Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 217: Một chưởng vỗ chết (2)




Thành Thâm Châu ở Thanh khâu Quốc thực lực tuy rằng rất không tệ, nhưng so với đế quốc bàng đại chân chính, cũng chỉ là một thôn làng nhỏ. Cho nên có một hai nhất phẩm Thái Ất kim tiên tồn tại đã là rất không tệ, về phần cao thủ đột phá Thái Ất kim tiên cảnh giới, đạt đến đại la chân tiên cảnh giới thì không có.

Người đến không phải ai khác, chính là phụ mẫu Vương Khôn, một người là đệ đệ quốc chủ Thanh Khâu Quốc, người còn lại là đệ tử Lôi Đình Tông.

Phụ thân Vương Khôn là một người trung niên thân thể cao lớn, bởi vì cũng là thành viên hoàng thất, nên cũng có một chút khí độ, nhưng mẫu thân Vương Khôn thì hoàn toàn phát điên, đương nhiên, bất cứ ai cảm nhận khí tức con trai mình biến mất cũng sẽ phát điên.

“Ai! Là ai giết Khôn Nhi? Tiểu tặc nhân, có phải ngươi không?” Mẫu thân Vương Khôn sau khi đến nơi, nhìn thấy ba người Tần Thiếu Phong đi ra, lập tức quay sang nhìn tiểu hồ ly, với tính cách của Vương Khôn, đương nhiên bà có thể lập tức nhận ra tiểu hồ ly có liên quan đến cái chết của con trai mình.

Tần Thiếu Phong vôn dĩ rất thông cảm cho cảm giác của một người mẹ vừa mới mất con, nhưng mẫu thân Vương Khôn nói tiểu hồ ly như vậy, Tần Thiếu Phong không thể nhẫn nhịn.

“Oáp!” Tần Thiếu Phong hừ lạnh một tiếng, một bàn tay kim sắc cự đại xuất hiện trong thiên không, trực tiếp đập mẫu thân Vương Khôn rơi xuống đất, mặt đất thậm chí còn in rõ hình dấu tay.

Những vết nứt như mạng nhện không ngừng lan rộng, dưới một chưởng của Tần Thiếu Phong, mặt đất lõm sâu hơn mười mét, đấy mới chỉ là một chưởng tùy ý của Tần Thiếu Phong, không dùng lực khí quá lớn, với sức mạnh nhục thân hiện tại cộng thêm sức mạnh pháp tắc của Tần Thiếu Phong, một chưởng phá hủy cả Thâm Châu Thành cũng không phải không có khả năng.

Đương nhiên, dưới một chưởng của Tần Thiếu Phong, mẫu thân Vương Khôn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị đập chết, thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán, không để lại bất cứ dấu vết nào. Người trong Thâm Châu Thành nhìn thấy cảnh tượng này, đều phải hít ngược một hơi lãnh khí, họ biết thành chủ phu nhân lợi hại thế nào, cả Thâm Châu Thành này, chẳng ai xứng làm đối thủ của thành chủ phu nhân, vậy mà lại bị người này dễ dàng đánh chết.

Đến Vương Thành cũng phải ngỡ ngàng, đứng ngây tại chỗ đúng ba hơi thở rồi mới hô lớn: “Phu nhân!” Nhưng dù hắn có la hét thế nào cũng vô dụng, phu nhân và con trai hắn không thể quay lại được nữa. Vương Thành rống lên một tiếng lớn, nhìn Tần Thiếu Phong, biểu tình thập phần dữ tợn, nói với Tần Thiếu Phong: “Ngươi là ai? Bổn vương không có thâm thù đại hận gì với ngươi, sao lại giết chết vợ con ta?”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi có làm được gì ta hay không? Nếu như ngươi cảm thấy không làm được, thì hãy lập tức tránh được, bổn tôn hôm nay không muốn giết người nữa. Nếu như ngươi không biết điều, bổn tôn cũng không ngại giết chết ngươi.” Tần Thiếu Phong nghe Vương Thành nói xong, thản nhiên nói.

Có thể nói, bây giờ cả Thanh Khâu Quốc đều đã nằm trong tầm kiểm soát của Tần Thiếu Phong, hơn nữa Tần Thiếu Phong đi đến đâu đều có thể đem ma chủng truyền bá đến đó, nếu Tần Thiếu Phong muốn, thi triển đạo tâm chủng ma đại pháp, trực tiếp khống chế con dân Thanh Khâu Quốc, lật đổ quốc chủ Thanh Khâu Quốc.

