Vũ Văn Bạch Sương, Úy Trì Tiểu Man các nàng kịch liệt thương lượng tất nhiên là vấn đề tới nhà ai cầu hôn trước, có điều bảy người lại không phải là tranh nhau để Tần Thiếu Phong tới nhà các nàng cầu hôn, mà là tranh nhau để Tần Thiếu Phong tới trong nhà người khác cầu hôn, điều này khiến cho Tần Thiếu Phong ở bên cạnh cực kỳ buồn bực, con rể hoàn mỹ như mình đi đâu mà tìm, không tranh nhau kéo vào nhà mà lại tranh nhau đẩy ra ngoài, thật sự là khiến Tần Thiếu Phong bi thương.
Kết quả cuối cùng tất nhiên là muội muội Úy Trì Tiểu Man trúng thưởng, bị sáu tỷ tỷ của nàng ta bán đứng, bắt nàng ta dẫn theo Tần Thiếu Phong về nhà đầu tiên, điều này khiến cho Úy Trì Tiểu Man cực kỳ mất hứng, có điều bởi vì đây là ý kiến của mọi người, nàng ta cũng không có cách nào phản bác, chỉ có thể ủy khuất đáp ứng.
Ba gia tộc của Các nàng đều ở Đông Thắng Thần Châu, giống như Đông Thắng Thần Châu của tiên giới tinh vực Bàn Cổ, Hồng Mông tử khí của nơi này là nồng đậm nhất, ngay cả hoàng cung của vương triều Đỉnh Thiên cũng ở đây, về phần ba lục địa khác thì đều là địa bàn của các thế gia, tông phái của vương triều Đỉnh Thiên.
Bởi vì gia tộc của Vũ Văn Bạch Sương các nàng đều có địa vị cực cao trong vương triều Đỉnh Thiên, cho nên nơi ở của gia tộc cũng ở chung quanh hoàng thành của vương triều Đỉnh Thiên, mà hoàng thành của vương triều Đỉnh Thiên thì lại xây trên thông thiên phong, về phần thông thiên phong này cũng chính là tương đương với Hoa Quả Sơn của tiên giới tinh vực Bàn Cổ, chỉ có điều là đẹp hơn thôi.
Phía dưới thông thiên phong có một tòa thần thành vô cùng khổng lồ, tên là thần thành Đỉnh Thiên, là địa phương mà các đại thần của vương triều Đỉnh Thiên ở, sau khi Tần Thiếu Phong bọn họ đi tới nơi này, nhìn thông thiên phong cao ngất trong mây đó, Tần Thiếu Phong cười lạnh một tiếng, lập tức đi vào thần thành Đỉnh Thiên.
Bởi vì đã quyết định tới nhà ai cầu hôn trước, Tần Thiếu Phong tất nhiên là đi theo Úy Trì Tiểu Man tới Uất Trì tướng quân phủ, mà Vũ Văn Bạch Sương các nàng thì ai về nhà nấy, đương nhiên, các nàng cũng sẽ chờ đợi tin tức của Tần Thiếu Phong, xem Tần Thiếu Phong có thể thành công cầu hôn hay không, chỉ có Tần Thiếu Phong thành công ở chỗ Uất Trì tướng quân thì trong nhà các nàng chắc cũng không có vấn đề gì.
Phủ Uất Trì tướng quân cực kỳ rộng lớn, từng tầng đại điện, hành lang gấp khúc, hoa viên, đình viện, có điều đối với những cái này, Tần Thiếu Phong cũng không tâm tư mà thưởng thức, chỉ đi theo Úy Trì Tiểu Man, dẫn theo Mộc Linh Nhi, tới phía trước một điện cuối cùng, Úy Trì Tiểu Man cũng không bảo Tần Thiếu Phong chờ ở bên ngoài mà trực tiếp kéo Tần Thiếu Phong đi vào.
Không gian Trong đại điện cũng rất lớn, có điều có vẻ rất trống trải, cơ hồ là không bài trí gì, hai bên chỉ có những cái giá treo binh khí, phía trước chỉ có hai cái ghế dựa, có điều Tần Thiếu Phong lúc đầu thì không nhìn thấy bóng người trong đại điện này, cho tới lúc Úy Trì Tiểu Man hướng về một cái ghế trong đó nói: Cha, con dẫn con rể về cho cha rồi đây!
Bưu hãn! Tần Thiếu Phong cũng chỉ có thể dùng từ bưu hãn để hình dung Úy Trì Tiểu Man, thân là một nữ nhi gia, đối với cha của mình mà nói ra như vậy, không phải bưu hãn thì là gì? Mà ngay khi Úy Trì Tiểu Man vừa mới dứt lời thì trên ghế đột nhiên hiện ra một bóng người, gầm lên với Úy Trì Tiểu Man: Hả? Tự người tìm à? Có tiền không? Tư chất thế nào? Thực lực thế nào? Có đẹp trai bằng cha không?
