Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 651: Đỉnh Thiên Thái tử




Tần Thiếu Phong từ trong đại điện đi ra, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng nói xử lý Trưởng Tôn Càn Khôn cũng không có khó khăn gì, nhưng khiến Tần Thiếu Phong rất khẩn trương, nếu không phải bởi vì có danh hào của Tổ Hoàng, Tần Thiếu Phong thực sự không biết mình có thể hay không qua một cửa này của Trưởng Tôn Càn Khôn hay không, Trưởng Tôn Càn Khôn này thật sự là rất biết giả vờ, Tần Thiếu Phong không thể không cam bái hạ phong.

Vừa mới đi ra đại điện, bốn huynh đệ anh hùng hào kiệt đã ùa lên, vây quanh Tần Thiếu Phong, Trường Tôn Anh hỏi: Muội phu, thành công không? Trưởng Tôn Hùng, Trưởng Tôn Hào và Trưởng Tôn Kiệt cũng vẻ mặt chờ đợi nhìn Tần Thiếu Phong, bộ dạng đó cực kỳ hy vọng Tần Thiếu Phong có thể thành công, dù sao có muội phu giàu có như vậy, bất kỳ ai cũng rất hoan nghênh.

Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Trường Tôn Anh thì cười bảo: Đa tạ bốn vị cữu ca quan tâm, tiểu đệ xuất mã tất nhiên là mã đáo công thành rồi! Bốn huynh đệ Anh hùng hào kiệt nghe thấy vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Tần Thiếu Phong qua được cửa của phụ thân bọn họ, như vậy Tần Thiếu Phong tất nhiên chính thức trở thành muội phu của bọn họ.

Bởi vì, bọn họ đã nghe được Tần Thiếu Phong muốn cho bốn muội muội của bọn họ mỗi người hai ngàn vạn Hồng Mông đan làm sính lễ, chuyện này đã triệt để chinh phục bọn họ, hận không thể mình cũng là nữ nhân.

Có điều tuy rằng biết bọn muội muội của mình có được hai ngàn vạn Hồng Mông đan, bọn họ chỉ từ chỗ Tần Thiếu Phong có được chút Hồng Mông đan đó, có điều anh hùng hào kiệt cũng không tiếp tục xin Tần Thiếu Phong, bọn họ minh bạch đạo lý tế thủy trường lưu, hiện tại vẫn phải làm tốt quan hệ với Tần Thiếu Phong, như vậy về sau mới có thể có được càng nhiều lợi ích hơn.

Trường Tôn Anh nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong, biết Tần Thiếu Phong kế tiếp muốn tới Vũ Văn gia, vì thế nói: Muội phu, ngươi cẩn thận một chút, Thái tử đương triều hiện tại đang ở Vũ Văn gia, hắn đã biết chuyện của ngươi, hơn nữa lúc trước cũng là hắn nhờ chúng ta đến làm khó dễ ngươi.

Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của thì Trường Tôn Anh gật đầu cười nói: Bốn vị cữu ca yên tâm, tiểu đệ sẽ giải quyết được. Nói xong đi ra bên ngoài, mà anh hùng hào kiệt nhìn thấy bộ dạng tự tin của Tần Thiếu Phong thì cũng không nói thêm gì, có điều cũng hy vọng Tần Thiếu Phong có thể mã đáo công thành, dù sao bọn họ hiện tại cũng đã ngồi trên thuyền của Tần Thiếu Phong.

Ra khỏi Trưởng Tôn phủ đệ, Tần Thiếu Phong đi đến thành tây, cho dù ở bên trong Đỉnh Thiên thần thành, Tần Thiếu Phong cũng đi tới đâu thì giải ma chủng tới đó, cho dù là anh hùng hào kiệt cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều bị Tần Thiếu Phong gieo ma chủng, cứ như vậy, Tần Thiếu Phong kéo Mộc Linh Nhi vừa đi dạo phố vừa đi tới phủ đệ của Vũ Văn gia tộc.

Vũ Văn U Liên đang chờ ở cửa, sau khi thấy Tần Thiếu Phong thì trên mặt lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, có điều lập tức lộ ra vẻ lo lắng, bước nhanh tới phía trước Tần Thiếu Phong, kéo tay Tần Thiếu Phong, đi đến phía trước, vừa đi vừa nói với Tần Thiếu Phong: Đi mau, bằng không tỷ tỷ sẽ bị ép gả cho Thái tử đấy.

Tần Thiếu Phong đã sớm thấy vẻ lo lắng trên mặt Vũ Văn U Liên, liên tưởng đến Đỉnh Thiên Thái tử đang ở Vũ Văn gia, tất nhiên cũng biết dây nhất định là Đỉnh Thiên Thái tử đang ép Vũ Văn Bạch Sương, Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Vũ Văn U Liên thì sắc mặt tuy rằng không biến hóa, có điều trong lòng lại lửa giận ngút trời, hôm nay bất kể ngươi là ai, chỉ cần dám cướp nữ nhân của lão tử thì lão tử sẽ đánh cho ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra.

