Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 1195: Hồng Mông tinh




Nhìn Ninh Nhược Lam đi vào Hồng Mông Thiên Cung, hàn quang trong hai mắt Thái Dương Vương chợt lóe rồi biến mất, trong lòng âm độc nghĩ về sau sau khi đem Ninh Nhược Lam đạt được phải tra tấn nàng như thế nào, nghĩ tới chỗ thống khoái, khóe miệng Thái Dương Vương lộ ra tươi cười, sau đó cũng từng bước hướng về trong Hỗn Độn Thiên Cung đi đến, mà mục đích hắn tới nơi này tự nhiên cũng là tìm kiếm minh hữu.

Lúc trước Tần Thiếu Phong cùng Ninh Nhược Lam đại chiến, Thái Dương Vương thật là nhìn ở một bên, cho nên đối với chuyện Tần Thiếu Phong có được Cửu Cửu Chí Tôn Chân Long Tử Khí cũng cực kỳ khiếp sợ, đối với lúc trước không thể đem Tần Thiếu Phong kiếp trước hoàn toàn gạt bỏ cảm thấy vô cùng hối hận, mà hiện tại hắn muốn chém giết Tần Thiếu Phong đã không có khả năng, chỉ có thể đến xem Hỗn Độn Lão Tổ có biện pháp nào không.

Đương nhiên, nếu có thể có được Thái Âm Bổn Nguyên của Ninh Nhược Lam, như vậy Thái Dương Vương hắn có thể đạt tới cảnh giới cao nhất, nói không chừng có thể hoàn toàn chém giết Tần Thiếu Phong, đoạt lấy tất cả của Tần Thiếu Phong, chỉ là rất đáng tiếc, hắn bây giờ còn chưa có được tấm lòng thiếu nữ của Ninh Nhược Lam, càng là không thể dùng sức mạnh đối với Ninh Nhược Lam, dù sao Ninh Nhược Lam là một cường giả cảnh giới bằng Thái Dương Vương, thật nếu là cậy mạnh, Thái Dương Vương cũng không thấy có thể chiếm được chỗ tốt, cho nên chỉ có thể nhịn tính tình lấy lòng Ninh Nhược Lam.

Bên trong Hỗn Độn Thiên Cung, Hỗn Độn Lão Tổ như trước là ngồi xếp bằng trên mặt đất, ở bên trái hắn, Bàn Cổ cũng ngồi xếp bằng, chẳng qua vẻ thống khổ trên mặt càng ngày càng đậm hẳn lên, thời điểm Ninh Nhược Lam đi vào Hỗn Độn Thiên Cung, vừa vặn thấy một màn này, chẳng qua lại không nói gì, chỉ nhìn về phía Hỗn Độn Lão Tổ, mà Hỗn Độn Lão Tổ lại nhắm mắt lại, giống như chưa phát hiện Ninh Nhược Lam đã đến, nhìn thấy tình huống như vậy, Ninh Nhược Lam liền ngồi xếp bằng ở một bên, không quấy rầy Hỗn Độn Lão Tổ.

Thái Dương Vương sau đó liền đi theo vào Hỗn Độn Thiên Cung, thấy thế cũng ngồi xếp bằng ở đối diện Ninh Nhược Lam, hai mắt không đi nhìn Hỗn Độn Lão Tổ, mà là nhìn chằm chằm Ninh Nhược Lam, chẳng qua Ninh Nhược Lam lại căn bản không để ý tới Thái Dương Vương, lẳng lặng chờ Hỗn Độn Lão Tổ, cứ như vậy qua thời gian ước chừng hai canh giờ, Hỗn Độn Lão Tổ rốt cục mở mắt.

Hỗn Độn Lão Tổ tự nhiên đã sớm nhận ra Thái Dương Vương cùng Ninh Nhược Lam đến, chẳng qua lại cố ý không để ý đến hai người, thẳng đến hai canh giờ sau, Hỗn Độn Lão Tổ mở mắt, nhìn về phía Thái Dương Vương cùng Ninh Nhược Lam, lập tức trên mặt treo lên tươi cười, nói với Ninh Nhược Lam cùng Thái Dương Vương: “Ý đồ đến của hai vị, bổn tọa đã biết, chỉ là nay khác ngày xưa, thời cơ muốn chém giết người kia còn chưa tới, bây giờ còn chưa được.”.

