Tuy rằng Tần Thiếu Phong dùng một Hồng Mông đan để giải quyết bất bình của Uất Trì lão hắc, có điều Tần Thiếu Phong lại không có nắm chắc có thể giải quyết được Trường Tôn Càn Khôn, bởi vì trên đường trở về, để Tần Thiếu Phong có thể thuận lợi ôm mỹ nhân về, Vũ Văn Bạch Sương các nàng đã tận tâm giới thiệu về tình huống của cha mình cho Tần Thiếu Phong, để Tần Thiếu Phong có chút hiểu biết về gia chủ của tam đại gia tộc.
Nắm tay Mộc Linh Nhi, Tần Thiếu Phong vừa đi tới vừa nói: Linh nhi à, ta như vậy có phải rất hoa tâm không? dẫn theo lão bà tới tới nhà của nữ nhân khác khác cầu hôn, chuyện như vậy cũng chỉ có Tần Thiếu Phong mới có thể làm được, đổi lại là người khác thì cho dù là muốn làm cũng không có gan này.
Mộc Linh Nhi nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì lắc đầu rồi nói: Chỉ cần ngươi đối tốt với ta, ngươi có có bao nhiêu lão bà Linh nhi cũng không thèm để ý. Mộc Linh Nhi vốn là tinh linh được dựng dục từ bên trong Thông Thiên thần mộc, tâm tư đơn thuần, sau khi trải qua chuyện thì coi là Tần Thiếu Phong thân nhân duy nhất, chỉ cần Tần Thiếu Phong đối tốt với nàng ta thì nàng ta sẽ không ghen tức gì.
Nghe thấy lời nói của Mộc Linh Nhi, Tần Thiếu Phong lập tức ôm Mộc Linh Nhi rồi hôn một cái lên mặt nàng ta, nói: Vẫn là Linh nhi của ta nghe lời nhất! Mộc Linh Nhi bị Tần Thiếu Phong đột nhiên tập kích, tất nhiên là rất ngượng ngùng, dù sao cũng đang ở trên đường cái, có điều cũng không phản kháng, để mặc Tần Thiếu Phong hôn một cái.
Đỉnh Thiên thần thành rất lớn, hơn nữa tam đại gia tộc mỗi người chiếm một phương, Uất Trì gia tộc ở phía đông, Trưởng Tôn ở phía nam, Vũ Văn gia tộc ở phía tây, mà hoàng tộc vương triều Đỉnh Thiên thì ở phương bắc, Tần Thiếu Phong từ Uất Trì gia tộc đi ra thì tiến về phía thành nam, đi cũng không vội, vừa đi vừa du ngoạn.
Trưởng Tôn gia tộc khác với Uất Trì gia tộc, con cháu của Uất Trì gia tộc phần lớn tòng quân, mà con cháu của Trưởng Tôn gia tộc thì phần lớn đều tòng chính, ở trong vương triều Đỉnh Thiên có địa vị rất lớn, thực lực cũng đứng đầu tam đại gia tộc, mà gia chủ của Trưởng Tôn gia tộc đời này là một lão hồ li cực kỳ khó đối phó, Tần Thiếu Phong vừa đi vừa nghĩ phải làm sao để đối phó với Trường Tôn Càn Khôn này.
Khi sắp tới phủ Trưởng Tôn, Tần Thiếu Phong thấy có bốn người từ phía trước đi tới, ai nấy đều anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, hơn nữa khí tức đều không yếu, toàn bộ đều có cảnh giới nhất phẩm Thần Tông, xuất hiện phía trước Tần Thiếu Phong, chặn Tần Thiếu Phong lại.
Tần Thiếu Phong đang nghĩ làm sao để đối phó với Trường Tôn Càn Khôn, có điều vẫn phát giác có người chặtnở trước, vì thế ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện không biết bốn người này, tế là dẫn Mộc Linh Nhi đi vòng qua họ, mà ngay khi Tần Thiếu Phong chuẩn bị đi về phía trước thì người thoạt nhìn trong bốn người thì lớn tuổi nhất nói: Đứng lại, ngươi chính là Tần Thiếu Phong à?
Ngữ khí nói chuyện của người này có một loại vị đạo vênh mặt hất hàm sai khiến, ánh mắt nhìn Tần Thiếu Phong cũng tràn ngập vẻ ngạo mạn và khinh thường, Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của thanh niên nhân này thì tỉnh bơ, hắn đã biết đây là muốn tìm mình gây phiền toái, có điều không được Tần Thiếu Phong để vào mắt.
Ừ, chính là ta, các ngươi là ai? Tần Thiếu Phong thản nhiên nói, có điều Tần Thiếu Phong cũng đã đoán ra bọn họ là ai, chỉ hỏi cho có thôi.
