Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 37: 37: Bằng Hữu





Lúc này, mặt trăng đang trên cao, giữa trời mây triều như sóng, nhưng lại không che hết được ánh trăng, bảy tám chút tinh quang ở trong mây trắng, đục ra một đám huyệt động, ngẫu nhiên hai mắt hướng nhân gian nhìn lại, như hướng nơi phồn hoa, hóa làm lưu tinh rơi vào trần thế, không trở về trên trời thừa nhận cô tịch.Lâu Cận Thần đã biết ý đồ đến, liền đáp lại: “ Quần tiên hội của các ngươi, ta sẽ không tham gia, nhưng nếu các ngươi lo lắng đi qua phụ cận Hỏa Linh Quan mà quấy rầy quan chủ, ta có thể đi nói với quan chủ một chút, chỉ là Hoả Linh Quan chúng ta không phải là cái mao tặc cướp đường gì, cách nói mua đường này thật sự là không tốt, nếu là bị quan chủ nghe được, nhất định sẽ mắng ta, nhưng kết giao bằng hữu vẫn có thể.


”Lâu Cận Thần nói xong, trong mắt nữ tử đầu tam giác lộ ra nghi hoặc, nàng nghĩ: “ Hắn là cự tuyệt thu tiền mua đường ư? ”Nàng còn đang suy nghĩ, liền nghe Lâu Cận Thần nói: “ Nếu là kết giao bằng hữu, gặp mặt tặng chút lễ vật là chuyện bình thường, hơn nữa ta chỗ quan chủ ta cũng dễ nói một chút.

”Nữ tử đầu tam giác nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâu Cận Thần, chỉ cảm thấy hắn nói văn nhã, lộ ra một cỗ quý khí độc đáo của đạo sĩ.“ Xem ra ta vẫn cần học tập nhiều hơn, hơn nữa là hướng nhã sĩ như vậy học tập.” Bạch thị thầm nghĩ trong lòng, lập tức đáp lại: “ Chúng ta kết giao bằng hữu trên núi, chưa bao giờ làm cho người ta thất vọng, đạo trưởng, thiếp thân cáo lui.

”Hỏa Linh Quan lại khôi phục bình tĩnh, Lâu Cận Thần nhắm mắt lại, cảm nhiếp nguyệt hoa, bất quá cùng dĩ vãng bất đồng chính là, pháp niệm của hắn còn đem kiếm trên bàn thấp cùng nhau bao phủ.Hắn vừa huấn luyện loại cảm nhiếp cùng hô hấp của mình tương hợp này, hắn tin tưởng sau khi quen, loại cảm nhiếp này sẽ tự nhiên như hô hấp, chỉ cần mình còn cần hô hấp thì vĩnh viễn cảm thụ âm dương.Thương Quy An cùng Đặng Định đã trở về phòng ngủ, đối với bọn họ mà nói, không cách nào ăn được tinh hoa thiên địa, không cách nào nhập định sâu sắc, liền vĩnh viễn cần ngủ.Phương Đông dần sáng, chim rời khỏi tổ kiếm ăn.Lâu Cận Thần đứng dậy, cầm lấy thùng gỗ đi gánh nước, mặc dù hắn bây giờ là đại sư huynh, tu hành cũng đăng đường nhập thất, nhưng chỉ cần ở trong quan, vẫn như cũ mỗi ngày chọn nước, không có củi cũng vẫn như cũ sẽ đi ra ngoài tìm củi khô, hoặc là đem cây đổ trở về.Có đôi khi, hắn sẽ nghĩ có nên ở trong viện đào một cái giếng hay không, chỉ là chính hắn sẽ không đánh, cũng chỉ có thể đem loại ý nghĩ này bỏ đi.Đang ngồi cạnh nhau dưới mái hiên với Thương Quy An và Đặng Định, Lâu Cận Thần ăn một chén cháo thịt rau xanh, trong tai nghe thấy có người gõ cửa quan, Đặng Định buông cháo trong tay xuống, lau miệng lúc này mới đi, điều này làm cho Lâu Cận Thần nghĩ đến lúc ở Đặng phủ, cảm nhận được những lễ tiết kia, Đặng Định mặc dù là nam hài không quá chú trọng những thứ này, nhưng mưa dầm thấm đất, một vài thứ đã thấm vào trong xương cốt.Lúc này của Hoả Linh Quan nhất định đang mở ra, người tới lại gõ cửa, không có trực tiếp tiến vào, hiển nhiên đây không phải là khách hương đến thắp hương.Một lát sau, liền nghe được Đặng Định hô: “ Sư huynh, nội thành Lỗ gia tân nhiệm gia chủ cùng mấy vị bằng hữu tới bái phỏng quan chủ.