Rất nhanh tới chủ điện của Vũ Văn gia, sau khi tiến vào bên trong, Tần Thiếu Phong thấy Vũ Văn Bạch Sương ngồi một bên, sắc mặt khó coi, mà ở bên cạnh Vũ Văn Bạch Sương thì có một ngươi trẻ tuổi, thân hình cao lớn, mặc hoa phục, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn phi phàm, ngồi ở đó, một cỗ uy áp vô hình tản ra phía ngoài, ngón tay thon dài đang đùa nghịch một ngọc bội hình rồng, thản nhiên nhìn Vũ Văn Bạch Sương.

Người này không cần phải nói cũng biết chính là Đỉnh Thiên Thái tử, có cảnh giới tam thập ngũ phẩm Thần Tôn, mà phía sau hắn có hai thị vệ, mặc ngân giáp, bên hông đeo trường kiếm, toàn bộ đều có cảnh giới tam thập tứ phẩm Thần Tôn, hai mắt lấp lánh, thủ hộ phía trước Đỉnh Thiên.

Ngồi ở chủ vị đại điện là một nam nhân trung niên, mặc một kiện trường bào màu xanh, trông cũng rất tuấn lãng, chỉ có điều lúc này đang nhắm mắt lại, bộ dạng như đang ngủ, đât tất nhiên là Vũ Văn Thiên Cơ, nghe nói trí tuệ của người này cũng không kém gì Trưởng Tôn Càn Khôn, đồng dạng là Tể tướng của vương triều Đỉnh Thiên, có điều Trưởng Tôn Càn Khôn là hữu tướng, Vũ Văn Thiên Cơ là tả tướng.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Tần Thiếu Phong tiêu sái đi vào, lập tức đi tới trước mặt Vũ Văn Bạch Sương, không để ý tới sắc mặt âm trầm của Thái tử, trực tiếp kéo Vũ Văn Bạch Sương vào trong lòng, nhẹ giọng nói với Vũ Văn Bạch Sương: đừng sợ, lão công đến đây rồi,* chuyện gì cũng có lão công giải quyết.

Lớn mật, dám tiết độc Thái tử! Nhìn thấy Tần Thiếu Phong làm như vậy, hai thị vệ sau lưng Thái tử đồng thời quát, sau đó thì một thị vệ trong đó trực tiếp xuất thủ, một quyền đánh tới ngực Tần Thiếu Phong, toàn bộ thần lực của tam thập tứ phẩm Thần Tôn ùa ra, tựa hồ là muốn một kích tất sát Tần Thiếu Phong.

Nhìn thị vệ xuất thủ, Tần Thiếu Phong cười lạnh một tiếng, trực tiếp ngưng tụ toàn bộ lực lượng nhục thân và thần lực trong cơ thể ở trên ngón trỏ tay phải, lập tức một kích Càn Khôn được thi triển ra, một chỉ điểm tới thị vệ đó! Tần Thiếu Phong tuy rằng là cảnh giới tam thập lục phẩm Thần Tôn, nhưng sinh mệnh nguyên hạch trong cơ thể nhiều như cát sông Hằng, thần lực cũng hùng hậu có thể so với tam thập tam phẩm Thần Tôn, hơn nữa lực lượng nhục thân cường hãn, thị vệ của Đỉnh Thiên Thái tử lập tức gặp bi kịch.

Chỉ thấy Tần Thiếu Phong trực tiếp một chỉ ấn xuống, va chạm với quyền đầu của thị vệ, tiếp theo liền ngón trỏ của Tần Thiếu Phong xuyên thấu quyền đầu của thị vệ, tiếp tục xâm nhập, trực tiếp điểm nổ cánh tay của thị vệ đó, cuối cùng thì trực tiếp điểm vào ngực thị vệ, thị vệ đó cả người nổ tung, tứ phân ngũ liệt.

Giao thủ Lần này hoàn thành chỉ trong phút chốc, Tần Thiếu Phong trảm sát thị vệ đó, đồng thời cũng cắn nuốt sinh mệnh nguyên hạch và Hồng Mông tử khí của thị vệ đó, mà thịt nát của thị vệ cũng bắn tới người Đỉnh Thiên Thái tử, máu tươi cũng hắt lên mặt Đỉnh Thiên Thái tử, khiến cho khuôn mặt anh tuấn bất phàm trở nên có chút dữ tợn.