Người trẻ tuổi đó nói: Ta tên là Trường Tôn Anh, hắn là Trưởng Tôn Hùng, đây là Trưởng Tôn Hào, hắn là Trưởng Tôn Kiệt, bốn người chúng ta chính là anh hùng hào kiệt tiếng tăm lừng lẫy của vương triều Đỉnh Thiên! Khi Nói những lời này lại càng tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
Anh hùng hào kiệt? Tần Thiếu Phong nghe thấy bốn chữ này thì lập tức mỉm cười, hắn là đã đoán được, bốn người này hẳn là ca ca của Trường Tôn Huyết Quyên các nàng, có điều lại không ngờ tên của bốn người bọn họ lại khôi hài là như vậy, nhìn bộ dạng của bọn họ, Tần Thiếu Phong thật đúng là không tìm ra bất kỳ bộ dạng của anh hùng hào kiệt nào.
Nhìn thấy Tần Thiếu Phong mỉm cười, Trường Tôn Anh cầm đầu lập tức sắc mặt trầm xuống, nói: Sao? Ngươi chưa nghe thấy danh đầu của anh hùng hào kiệt chúng ta ư? Hay là ngươi khinh thường chúng ta? Nói xong, còn phóng xuất ra khí tức của nhất phẩm Thần Tông, quét tới Tần Thiếu Phong.
Trưởng Tôn Hùng, Trưởng Tôn Hào và Trưởng Tôn Kiệt nhìn thấy Trường Tôn Anh phóng ra khí tức thì cũng làm theo, muốn liên thủ đối phó Tần Thiếu Phong, tuy rằng khí tức mà Tần Thiếu Phong biểu hiện ra ngoài không phải rất mạnh, nhưng bốn bọn họ đều biết bọn muội muội của mình ai nấy đều tâm cao khí ngạo, nếu đã chịu để Tần Thiếu Phong tới cửa cầu thân thì Tần Thiếu Phong nhất định không đơn giản.
Bốn huynh đệ Anh hùng hào kiệt sở dĩ đến chặn Tần Thiếu Phong, trừ muốn xem Tần Thiếu Phong là người thế nào, có xứng với muội muội của bọn họ hay không thì còn muốn Tần Thiếu Phong biết khó mà lui, bởi vì muội muội của bọn họ đều đã được một số vương công quý tộc của vương triều Đỉnh Thiên đính hôn, nếu đáp ứng Tần Thiếu Phong cầu thân, như vậy chẳng phải là rất phiền toái ư? Cho dù nói Trưởng Tôn gia tộc cũng không sợ những phiền toái này, cho dù là Trưởng Tôn gia hối hôn thì cũng không ai dám nói gì, những nói sao cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh?
Cho nên anh hùng hào kiệt mới nghĩ tới biện pháp này, mà anh hùng hào kiệt bình thường cũng không phải là kiêu ngạo ương ngạnh, tuy rằng gọi là anh hùng hào kiệt, có điều trước giờ cũng rất khiêm tốt, giống như là Trưởng Tôn gia tộc vậy, chưa từng làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng vẫn luôn đứng đầu tam đại gia tộc của vương triều Đỉnh Thiên, thế lực mạnh mẽ gần bằng hoàng tộc.
Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Trường Tôn Anh thì thản nhiên cười cười, sau đó nói: Đương nhiên đã nghe qua danh đầu của bốn vị đại cữu ca rồi, Quyên nhi các nàng cũng đều nói với ta rồi, tiểu đệ cửu ngưỡng đã lâu! Đây là bốn mươi vạn Hồng Mông đan, là lễ gặp mặt của tiểu đệ, xin bốn vị đại cữu ca nhận lấy.
Nhìn Tần Thiếu Phong đưa ra bốn mươi vạn Hồng Mông đan, anh hùng hào kiệt lập tức biến thành cẩu hùng, bọn họ tuy rằng là cháu đích tôn của Trưởng Tôn gia, nhưng bình thường cũng chỉ có được mấy trăm một ngàn Hồng Mông đan mà thôi, mà lần này có tới bốn mươi vạn Hồng Mông đan, bọn họ thực sự lập tức trợn tròn mắt.
Trường Tôn Anh thậm chí còn nhoài người về phía trước, có điều được một nửa thì bỗng nhiên một cái giật mình, nhìn thoáng qua Hồng Mông đan trong tay Tần Thiếu Phong, lải rụt tay về, có vẻ rất luyến tiếc, chỉ là nghĩ tới mục đích của mình, nghĩ tới dặn dò của người đó, Trường Tôn Anh không thể không cố gắng thu tay về.