”Lâu Cận Thần cũng không đứng dậy, hắn vẫn ngồi ở chỗ cũ ăn cháo, Thương Quy An bên cạnh đã sớm đem chén trong tay cất đi, lau sạch miệng đứng hầu ở bên.Lâu Cận Thần đương nhiên không phải không biết những thứ này, chỉ là hắn chung quy cũng không phải là thế giới này sinh ra lớn lên, hoàn cảnh sinh trưởng của mình tương đối thoải mái tùy ý, cho nên hắn cũng không buông bát đũa xuống, cháo mới ăn một nửa, đang thơm.Lỗ gia Thành Tù Thủy, Lâu Cận Thần biết, giỏi xây miếu, mời linh vào miếu, trấn áp tại hoạ đại địa.Chỉ là liên tục chết hai vị đương gia, có thể tưởng tượng được, Lỗ gia nổi danh nhiều năm ở Tù Thủy Thành này chỉ sợ sẽ xuống dốc, trừ phi Lỗ gia có thể có một người nỗi nhiệm rất tốt.Đi tới trước là một lão giả, so với Lỗ nhị tiên sinh Lâu Cận Thần gặp qua còn lớn tuổi hơn, phía sau đi theo một ít người trẻ tuổi, đối phương nhìn thấy Lâu Cận Thần cũng không dám lãnh đạm, hiện giờ thanh danh của Lâu Cận Thần cũng không nhỏ, vả lại có vẻ Hỏa Linh Quan Quan Chủ rất thần bí.Chẳng qua, bọn họ nói là muốn bái phỏng quan chủ, cho nên Lâu Cận Thần cũng không cùng bọn họ nói nhiều cái gì, để Thương Quy An đi bẩm báo quan chủ, một lát sau,Thương Quy An trở về dẫn bọn họ đến phòng quan chủ.Trong quá trình chờ đợi, Lâu Cận Thần cùng bọn họ hàn huyên trò chuyện, cũng không nói gì nhiều, chỉ là giới thiệu với nhau một chút.Đều là đệ tử hậu bối hoặc chí thân của mấy người chết trong Mã Đầu Pha ngày đó, bất quá, Lâu Cận Thần cảm thấy, gia chủ Lỗ gia này chỉ là một người quá độ, sau sau chân chính chưởng Lỗ gia sẽ là người trẻ tuổi bên cạnh hắn, hắn từ trên người người thanh niên này cảm nhận được một cỗ nhuệ khí, cùng với hiện tại gia chủ bảo vệ.Trước khi ăn cơm trưa, bọn họ rời đi, nhưng Lâu Cận Thần lại bị Quan chủ gọi vào, quan chủ hơi có chút oán giận nói: “ Bọn họ đến đây là hỏi tình huống cụ thể trong Mã Đầu Pha ngày đó, ngươi cũng biết rất chi tiết, vì sao để cho bọn họ đến hỏi bản quan.


”Lâu Cận Thần lập tức hiểu được quan chủ đây là bị những người đó làm phiền, quan chủ cũng không phải là người nguyện ý tiếp đãi người.“ Người ta chỉ đích danh bái phỏng quan chủ, đệ tử đương nhiên phải bẩm báo, nếu quan chủ không muốn tiếp kiến, có thể cự tuyệt là được.” Lâu Cận Thần nói.“ Ngươi đây là lời gì, bản quan đứng ở địa giới Tù Thủy, mặc dù có quan phủ phê văn, nhưng cũng không tiện đắc tội sơn hà đồng đạo, sau này những chuyện này nên thương lượng trước với ta, ngươi nên thay bản quan gánh vác nhiều hơn một chút.” Quan chủ nói.Lâu Cận Thần lại một lần nữa phát hiện, quan chủ mặc dù không thích cùng người khác giải thích, nhưng phi thường hiểu rõ những thứ này.“ Quan chủ tự mình trốn thanh tĩnh, lại để cho đệ tử đi quản những tục sự này, đệ tử thuở nhỏ tập kiếm, vậy chả phải là đắc tội với người khác.” Lâu Cận Thần nói.“ Ngươi đắc tội với người khác là đạo lý của ngươi, cùng bản quan nói những chuyện này làm gì.”Quan chủ bưng trà trên bàn lên uống một ngụm, đây là trà ngày hắn mang về từ sơn cốc kia, là Đỗ bà bà dùng để chiêu đãi những khách nhân kia.Lâu Cận Thần nở nụ cười, quan chủ quả nhiên là người hiểu rõ, cũng đều là hướng đạo chi nhân, xưng là đạo nhân sẽ không sai.Ý của quan chủ là, ngươi đắc tội với người khác, nhất định là đạo lý người tập kiếm, là ngươi tu hành, không cần phải nói với hắn.Mà Lâu Cận Thần thuở nhỏ tập kiếm, kiếm là hung khí, là thứ giết người, tự nhiên cần vỏ kiếm, vỏ kiếm của Lâu Cận Thần là những thi từ từ nhỏ, là một ít quy củ ông nội dạy, cùng với những đức hạnh từ nhỏ đến trong sách vở ở trường học.Mặc dù chưa chắc có thể làm được hết, nhưng lại khiến Lâu Cận Thần hình thành tam quan của mình.Trong thơ có anh hùng, hào hiệp, có thương hoài bi thương, có lãng mạn hào tình, yêu những thứ này, tính cách tuyệt đối sẽ không trở thành bộ dáng bè lũ xu nịnh, ít nhất trong lòng có thể diện của mình..