Chỉ trong khoảnh khắc, đã hoàn thành một kích, mà kết quả thì lại khiến cho người ta ngoài ý muốn, một tam thập tứ phẩm Thần Tôn không ngờ là bị một tam thập lục phẩm Thần Tôn miểu sát, hơn nữa kết cục rất thê thảm, điều này khiến cho người ở đây đều có chút không thể tin được vào hai mắt của mình.

Huynh đệ! Thị vệ còn lại cuối cùng cũng phản ứng, rống lớn một tiếng, sau đó thì hai mắt đỏ như máu, muốn tiếp tục xuất thủ với Tần Thiếu Phong, thị vệ bị Tần Thiếu Phong miểu sát đó là huynh đệ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tu luyện với hắn, hiện giờ kết cục thê thảm như vậy, tất nhiên là khiến hắn không thể chấp nhận.

Mà Tần Thiếu Phong sau khi xuất thủ thì chấn võ Hồng Mông đan trong cơ thể, hóa thành thần lực, bổ sung thần lực tiêu hao trong cơ thể, cho nên tất nhiên là không sợ thị vệ này xuất thủ, dù sao cũng là đồ ăn đưa tới miệng, hắn cái hắn thiếu chính là Hồng Mông tử khí, chỉ cần thị vệ này còn dám ra tay, như vậy hắn tất nhiên là rất hoan nghênh.

Dừng tay. Đỉnh Thiên Thái tử lúc này đã mở miệng, mà khi mở miệng thần lực trong cơ thể hắn cũng chấn động, máu tươi và thịt nát trên người toàn bộ vỡ nát, hóa thành hư vô, thị vệ kia nghe thấy lời nói của Thái tử thì tất nhiên là dừng tay, đứng ở phía sau, vẫn hai mắt đỏ bừng nhìn Tần Thiếu Phong.

Đỉnh Thiên Thái tử chậm rãi đứng lên, nhìn Tần Thiếu Phong đang ôm Vũ Văn Bạch Sương, sắc mặt tất nhiên là cực kỳ âm trầm, hai mắt lóe ra hàn quang, mà nhìn bộ dạng thẹn thùng của Vũ Văn Bạch Sương ở trong lòng Tần Thiếu Phong, lại lửa giận ngút trời, chỉ là thanh âm vẫn bình tĩnh, nói với Tần Thiếu Phong: Bỏ tay ngươi ra, người ngươi ôm là vị hôn thê của ta!

Thật có lỗi, ta đang ôm là nữ nhân của ta! Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Đỉnh Thiên Thái tử thì lập tức đáp lễ, mà lời nói của Tần Thiếu Phong tất nhiên là khiến Vũ Văn Bạch Sương sắc mặt càng đỏ hơn, bởi vì Vũ Văn Bạch Sương quả thật đã là nữ nhân của Tần Thiếu Phong rồi.

Đỉnh Thiên Thái tử nghe thấy vậy thì lập tức mặt tối sầm, khi hắn đi tới Vũ Văn gia, đã nhìn thấy Vũ Văn Bạch Sương đã không còn là bích thân, lúc ấy đã lửa giận ngút trời, có điều vì để tạo dựng quan hệ với Vũ Văn gia tộc và sư phụ của Vũ Văn Bạch Sương, Đỉnh Thiên Thái tử đành nhịn cục tức này, vẫn kiên trì muốn cưới Vũ Văn Bạch Sương.

Tuy rằng nói là bị cắm sừng, có điều chỉ cần có thể chỉ cần có thể duy trì quan hệ với Vũ Văn gia tộc và Thiên Hương mỗ mỗ này hắn cũng có thể vững vàng đi lên ngôi vị hoàng đế, mà chỉ cần hắn lên ngôi vị hoàng đế, như vậy cũng chính là lúc Vũ Văn Bạch Sương này phải chịu sự trừng phạt, cho nên Đỉnh Thiên Thái tử đến đây bức bách Vũ Văn Bạch Sương mau chóng thành hôn với hắn.

Cho dù Vũ Văn Bạch Sương đã nói muốn từ hôn, nhưng Đỉnh Thiên Đỉnh Thiên không đồng ý, mà Vũ Văn Thiên Cơ lại không phát biểu ý kiến gì về việc này, đúng lúc này thì Tần Thiếu Phong lại xuất hiện, hơn nữa lập tức làm ra chuyện khiến Đỉnh Thiên Thái tử không thể chịu đựng được, không chỉ giết thị vệ của hắn, mà còn ôm Vũ Văn Bạch Sương vào lúc, đây là chính diện tát vào mặt hắn, vũ nhục như vậy là làm sao chịu được.

Nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong, Đỉnh Thiên Thái tử sắc mặt đen như mực nước, lại hướng ánh mắt về phía Vũ Văn Thiên Cơ, nói: Vũ Văn đại nhân, thế này là sao? Xin cho ta một cái công đạo!