Trưởng Tôn Càn Khôn, Tể tướng đương triều của vương triều Đỉnh Thiên, tổng lý tất cả chính vụ của vương triều Đỉnh Thiên, chính là người được hoàng chủ tín nhiệm nhất hiện giờ trong vương triều Đỉnh Thiên, cũng chính vì vậy, địa vị của Trưởng Tôn Càn Khôn tại vương triều Đỉnh Thiên mới có thể cao như vậy, có điều đúng như quy tắc làm việc của Trưởng Tôn, Trưởng Tôn Càn Khôn làm người cực kỳ khiêm tốn, trừ xử lý triều chính ra, trên cơ bản đều ở trong phủ đệ, rất ít ra ngoài.
Sau khi Tần Thiếu Phong xử lý xong anh hùng hào kiệt thì dưới sự vây quanh của bốn cữu ca đi đến Trưởng Tôn phủ đệ, sau khi tiến vào, thì được đưa tới phía trước một đại điện cuối cùng, Trường Tôn Anh nói với Tần Thiếu Phong: Muội phu a, cửa của huynh đệ chúng ta ngươi coi như là qua rồi, về phần cửa của cha ta thì phải dựa vào chính ngươi thôi, huynh đệ chúng ta cũng không giúp được gì.
Nói xong, bốn người lủn ra ngoài, tựa hồ là rất sợ người ở bên trong, Tần Thiếu Phong thấy thế thì tất nhiên là người ở bên trong lợi hại hơn xa sự tưởng tượng của hắn, có điều vẫn đi vào, đã đến nước này rồi, Tần Thiếu Phong cũng không còn đường lui.
Đi vào đại điện, phát hiện đại điện này bố trí cực kỳ u nhã, xem ra chủ nhân của căn phòng này cũng là người văn nhã, mà khi Tần Thiếu Phong đi vào đại điện, một đạo thân ảnh đang quay lưng về phía hắn, đang ngắn nghía một chậu hoa giống như là rồng có sừng.
Người Đưa lưng về phía Tần Thiếu Phong tất nhiên là Trưởng Tôn Càn Khôn, dáng người thon dài cân xứng, chỉ nhìn bóng dáng đã biết Trưởng Tôn Càn Khôn này lúc còn trẻ tuổi tuyệt đối là một mỹ nam tử, lúc này, Trưởng Tôn Càn Khôn quay người lại, đúng như suy nghĩ của Tần Thiếu Phong, Trưởng Tôn Càn Khôn tuy rằng đã là trung niên nhân, có điều vẫn rất rất tuấn tú.
Đến đây, ngồi đi. Trưởng Tôn Càn Khôn sau khi nhìn thấy Tần Thiếu Phong thì cười nói, bộ dạng không hề giống như nhạc phụ gặp con rể mà như là hai lão bằng hữu gặp lại. Mà Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Trưởng Tôn Càn Khôn thì cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.
Tần Thiếu Phong biết nếu mình chơi tâm nhãn với Trưởng Tôn Càn Khôn này thì mình khẳng định không phải là là đối thủ, cho nên ít nói là tốt nhất, người ta bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó. Mà đợi cho Tần Thiếu Phong ngồi xuống rồi, Trưởng Tôn Càn Khôn cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Thiếu Phong, sau đó thì lật tay, một bộ trà cụ xuất hiện, sau đó thì bắt đầu pha trà.
Vừa pha trà Trưởng Tôn Càn Khôn vừa hỏi Tần Thiếu Phong: Nghe bọn Quyên nhi, tiểu Cúc nói ngươi hiện tại mới một trăm hai mươi lăm tuổi, đã là tam thập lục phẩm Thần Tôn, không tồi, không tồi, tư chất so với lão phu thì tốt hơn nhiều, năm đó lão phu đột phá đến cảnh giới Thần Tôn cũng cũng đã gần vạn tuổi.
Trưởng Tôn Càn Khôn hiện tại là cảnh giới nhất phẩm Thần Tôn đỉnh phong, mà một vạn năm đột phá đến cảnh giới Thần Tôn, ở ngũ đại chiến khu cũng đã là nhân vật thiên tài, đương nhiên, Tần Thiếu Phong chỉ dùng một trăm hai mươi lăm năm để đạt tới trình độ này thì càng là thiên tài hơn.
Cho nên sau khi Trưởng Tôn Càn Khôn từ chỗ nữ nhi của mình nghe thấy chuyện này tất nhiên là phi thường khiếp sợ, có điều hiện tại nói với Tần Thiếu Phong thì tỏ vẻ rất bình thản, tựa hồ chuyện như vậy căn bản là không hề dẫn tới ba động tình tự của hắn.
