai điệu thế nào, lời bài hát vẫn rất ngọt ngào.
Chu Lạc quay sang nhìn Chử Tuân, trong mắt anh, ráng đỏ trên mặt Chử Tuân ngày càng đậm, đôi mắt lảng tránh, nhưng vẫn kìm nén ngại ngùng hát tiếp:
Là người, người em gặp trong giấc mơ.
Ngọt ngào quá, nụ cười của người ngọt ngào quá.
Là người, là người, là người trong giấc mơ em.
……….
(Nghe cục cưng Chử Trà Trà hát tại đây: Đây nè ~)
Tình yêu của thiếu niên nóng bỏng, không hề che giấu, cũng không chải chuốt, trần trụi nâng niu trên tay, xòe ra trước mặt Chu Lạc. Nếu nói Chu Lạc không cảm động là giả.
Nửa đời trước của Chu Lạc trôi qua trong chém giết máu me, ngoài Chử Xuyên, chưa từng có ai quan tâm anh. Nhưng sự quan tâm của Chử Xuyên quá ngắn ngủi, chỉ kéo dài hai năm, mà mười mấy năm sau đó, anh chỉ có Chử Tuân.
Chưa có ai đối xử với anh chân thành đến vậy, huống chi người này còn là đứa trẻ anh yêu thương, nâng niu trong lòng. Anh xoa mái tóc mềm mại của Chử Tuân, chọt ngón tay lại khuôn mặt đỏ ửng của cậu, Chử Tuân dừng lại, lấy bó hoa thất lý hương sau lưng ra đưa anh, nói: “Chú, chúc mừng sinh nhật.”
Anh nhận bó hoa trắng, đưa lên mũi ngửi, hương thơm nồng nàn.
Đàn ông lớn đúng rồi còn tặng hoa gì chứ, anh thấy hơi sến súa lại không thể phụ lòng Chử Tuân, đành phải nhận.
Anh ngẩng đầu cười với Chử Tuân, nhớ lại bài hát Chử Tuân vừa hát, anh không nhịn nổi cười, ôm bụng cười ầm lên, “Ha ha ha ha, Tiểu Tuân, ha ha ha ha. Chú không muốn cười đâu nhưng đậu má cháu buồn cười thật sự… Cháu không biết cháu phơi cái mặt đó hát Ngọt ngào buồn cười thế nào đâu… Chú không nhịn nổi…”
“Chu Lạc!!!”
Vốn Chử Tuân đã xấu hổ lắm rồi, nếu không phải cậu thấy Chu Lạc thường xuyên bắt Nhiêu Hà Lý hát cho mình nghe trong khách sạn, còn lâu cậu mới chịu hát bài hát sến sẩm này. Cậu cũng phải bất chấp với hát được hết bài, Chu Lạc còn cười cậu. Chử Tuân tức giận lườm Chu Lạc, chỉ muốn chặn cái miệng đang cười kia lại, xem anh còn cười được nữa không!
Chu Lạc cười hồi lâu mới dừng lại, nhéo mặt Chử Tuân, nói: “Cảm ơn cháu, Tiểu Tuân, chú rất thích món quà này. Em bé giờ lớn rồi, biết thương người rồi.”
Chử Tuân bĩu môi, “Cháu lúc nào chả biết thương người. Với cả cháu không phải trẻ con nữa rồi, cháu lớn lâu rồi!”
Chu Lạc lại nói: “Vâng, vâng, vậy cháu hát cho chú nghe lần nữa được không? Vừa rồi bận cười vẫn chưa nghe rõ, cháu hát lại đi, lần này chắc chắn không cười.”
Chử Tuân cúi đầu gảy ghita một hồi, hát lại lần nữa.
Lần nghe Chu Lạc nghe rất chăm chú, anh lén rút điện thoại ra, ấn nút ghi âm ghi lại tiếng hát của Chử Tuân.
Hát lại một lần nữa, Chử Tuân bưng tách trà trên chiếc bàn sau lưng ra đưa Chu Lạc, “Cháu mới pha xong, giờ vừa đúng lúc uống.”
Chu Lạc ngửa đầu uống cạn cốc trà, sau đó anh tựa lên tường, chưa đến một phút đã ngủ say.
Chử Tuân đặt ghita xuống rồi lại gần Chu Lạc, cậu cúi người hôn lên môi anh, “Ai bảo chú cười cháu, tối nay cháu phải trừng phạt chú.”
Cậu ôm hông Chu Lạc, để Chu Lạc tựa lên người mình, dìu anh vào nhà.
Chu Lạc cao 1m85, lúc này đã nhũn ra như vũng nước mặc cậu kéo vào trong nhà.
Nhiêu Hà Lý không cố ý bắt gặp cảnh tượng này, thật sự chỉ là trùng hợp.
Chu Lạc quên chìa khóa khách sạn trong phòng, anh ta sợ mai Chu Lạc cần dùng, bèn bắt xe qua đây đưa Chu Lạc.
Người trên đảo đều biết đây là nhà cũ nhà họ Chử, lái xe đến lối xuống quốc lộ đã không chịu vào thêm nữa, Nhiêu Hà Lý đành tự đi bộ vào.
Anh ta vừa đến vườn hoa đã thấy Chu Lạc và Chử Tuân nói cười ngoài hành lang. Lúc Chu Lạc ở cạnh anh ta chưa bao giờ cười lớn như vậy, không, Chu Lạc chưa từng cười vui như vậy với bất kỳ ai, ngoài Chử Tuân.
Nhiêu Hà Lý hơi ghen tị, chần chừ ngoài hành lang hồi lâu, anh ta nghĩ hay là thôi, ngày mai gọi Chu Lạc qua lấy cũng được. Nào ngờ hai phút suy nghĩ lại giúp anh ta bắt gặp cảnh tượng vừa rồi.
Chu Lạc vốn rất tỉnh táo, uống cốc trà Chử Tuân đưa xong lập tức ngủ mê mệt. Điều khiến anh ta sởn gai ốc hơn là Chử Tuân lại hôn Chu Lạc!! Đó là chú của cậu ta đấy, không ngờ cậu ta lại cho chú mình uống thuốc an thần, sau đó thừa cơ hôn Chu Lạc. Nhiêu Hà Lý không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, mọi hành động của Chử Tuân khi trước nhanh chóng lướt qua trong đầu anh ta. Một ý nghĩ bạo gan chợt xuất hiện, Nhiêu Hà Lý hít một hơi, quay người bỏ đi.