“Lão tổ, người nọ đã ngưng tụ được Cửu Cửu Chí Tôn Chân Long Tử Khí, nếu không thể mau chóng đem người nọ trừ khử, sợ là chúng ta về sau liền cũng không có lực lượng có thể đem hắn trừ khử nữa.” Ninh Nhược Lam sau khi nghe xong Hỗn Độn Lão Tổ nói nói, nhìn thấy Hỗn Độn Lão Tổ nói thời cơ chưa tới, điều này làm cho trong lòng Ninh Nhược Lam mười phần sốt ruột, nàng hiện tại là hận không thể có thể đem Tần Thiếu Phong trừ khử.

Chỉ là nghe xong Ninh Nhược Lam nói, Hỗn Độn Lão Tổ vẫn lắc lắc đầu, lập tức nói với Ninh Nhược Lam: “Sốt ruột cũng vô dụng, nghĩ hẳn ngươi cũng biết, thứ số mệnh cùng cơ duyên này là thiên địa định sẵn, không phải chuyện ngươi ta có thể thao túng, lúc trước ba người chúng ta hợp lực, cũng đem hắn hoàn toàn diệt trừ rồi, nhưng mà thế nào? Còn không phải bị hắn chạy thoát. Nay hắn chuyển thế trở về, có số mệnh cùng cơ duyên càng cường đại, hiện tại cho dù là ba người ngươi ta ra tay lần nữa, cũng không thể đối với hắn thế nào.”.

Ninh Nhược Lam nghe xong Hỗn Độn Lão Tổ nói, chỉ là tin tưởng chuyện về số mệnh cùng cơ duyên kia, một điểm này không hề nghi ngờ, đây là thiên địa định sẵn, Ninh Nhược Lam tự nhiên là không có biện pháp nắm giữ cùng dự đoán, Tần Thiếu Phong có thể có được Cửu Cửu Chí Tôn Chân Long Tử Khí, số mệnh cùng cơ duyên của hắn tự nhiên là khó có thể tưởng tượng, nhưng Hỗn Độn Lão Tổ nói không đối phó được Tần Thiếu Phong, đó chính là kéo vớ vẫn, Ninh Nhược Lam tự nhiên là sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ này của Hỗn Độn Lão Tổ.

Dã tâm của Hỗn Độn Lão Tổ, Ninh Nhược Lam cùng Thái Dương Vương đều mười phần rõ ràng, hai cái người bọn họ cũng luôn luôn phòng bị Hỗn Độn Lão Tổ, nếu không phải đến tình trạng vạn bất đắc dĩ, tin tưởng Ninh Nhược Lam cùng Thái Dương Vương là tuyệt đối sẽ không tìm đến Hỗn Độn Lão Tổ hợp tác, bởi vì hợp tác với hắn tuyệt đối sẽ không có được chỗ tốt gì, ngược lại lại là bảo hổ lột da, tương lai không biết sẽ lọt vào hắn tính kế cái gì.

Nghe Hỗn Độn Lão Tổ nói, Ninh Nhược Lam trầm mặc xuống, chẳng qua Thái Dương Vương lại tiếp đó nói với Hỗn Độn Lão Tổ: “Lão tổ, ngài không cần khiêm tốn nữa, chúng ta ai chẳng biết ngài lợi hại, nghĩ năm đó ngài là cũng ngưng tụ Cửu Cửu Chí Tôn Chân Long Tử Khí, không biết thành công hay không? Còn có Thương Khung Nhãn kia, ngài lúc đó chẳng phải chiếm được một cái sao, nghĩ hẳn đối phó người nọ khẳng định không có vấn đề, ài, ta cùng Lam Lam đều trông cậy vào ngài.”.