Tần Thiếu Phong nghe thấy vậy thì gật đầu, không nói gì, mà Trưởng Tôn Càn Khôn thấy Tần Thiếu Phong gật đầu thì lại hỏi: Tư chất Như vậy, tu luyện nhanh như vậy, xem ra sư phụ của ngươi nhất định không phải là phàm nhân, không biết không vị cao nhân nào?
Tần Thiếu Phong không do dự, trực tiếp nói: Hồng Quân! Tuy rằng chỉ hai chữ, nhưng trực tiếp khiến Trưởng Tôn Càn Khôn trợn tròn mắt, tay cầm chén trà run lên, sau đó thì chén trà rơi xuống đất
Cho dù là chén trà rơi xuống, Trưởng Tôn Càn Khôn cũng như không phát hiện, vẫn trợn mắt nhìn Tần Thiếu Phong, mà Tần Thiếu Phong nhìn bộ dạng của Trưởng Tôn Càn Khôn thì trong lòng cực kỳ thích, thầm nói: Tưởng khệnh lắm mà, bị dọa cho sợ rồi à?
Tần Thiếu Phong nói sư phụ của mình là Hồng Quân, mà đó là tên của Tổ Hoàng. Sở dĩ không chút cố kỵ nói ra cái tên này, đó là bởi vì Tần Thiếu Phong dù sao cũng là cũng cần một thân phận, nếu không thì làm sao có thể làm sao có thể giải thích hắn có nhiều Hồng Mông đan như vậy?
Phải biết rằng Tổ Hoàng được xưng là đệ nhất nhân dưới Thần Thánh, tất nhiên là có thể nói rõ lực của hắn, Tần Thiếu Phong nói sư phụ của mình là Hồng Quân, như vậy, có thể có một thân phận, cũng giải thích mình vì sao có nhiều Hồng Mông đan như vậy.
Dưới Thần Thánh, không ai có thể địch được, đây là Tổ Hoàng tự mình nói, cái này quả nhiên là thật, không chỉ chiến khu phía đông, cho dù là cả bốn chiến khu khác cũng vậy, chỉ cần Thần Thánh không ra mặt, như vậy ở cảnh giới Thần Đế Tổ Hoàng chính là vô địch, cái này năm đó trên Hồng Mông đài đã được nghiệm chứng rồi, cũng chính vì vậy, Tinh Thánh đứng đầu vương triều Đỉnh Thiên cực kỳ coi trọng Tổ Hoàng.
Cho dù Tổ Hoàng chỉ ở tinh vực Bàn Cổ nho nhỏ, nhưng uy danh của hắn lại không ai không biết, tuy rằng thần phục vương triều Đỉnh Thiên, nhưng chưa bao giờ nhận sắc phong của vương triều Đỉnh Thiên, vương triều Đỉnh Thiên có mệnh lệnh thì có thể điều động hắn, nhưng muốn Tổ Hoàng đến vương triều Đỉnh Thiên bái kiến Tinh Thánh thì trước giờ chưa từng có;
Cho dù là Tổ Hoàng chưa từng có triều kiến Tinh Thánh, nhưng Tinh Thánh vẫn cực kỳ coi trọng Tổ Hoàng, từng nói với Tổ Hoàng, chỉ cần có một ngày Tổ Hoàng chịu gật đầu, như vậy đại nguyên soái của binh mã vương triều Đỉnh Thiên chính là Tổ Hoàng, cho nên, Trưởng Tôn Càn Khôn khi nghe thấy nói ra hai chữ Hồng Quân thì lập tức trợn tròn mắt.
Thân là Tể tướng của vương triều Đỉnh Thiên, đối với nhân vật như Tổ Hoàng, Trưởng Tôn Càn Khôn tất nhiên là cực kỳ hiểu biết, cũng chính vì vậy, Trưởng Tôn Càn Khôn minh bạch Tổ Hoàng có thực lực thế nào, Tổ Hoàng trong lòng có Tinh Thánh trong lòng có địa vị thế nào, cho nên mới cho nên mới cảm thấy kinh ngạc vì Tần Thiếu Phong là đệ tử của Tổ Hoàng.
Có điều Trưởng Tôn Càn Khôn cũng lập tức khôi phục, trong lòng minh bạch, cũng chỉ có nhân vật như Tổ Hoàng mới có thể dạy dỗ ra đệ tử như Tần Thiếu Phong, Thần Tôn một trăm hai mươi lăm tuổi, tuy rằng so với Tổ Hoàng năm đó thì kém hơn một chút, có điều vẫn được coi là kinh diễm vạn cổ.