Bóng người đột nhiên hiện lên khiến Tần Thiếu Phong hoảng sợ, bởi vì ngay cả kiến dục ma đầu của hắn cũng không phát hiện ra trên ghế còn có người ngồi.
Chỉ thấy bóng người vừa hiện lên đó thân hình cao lớn khôi ngô, bộ dạng cũng rất dương cương, có điều con mẹ nó đen quá, cả người đen như cục than, nếu không phải hắn lên tiếng để ngươi có thể nhìn thấy răng hắn thì ngươi thực sự sẽ coi hắn là một đống than, tuyệt đối sẽ không cho rằng đây là một người.
Mà bộ dạng đen thì thôi đi, cũng nên nên mặc quần áo có màu nhạt một chút, nhưng thằng cha này không ngờ lại mặc một thân hắc giáp, điều này khiến cho người ta làm sao mà phân biệt được? Vì thế ngay cả kiến dục ma đầu của Tần Thiếu Phong cũng thất thủ, không phát hiện nam nhân được Úy Trì Tiểu Man gọi là cha này.
Có điều nam nhân này tuy rằng đen, có điều dù sao cũng là cha của Úy Trì Tiểu Man, vì thế Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Uất Trì lão hắc thì đi lên phía trước, sau khi hành lễ với Uất Trì lão hắc thì nói: Tiểu tế Tần Thiếu Phong bái kiến nhạc phụ! Hành lễ xong thì đứng đó, mà Uất Trì lão hắc thì lại giống như Úy Trì Tiểu Man trước kia, trực tiếp lao tới bên cạnh Tần Thiếu Phong, nhìn chằm chằm vào Tần Thiếu Phong, điều này khiến cho Tần Thiếu Phong biết thói quen của Úy Trì Tiểu Man này là di truyền.
Trước tiên đừng vội gọi nhạc phụ, để lão tử kiểm tra đã! Ừ, bộ dạng cũng tạm, tuy rằng vẫn kém lão tử một chút, có điều cũng miễn cưỡng qua cửa. Uất Trì lão hắc bình phẩm từ đầu đến chân, mà Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Uất Trì lão hắc thì thiếu chút nữa hộc máu, tự sướng vãi đái.
Tần Thiếu Phong nói như thế nào cũng là một mỹ nam tử, không ngờ so với một khối than lại vẫn kém một chút, có điều Tần Thiếu Phong cũng không phản bác, ai bảo hắn là cha vợ? Mà lúc này, Uất Trì lão hắc nói với Tần Thiếu Phong: Bộ dạng thì ngươi xem nha qua cửa, có điều ngươi có tiền không?
Ngươi muốn bao nhiêu? Tần Thiếu Phong hỏi Uất Trì lão hắc, Tần Thiếu Phong cái khác thì không có, nhưng Hồng Mông đan thì đủ dùng để đập chết Uất Trì lão hắc tự kỷ này. Có điều Uất Trì lão hắc nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì trực tiếp phun ra một câu: Ngươi có bao nhiêu thì muốn bao nhiêu! Điều này khiến cho Tần Thiếu Phong không biết nói gì, xem ra Úy Trì Tiểu Man đúng là nữ nhi của Uất Trì lão hắc rồi.
Chỉ là Tần Thiếu Phong không rõ, một lão già đen như vậy, sao có thể xin ra nữ nhi trắng nõn non mịn như thế? Có điều Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Uất Trì lão hắc thì không chút do dự, trực tiếp lật tay, một trăm vạn Hồng Mông đan xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, sau đó thì rầm một cái hất về phía Uất Trì lão hắc, lập tức Hồng Mông đan giống như là trời mưa bao phủ Uất Trì hắc hắc.
Nhìn Hồng Mông đan như Hồng Mông hạ xuống như mưa, Uất Trì lão hắc lập tức trợn tròn mắt, nhìn từng viên Hồng Mông đan cực phẩm, mắt trợn trừng như trâu, có điều Uất Trì lão hắc cũng lập tức có phản ứng, cười ha ha nói: Của ta, của ta, những cái này đều là của ta, tiểu tử, nghe thấy chưa, những thứ này về sau đều là của ta! Nữ nhi là của ngươi, là của ngươi, Hồng Mông đan, rất nhiều Hồng Mông!
