Đào Sắc Hãm Tỉnh

Chương 4






Editor: Lệ Cung Chủ

U Hỏa mặt lạnh lùng, một đường đi nhanh, ven đường không biết dọa phá bao nhiêu quỷ đảm!

Phỉ Thúy theo sát phía sau, dưới chân bước đi nhịp nhàng, trên mặt tiếu ý lại có tăng vô giảm!

Dừng bước, xoay người, bạo rống: “Hay lắm sao! Đừng giống như cái đuôi bám theo ta! ”

Mặt ngọc lại cười nói: “Lời ấy là sao, chẳng lẽ con đường này là ngươi mở sao? Chỉ cho phép ngươi đi, ta không được đi sao?”

“Ngươi…” U Hỏa bị bức đến á khẩu không trả lời được, chỉ đành thầm nuốt khẩu ác khí kia!

Ác ma chết tiệt.

Dưới chân bước đi nhanh hơn, nhanh như tên bắn hướng đến phòng ngủ của mình.

Vừa thấy phòng ngủ của mình, tựa như nhìn thấy một tòa phòng ma thành lũy có tính năng phòng vệ siêu cường, một bước dài vọt vào, phản thủ “Phanh”.

Đại môn cùng lôi đình vạn thế khép lại, trói chặt ác ma ngoài cửa.

Ha ha… Lần này xem ngươi thế nào…

Ách…

U Hỏa đang đắc ý cuồng tiếu bị tiểu mỹ nhân ngồi ở trên giường lớn dọa thành khiếp đảm khóc thét.

Tuy rằng nói như vậy có tổn hại khí khái nam tử hán, nhưng hắn thật sự rất sợ... Sợ y, đặc biệt nhìn đến quang mang (tia sáng) quen thuộc trong bích mâu, lại làm cho hắn run như cầy sấy.”Ngươi vào bằng cách nào?”

Ngón tay ngọc thon thon chỉ vào cửa sổ mở toang.”Nơi đó!”

Ách… Hảo nam không đấu cùng ác ma, lòng bàn chân nhẹ chuyển, U Hỏa xoay người muốn chuồn mất.

Nhưng…

Chết tiệt! Như thế nào đạp không ra!

Đại môn giống như bị cái gì khóa lại, tử đẩy ngạnh đẩy, đẩy không ra.

Một ngọc thủ từ sau lưng U Hỏa vươn đến, áp đè lại cánh cửa, “Cửa này là kéo!”

Đúng a! Nhất thời tình thế cấp bách thế nhưng lại quên cửa phòng chỉ dùng để kéo.

Ta dùng sức kéo ~~~~~~

Bất động.

Giương mắt, chỉ thấy ngọc thủ kia giống một cái khóa lớn, đem cửa phòng gắt gao đè lại.

“U Hỏa! Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, ngươi đấu không lại ta.”

Nằm mơ đi!? Trải qua thảm thống như vậy, hắn tuyệt đối không muốn lại thêm một lần nữa.

Ngọc thủ xuyên qua dưới nách U Hỏa giống như dây mây gắt gao cuốn lấy thân thể cao lớn, trán vô lực tựa vào trên bả vai rộng lớn.

Thân thể của chúng ta gần như thế, mà tâm chúng ta lại xa xôi như thế, ngươi chẳng lẽ thật sự không nghe được sao? Nghe không được lòng ta tối chân thành tha thiết kêu gọi, ta phải làm như thế nào mới có thể đem tâm ý của ta nhắn dùm cho ngươi, cố gắng đem câu nói nói không nên lời kia chuyển thành hàng động, ra sức nhắn gửi cho ngươi, nhưng, đầu gỗ nhà ngươi vẫn hoàn toàn không biết gì cả, ta phải làm như thế nào? Ngươi mới có thể nghe được thanh âm của lòng ta?

Dùng hết toàn lực giãy giụa kiềm chế ngọc thủ, nghĩ muốn tông cửa xông ra, nhưng cửa đã bị Phỉ Thúy thi chú phong kín, U Hỏa gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hoảng chọn không ra lộ, định nhảy qua cửa sổ mà chạy, đáng tiếc Phỉ Thúy thông minh sao lại đoán không được, sớm đem đường lui duy nhất của hắn phong kín.

“Ngươi…ngươi! Vì cái gì đối với ta làm loại sự tình này?!” Vừa nói vừa lui về phía sau, thẳng đến khi đụng vào mép giường, mới phát hiện hắn căn bản là tự tìm tử lộ.