Trưởng Tôn Hùng, Trưởng Tôn Hào, Trưởng Tôn Kiệt nhìn ca ca của bọn họ vươn tay ra lấy Hồng Mông đan trong tay Tần Thiếu Phong, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Trưởng Tôn Kiệt, đã nghĩ xem nên tiêu xài bốn mươi vạn Hồng Mông đan này xài như thế nào, có điều thấy Trường Tôn Anh rụt tay về, lập tức nóng nảy, kêu lên: Đại ca!
Tần Thiếu Phong nhìn Trường Tôn Anh rụt tay về thì cười cười: Xem ra đại cữu là hiềm tiểu đệ quá nhỏ nhen rồi, vậy đi, ở đây có một trăm hai mươi vạn Hồng Mông đan, coi như là lễ gặp mặt của tiểu đệ! Nói xong thì lật tay lấy ra tám mươi vạn Hồng Mông đan.
Nhìn thấy Tần Thiếu Phong lại lấy ra tám mươi vạn Hồng Mông đan, bốn người anh hùng hào kiệt lập tức mở to hai mắt, nhìn Hồng Mông đan trong tay Tần Thiếu Phong, toàn bộ đều không thể thu mắt về, hơn nữa ai nấy đều hô hấp dồn dập, hai mắt trở nên có chút đỏ bừng này một trăm hai mươi vạn Hồng Mông đan này đối với bọn họ thì thật sự là có sức rung động quá lớn, khiến cho bọn họ quên cả mục đích tới đây của mình.
Tần Thiếu Phong nhìn bộ dạng của bốn người, cười thầm trong lòng, lại rụt tay về, thở dài: Xem ra đại cữu ca không cho tiểu đệ mặt mũi rồi, thế thì ta đành... Nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong, anh hùng hào kiệt đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tần Thiếu Phong, cho rằng Tần Thiếu Phong còn muốn tăng giá, ai biết Tần Thiếu Phong lại nói: Cầm về vậy!
Nói xong, Tần Thiếu Phong thu hồi Hồng Mông đan trong tay, Trưởng Tôn Hùng, Trưởng Tôn Hào và Trưởng Tôn Kiệt trực tiếp lẻn đến phía trước Tần Thiếu Phong, vươn tay ra tóm tay Tần Thiếu Phong, sau đó ba người đồng thời gầm lên với Trường Tôn Anh: Đại ca! Thanh âm đó quả thực là kinh thiên động địa, khiến Trường Tôn Anh giật mình
Con con mẹ nó hoàng thái tử đi, chẳng ai có nhiều Hồng Mông đan như hắn cả! Trường Tôn Anh mắng to trong lòng, cũng trực tiếp chộp lấy Hồng Mông đan trong tay Tần Thiếu Phong, sau đó nói: Tuy rằng bộ dạng của ngươi không bằng anh hùng hào kiệt chúng ta, cũng không có văn thái của anh hùng hào kiệt chúng ta, có điều muội phu ngươi chúng ta vẫn nhận, lễ gặp mặt làm sao có thể thiếu được? Thật là, đi thôi, trong nhà đang chờ sốt ruột lắm.
Trường Tôn Anh sau khi đoạt lấy Hồng Mông đan thì kéo Tần Thiếu Phong về phía trước, mà Trưởng Tôn Hùng Trưởng Tôn Hào Trưởng Tôn Hào và Trưởng Tôn Kiệt nhìn Trường Tôn Anh đã nhận một trăm hai mươi vạn Hồng Mông đan thì trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn, trong lòng thì nghĩ: Có muội phu có tiền đúng là tốt thật, thích quá.
Tần Thiếu Phong nhìn thấy nụ cười nhiệt tình trên mặt bốn người anh hùng hào kiệt thì tất nhiên cũng mỉm cười, có điều Tần Thiếu Phong trong lòng cũng minh bạch, đây chỉ là bắt đầu, ngày tháng ở vương triều Đỉnh Thiên sẽ có phiền toái vô cùng vô tận, có điều lại không e ngại chút nào, phiền toái càng nhiều thì càng kích thích, mới có thể khiến Tần Thiếu Phong trưởng thành nhanh hơn.
Bị anh hùng hào kiệt vây quanh, Tần Thiếu Phong đi đến phủ Trưởng Tôn, tuy rằng đã xử lý xong anh hùng hào kiệt, có điều Tần Thiếu Phong lại biết rằng, nếu muốn cưới được Trường Tôn Huyết Quyên các nàng tới tay thì một cửa này mới là trọng yếu nhất, điều này khiến cho trong lòng Tần Thiếu Phong cũng có chút thấm thỏm.