Thái Dương Vương một bộ bộ dáng nịnh nọt lại nói ra từng chuyện bí ẩn, nhất là nói đến chuyện Hỗn Độn Lão Tổ cũng từng ngưng tụ Cửu Cửu Chí Tôn Chân Long Tử Khí, hàn quang trong hai mắt Hỗn Độn Lão Tổ chợt lóe mà qua, chẳng qua lập tức liền yên lặng xuống, trên mặt như cũ mang theo tươi cười, nhìn Thái Dương Vương cùng Ninh Nhược Lam, vẫn lắc lắc đầu, nói với hai người: “Thật sự là hổ thẹn, số mệnh cùng cơ duyên của bổn tọa vẫn không bằng người nọ, căn bản là chưa thai nghén ra Cửu Cửu Chí Tôn Chân Long Tử Khí, bây giờ vẫn không cách nào đối phó người kia, chuyện này vẫn cần chờ chút nhìn lại xem.”.

Nghe xong Hỗn Độn Lão Tổ nói, Ninh Nhược Lam cùng Thái Dương Vương đều thầm mắng một tiếng trong lòng, chẳng qua lại cũng không có bất cứ biện pháp gì, Hỗn Độn Lão Tổ này không ra tay, bọn họ cũng không có biện pháp buộc hắn ra tay, dù sao thực lực của Hỗn Độn Lão Tổ tuyệt đối là mạnh nhất bên trong ba người bọn hắn mặc dù Thái Dương Vương cùng Ninh Nhược Lam liên thủ, cũng không nhất định là đối thủ của Hỗn Độn Lão Tổ.

Ninh Nhược Lam cùng Thái Dương Vương ở sau khi nghe Hỗn Độn Lão Tổ nói một phen này, đều biết Hỗn Độn Lão Tổ này tuyệt đối sẽ không lập tức ra tay, chẳng qua có một điểm cũng có thể rõ ràng, đó chính là Hỗn Độn Lão Tổ nhất định sẽ xuống tay đối với Tần Thiếu Phong, chẳng qua Hỗn Độn Lão Tổ cảm thấy thời cơ chưa tới, cho nên mới sẽ không động thủ, chờ thời cơ đến, không cần Ninh Nhược Lam cùng Thái Dương Vương giựt giây, hắn sẽ ra tay đối với Tần Thiếu Phong.

Lời đã nói đến trên phần như vậy, tự nhiên cũng liền không có cái gì phải nói nữa, Ninh Nhược Lam cùng Thái Dương Vương đều đứng dậy hướng về bên ngoài đi đến, mà Hỗn Độn Lão Tổ nhìn thấy bóng dáng Ninh Nhược Lam cùng Thái Dương Vương đi ra ngoài, trong hai mắt Hỗn Độn Lão Tổ lộ ra một tia tươi cười không hiểu, sau đó thu hồi ánh mắt, thì thào tự nói nói: “Ngươi nhất định phải mau chóng trở nên mạnh, đừng cho lão tổ ta thất vọng, lão tổ ta chỉ có đoạt lấy tất cả của ngươi, mới có thể siêu thoát.”.

Mục đích của Hỗn Độn Lão Tổ chính là vì siêu thoát, mà mấu chốt hắn muốn siêu thoát ngay tại trên người Tần Thiếu Phong, cho nên Tần Thiếu Phong chưa đạt tới cảnh giới hắn hy vọng, Hỗn Độn Lão Tổ là sẽ không ra tay, mà một khi Tần Thiếu Phong đạt tới cảnh giới như vậy, như vậy Hỗn Độn Lão Tổ tự nhiên sẽ ra tay đối phó Tần Thiếu Phong, hơn nữa sẽ đem tất cả Tần Thiếu Phong có được đều đoạt lấy, như vậy Hỗn Độn Lão Tổ mới có thể siêu thoát, đạt tới cảnh giới cao hơn.

Sau khi thì thào tự nói, Hỗn Độn Lão Tổ trầm mặc, nhìn Bàn Cổ bị giam cầm, trong hai mắt lộ ra thần sắc hài lòng, tuy hiện tại Bàn Cổ còn chưa khuất phục, chẳng qua Bàn Cổ có thể ở dưới tình huống thống khổ như thế kiên trì thời gian dài như vậy, tự nhiên là làm cho Hỗn Độn Lão Tổ vô cùng hài lòng, đem y bát của hắn truyền thừa cho Bàn Cổ cũng sẽ không có gì tiếc nuối.