Quốc chủ Thanh Khâu Quốc là ai, Tần Thiếu Phong không quan tâm, quan trọng là phải nghe lời, nếu như Vương Thành không nghe lời, Tần Thiếu Phong không ngại cho Thâm Châu Thành đổi thành chủ. Tần Thiếu Phong thấy Vương Hổ rất thích hợp, cho hắn ở lại đây, càng đỡ đi theo làm kì đà cản mũi.

Vương Thành nghe Tần Thiếu Phong nói xong, thoáng ngây người, hắn không ngờ Tần Thiếu Phong lại nói như vậy, nhìn cảnh giới của mình, phu nhân thực lực tương đương còn bị Tần Thiếu Phong một chưởng đánh chết, Vương Thành tự hỏi đúng là mình không thể làm được gì Tần Thiếu Phong, nhưng vợ và con trai mình đều bị Tần Thiếu Phong giết chết, Vương Thành đương nhiên không cam tâm để Tần Thiếu Phong rời đi.

“Thành vệ quân chuẩn bị, giết chết đám đại nghịch bất đạo chi đồ này cho bổn vương!” Vương Thành nghe Tần Thiếu Phong nói xong rống lên một tiếng giận dữ, sau đó lùi lại phía sau, kéo giãn khoảng cách với Tần Thiếu Phong, để Tần Thiếu Phong không thể chạm tới mình.

Vương Thành vừa ra lệnh, thành vệ quân trên những bức tường xung quanh Thâm Châu Thành lập tức hành động, những cỗ tài xa nỗ bàng đại được vận chuyển đến, nhắm chuẩn Tần Thiếu Phong, những mũi trường tiễn thon dài bên trên dán đầy các loại bùa chú nhắm chuẩn vào va người Tần Thiếu Phong.

Nhìn thấy quyết định của Vương Thành, Tần Thiếu Phong trong lòng cười lạnh một tiếng, đạo tâm chủng ma đại pháp lập tức vận chuyển, liền sau đó, con ngươi của tất cả thành vệ quân đột nhiên trở nên đen xì, xa nỗ vốn dĩ đang nhắm vào Tần Thiếu Phong trong nháy mắt chuyển sang phía Vương Thành, thi nhau bắn ra.

Uy lực của những cỗ xa nỗ này cực kì lớn, cho dù là nhất phẩm Thái Ất kim tiên bình thường cũng không dám phản kháng qua loa, huống hồ ở đây có hơn trăm cỗ xa nỗ, Vương Thành ngay lập tức rống lên sợ hãi, nói: “Các ngươi muốn làm gì vậy? Tạo phản à? Ta là thành chủ, các ngươi...”

Vương Thành chưa kịp nói xong, những mũi trường tiễn thon dài đã bắn về phía hắn, sau đó nổ tung, chỉ thấy thân thể Vương Thành vỡ thành muôn vàn những mảnh nhỏ xíu, tiêu tán khắp thiên địa, cũng không để lại bất cứ dấu vết nào.

Con dân Thâm Châu Thành đều ngơ ngác, họ không hiểu tại sao thành vệ quân lại đột nhiên động thủ với thành chủ, nhưng nhìn thành chủ tan thành mây khói, con dân Thâm Châu Thành không hiểu vì sao lại cảm thấy vui mừng, dù sao, những năm tháng bị Vương Khôn chèn ép luôn là những năm tháng phẫn uất nhất trong đời họ.

Bây giờ có người tiêu diệt cả nhà Vương Khôn, con dân Thâm Châu Thành đương nhiên cực kì vui mừng, đợi thành chủ Vương Thành thân tử đạo tiêu xong, mọi người thi nhau vỗ tay reo hò, ánh mắt nhìn bọn Tần Thiếu Phong càng thêm sợ hãi xen lẫn cảm kích. Bản thân Tần Thiếu Phong thì không quan tâm đến những việc này, để Vương Hổ (rất không cam tâm tình nguyện) ở lại, sau đó dẫn tiểu hồ ly lên đường.

“Mị Nhi, sau này ở những chỗ đông người nên kín đáo một chút, Mị Nhi của chúng ta quá xinh đẹp, trừ chính nhân quân tử như ta, ai nhìn thấy nàng cũng phải động tâm!” Tần Thiếu Phong ôm tiểu hồ ly vào lòng, mặt dày nói, đương nhiên, lúc này trong lòng Tần Thiếu Phong đang nghĩ cuối cùng cũng bỏ được cái đuôi Vương Hổ rồi, sau này có “tẩu hỏa nhập ma” cũng không còn phải lo lắng gì.

Mục tiêu Thanh Khâu Thành, Tần Thiếu Phong một lần nữa lên đường chinh phạt, con đường trở thành cường giả, vừa mới bắt đầu!