Nhìn cá tính tham lam của Uất Trì lão hắc, Tần Thiếu Phong ghẹn lời, mà Úy Trì Tiểu Man thấy cha mình vì một trăm vạn Hồng Mông t đan đã bán mình, lập tức sắc mặt cũng đen như cha nàng ta, trực tiếp một cước đá vào mông của cha, nói: Uất Trì lão hắc, ngươi chỉ vì một chút Hồng Mông đan này đã bán cô nãi nãi cho người ta? Cô nãi nãi cũng quá không đáng tiền rồi!
Tần Thiếu Phong đã nói qua sẽ cho hai ngàn vạn Hồng Mông đan làm sính lễ, chưa nhìn thấy hai ngàn vạn Hồng Mông đan thì Úy Trì Tiểu Man sao có thể đi với Tần Thiếu Phong được, cho dù là cha của nàng ta đáp ứng thì cũng không được! Mà Uất Trì lão hắc nghe thấy lời nói của nữ nhi thì khôi phục bình thường, lập tức ý thức được, Tần Thiếu Phong nếu có thể thoải mái xuất ra một trăm vạn Hồng Mông, như vậy khẳng định là còn nữa, vì thế vung tay lên, thi triển thần thông thu lấy một trăm vạn Hồng Mông đan đó.
Lúc này mới nói với Tần Thiếu Phong: Đúng vậy, nữ nhi của Uất Trì Vô Địch ta nói sao cũng đáng giá hai trăm vạn Hồng Mông đan, không có hai trăm vạn Hồng Mông đan thì đừng hòng dẫn nữ nhi của ta đi. Trong mắt Úy Trì Vô Địch, hai trăm vạn Hồng Mông đan đã không ít rồi, chính là quân phí một năm của Uất Trì gia tộc, mà gia tộc vạn gia tộc của hắn cho dù là tích góp mười năm cũng không có nhiều như vậy.
Nào biết đâu rằng vừa mới nói xong những lời này thì đã bị Úy Trì Tiểu Man vỗ một cái vào gáy, sau đó Úy Trì Tiểu Man quát: Uất Trì lão hắc, ngươi còn mở miệng nữa thì cô nãi nãi sẽ giết ngươi! Mà nhìn thấy cọp mẹ phát uy, Uất Trì lão hắc gãi gãi đầu, cười cười rồi im miệng.
Tần Thiếu Phong lúc này cuối cùng cũng kiến thức được cái gì gọi là bưu hãn, đương nhiên không chỉ Úy Trì Tiểu Man bưu hãn, mà Uất Trì lão hắc đó nữa, một đôi cha con này đúng là cực phẩm, mà Úy Trì Tiểu Man sau khi mắng cha xong thì nhìn Tần Thiếu Phong, mà Tần Thiếu Phong thì tất nhiên là minh bạch ý tứ của Úy Trì Tiểu Man, lật tay, hai ngàn vạn Hồng Mông đan xuất hiện trong tay hắn.
Một trăm vạn đó coi như là lễ gặp mặt cho nhạc phụ đi, hai ngàn vạn Hồng Mông đan ở đây mới là sính lễ! Nói xong, Tần Thiếu Phong đưa hai ngàn vạn Hồng Mông đan cho Úy Trì Tiểu Man, mà Úy Trì Tiểu Man lúc này mới mỉm cười.
Lúc này Uất Trì lão hắc đã triệt để trợn tròn mắt rồi: Hai... Hai ngàn vạn? Con mẹ nó, lão tử không phải đang nằm mơ chứ? Uất Trì lão hắc nói xong thì vươn tay ra nhéo tay Tần Thiếu Phong! Tần Thiếu Phong lập tức hét thảm, mà không phải là giả vờ, mà là thật.
Uất Trì lão hắc tuy rằng trông đen thui, có điều lại có cảnh giới nhất phẩm Thần Tôn, lực lượng nhục thân rất cường đại, lần này trực tiếp véo cho cánh tay Tần Thiếu Phong sưng vù. Mà nhìn thấy Tần Thiếu Phong kêu thảm thiết, Uất Trì lão hắc nói: Ngươi đau à? Vậy chứng minh lão tử không nằm mơ! Ha ha, hai ngàn vạn, trong nhà lão tử có tiền rồi! Vũ Văn Thiên Cơ, Trưởng Tôn Càn Khôn, hai lão tiểu tử các ngươi cái này lần này xem các ngươi làm sao tranh được với lão tử!
Bên trong tam đại gia tộc của Vương triều Đỉnh Thiên, Uất Trì gia tộc có thể nói là nghèo nhất, mà hiện tại có hai ngàn vạn Hồng Mông đan này, Uất Trì gia tộc lập tức trở thành giàu có nhất, đương nhiên là khiến Uất Trì lão hắc vô cùng hưng phấn!