Tần Thiếu Phong ngồi xếp bằng ở bên trong khe núi nhỏ kia của Thiên Quý Tinh, đã cố gắng tu luyện hơn một tháng thời gian, trong hơn một tháng thời gian này, thực lực ưu thế của Tần Thiếu Phong có một chút tăng trưởng, điều này làm cho Tần Thiếu Phong rất có chút không hài lòng, dựa theo tốc độ như vậy kéo dài, hắn cũng không biết mình cần tới khi nào thì mới có thể có thực lực ngưng tụ sáng tạo ngôi sao.

“Không được, không thể ngồi làm như vậy, nhất định phải bắt đầu hành động mới được.” Tần Thiếu Phong nói trong lòng, tu luyện như vậy đối với Tần Thiếu Phong hiện tại đã không có bao nhiêu ý nghĩa, cho nên Tần Thiếu Phong chuẩn bị hiện tại liền đi làm chuyện ngưng tụ Bản mệnh tinh kia, tuy chuyện này sẽ có nguy hiểm thật lớn, chẳng qua có Cửu Cửu Chí Tôn Chân Long Tử Khí hộ chủ, Tần Thiếu Phong ngược lại cũng không lo lắng nhiều lắm, mà một khi thành công, thực lực của Tần Thiếu Phong nhất định sẽ tăng vọt.

Bởi vì muốn lấy Cửu Đại Thiên Châu làm cơ thể mẹ, cho nên Tần Thiếu Phong đã bảo Tần Hoàng đem toàn bộ con dân Đại Tần thánh triều của Cửu Đại Thiên Châu đều di chuyển đến Thiên Quý Tinh, nay chỉ chờ Tần Thiếu Phong trở về liền có thể bắt đầu. Chậm rãi mở mắt, Tần Thiếu Phong đứng lên, hướng về Tử Yên Thiên Đế đứng ở bên người hắn nói: “Chờ ta, ta nhất định sẽ thành công.”.

Tử Yên Thiên Đế tự nhiên là biết Tần Thiếu Phong đi làm cái gì, cho nên nghe xong Tần Thiếu Phong nói gật gật đầu, mà Tần Thiếu Phong tiếp đó liền thân hình chợt lóe biến mất ở trước mặt Tử Yên Thiên Đế, đi về Cửu Đại Thiên Châu. Mà Tử Yên Thiên Đế nhìn bóng dáng Tần Thiếu Phong biến mất, lại ngồi xếp bằng xuống, cố gắng tu luyện hẳn lên.

Lấy thực lực hiện tại của Tần Thiếu Phong, cho dù Cửu Đại Thiên Châu cách Thiên Quý Tinh vô cùng xa xôi, nhưng sau vài lần xuyên qua không gian, Tần Thiếu Phong cũng liền trở về đến phía trên Cửu Đại Thiên Châu, đứng ở trên không Cửu Đại Thiên Châu, nhìn Cửu Đại Thiên Châu phía dưới, trong lòng Tần Thiếu Phong cũng bình tĩnh xuống, hai mắt lại nóng cháy lên.

Ngưng tụ Bản mệnh tinh của mình, đây là việc chỉ có thiên tài tổ thánh mười ba trọng có thể làm, nhưng mà Bản mệnh tinh vậy mà muốn tự mình sáng tạo, Tần Thiếu Phong là người thứ nhất từ khi có sử tới nay! Tần Thiếu Phong tin tưởng hành động vĩ đại này của mình nhất định sẽ lưu lại uy danh hiển hách, chẳng qua cái này cũng không quan trọng, quan trọng là Tần Thiếu Phong có thể mượn cái này làm cho thực lực của mình được tăng lên.

Hít một hơi thật sâu, Tần Thiếu Phong hạ xuống trên Cửu Đại Thiên Châu, ngồi xếp bằng xuống, lập tức thì thào tự nói: “Mỗi một ngôi sao đều có tên, tuy ta còn chưa đem ngươi ngưng tụ ra, chẳng qua vẫn lấy cái tên tốt cho ngươi trước, ừm, cái Đại Thế Giới này tên là Hồng Mông thế giới, như vậy ngươi liền tên là Hồng Mông Tinh đi.”.