Trưởng Tôn Càn Khôn Vốn trong lòng còn có chút cố kỵ nghe thấy Tần Thiếu Phong là đệ tử của Tổ Hoàng, cố kỵ gì cũng không còn nữa, trong lòng đã chấp nhận chuyện của Tần Thiếu Phong và nữ nhi, vốn nữ nhi lấy những vương công quý tộc khác thì có thể mang đến ích lợi cho gia tộc Trưởng Tôn, nhưng hiện tại có thể thông qua Tần Thiếu Phong để tạo quan hệ với Tổ Hoàng, như vậy đối với Trưởng Tôn cũng mang lại lợi ích rất lớn.
Trưởng Tôn Càn Khôn khôi phục bộ dạng tao nhã, vung tay lên, mảnh vỡ của chén trà biến mất, lật tay, lại lấy ra một chén trà mới, lúc này tra đã nấu xong, hương thơm ngào ngạt, Trưởng Tôn Càn Khôn rót một ly trà cho Tần Thiếu Phong, vừa định nói chuyện với Tần Thiếu Phong thì bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, trong lòng không khỏi thầm mắng con mẹ nó!
Thì ra Trưởng Tôn Càn Khôn nghĩ đến Tổ Hoàng là nhân vật đồng lứa với tổ gia gia của hắn, như vậy, Tần Thiếu Phong là đệ tử của Tổ Hoàng, chẳng phải là ngang hàng với gia gia của hắn ư? Con mẹ nó, chuyện này không ổn rồi, có điều bất kể thế nào thì tiểu tử ngươi cũng là con rể của lão tử, vẫn phải giọi lão tử là nhạc phụ!
Hiền tế àần, uống trà đi. Chuyện của ngươi và bọn Quyên nhi cứ quyết định vậy đi. Ừ, đã nói ngươi chuẩn bị dưa mỗi người các nàng hai ngàn vạn sính lễ, có phải có chuyện này hay không? Trưởng Tôn Càn Khôn cười nói với Tần Thiếu Phong.
Cho dù bởi vì Tần Thiếu Phong là đệ tử của Tổ Hoàng, Trưởng Tôn Càn Khôn đã chấp nhận Tần Thiếu Phong, nhưng sính lễ lại không thể thiếu được, cũng may hắn có bốn nữ nhi, nếu mỗi người hai ngàn vạn Hồng Mông đan, như vậy thực lực của Trưởng Tôn tăng trưởng rất lớn, cho nên cũng khiến Trưởng Tôn Càn Khôn có chút khấp khởi.
Tần Thiếu Phong không ngờ mình chỉ nói ra tên của Tổ Hoàng thì đã khiến Trưởng Tôn Càn Khôn đồng ý chuyện với Trường Tôn Huyết Quyên các nàng, trong lòng không khỏi có chút động dung: Thì ra danh đầu của Tổ Hoàng dùng tốt như vậy? Vậy nếu về sau gặp chuyện gì cứ báo danh hào của Tổ Hoàng ra.
Có điều Tần Thiếu Phong rất nhanh liền nghĩ tới lão gia hỏa Tổ Hoàng có thể có rất nhiều kẻ địch, nếu gặp kẻ địch của lão, báo ra tên của lão, chẳng phải là sẽ chết nhanh hơn ư, cho nên Tần Thiếu Phong cuối cùng vẫn quyết định, tận lực ít dùng danh hào của Tổ Hoàng thôi.
Nghe thấy lời nói của Trưởng Tôn Càn Khôn, Tần Thiếu Phong trực tiếp lật tay giao tám trăm ngàn Hồng Mông đan, Trưởng Tôn Càn Khôn cũng cười nhận lấy, sau đó Tần Thiếu Phong nói: Nhạc phụ, ta còn muốn tới Vũ Văn gia cầu hôn,không ở đây làm phiền nữa, cáo từ.
Trưởng Tôn Càn Khôn nghe thấy vậy thì gật đầu, lập tức nhìn Tần Thiếu Phong đi ra ngoài, rồi nhẹ giọng nói với hư không: Đi, mời Thiên Hương mỗ mỗ đến. Trưởng Tôn Càn Khôn vừa mới dứt lời thì trong hư không truyền đến ba động, sau đó thì biến mất.
Đệ tử của Hồng Quân, hắc hắc, chắc Thiên Hương mỗ mỗ biết được tin tức này sẽ rất cao hứng? Trưởng Tôn Càn Khôn cười nói rất đáng khinh, vẻ mặt đó quả thực còn đáng khinh hơn Tần Thiếu Phong.