“Tự ngươi ngẫm lại đi!” Thật sự đã rõ ràng, khối đầu gỗ này vẫn là một chút cảm giác cũng không có, dù cho y có nhẫn nại, tính tình có tốt thì cũng nhịn không được nổi giận!

Nếu nói không thể thể hiện được, y cũng không muốn lãng phí khí lực, trực tiếp dùng thân thể cảm thụ đi!

Vươn người một cái, ác hổ vồ cừu, đem U Hỏa đáng thương đẩy ngã trên giường, khẽ niệm vài câu chú ngữ, khiến cho U Hỏa cứng đầu cứng cổ muốn phản kháng nhuyễn thành một vũng nước, ngoan ngoãn nằm ở trên giường mặc y xâm lược.

U Hỏa toàn thân hư nhuyễn vô lực, giống như con mèo nhỏ không có nanh vuốt giả vờ hung tợn chửi ầm lên: ” Tên đáng giận! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Sớm hay muộn có một ngày ta sẽ giết chết ngươi cho xem!!”

Phỉ Thúy cười ngạo nghễ, hoàn toàn không đem chút uy hiếp này của hắn để vào mắt, nghĩ muốn thắng y? Thế đi luyện mười vạn tám ngàn năm nữa đi!”Xin đợi đại giá!” Không thể yêu được hắn, chết ở trong tay của hắn cũng là một lựa chọn không tồi, bất quá, với bản lĩnh của khối đầu gỗ này, hừ hừ! Ngày đó chắc không cần đợi!

“Ngươi, ngươi mà là trí tuệ thiên cái gì, ngươi căn bản là ác ma địa ngục!”

Đúng vậy! Ta là ác ma, mà ngươi chính là độc chiếm của ta!” Ngữ tất, ngọc thủ thô lỗ xé sạch toàn bộ quần áo trên người U Hỏa.

Y cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình là trí tuệ thiên gì, đây chẳng qua là ngoại nhân áp đặt danh hiệu cho y, y chính là Phỉ Thúy, không ai biết, dưới ngoại da xinh đẹp, cất dấu một trái tim lửa nóng đối lập.

Mỉm cười thân thiết, trí tuệ tuyệt thế, những điều này là thủ đoạn do y dùng để bảo vệ mình, ở dưới tầng tầng sự bảo vệ, cho tới bây giờ không ai có thể nhìn đến, chạm đến trái tim của y, thẳng đến khi nam tử này xuất hiện, hắn đánh vỡ phong ấn gông xiềng, giải phóng tình cảm giấu ở chỗ sâu nhất đáy lòng. Vô luận là có tâm hay là vô tình, tình cảm giao ra thu không trở lại, chỉ có hai cái kết cục chờ đợi y, một là được đáp lại, hai là hoàn toàn hủy diệt.

“A! Dừng tay! Dừng tay!” U Hỏa kêu cứu vô dụng, cứu giúp vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ác ma đối với mình muốn làm gì thì làm!

Cởi ra xiêm y lẫn nhau, hai cỗ thân thể thẳng thắn thành khẩn tương đối, ánh mắt lửa nóng ở trên thân thể trần truồng của U Hỏa tuần tra.

Tẩy lễ ở dưới ánh mặt trời, thân hình kết tráng thon dài như được phủ lên một tầng tiểu mạch sắc của kim chúc (màu vàng kim loại) sáng bóng, vì rèn luyện mà đắp nặn ra tới cơ ngực cùng cơ bụng có tỉ lệ kết hợp hoàn mỹ, trường kỳ (thời gian dài) cầm kiếm múa may làm cho cơ bắp trên cánh tay cường tráng hình thành độ cung dáng thuôn dài tuyệt vời, vòng eo tráng kiện kết hợp với thắt lưng mật ong thon thả không dư thừa của hắn hình thành tỷ lệ tuyệt vời.

Một thân hình cường tráng tràn ngập mùi nam tính dương cương thế nhưng lại làm cho y trăm xem không chán, thậm chí có thể khiến cho *** trong cơ thể của y nổi lên!

Ngọc thủ ở trên ngực chắc nịch sờ xoa, cảm thụ cái loại xúc cảm độc đáo này.

Ngón tay hơi lạnh nhẹ vân vê hồng châu màu son, vân vê nhào nặn khiêu khích, cúi thân xuống, đem một bên hồng châu ngậm vào môi đỏ mọng, yêu thương liếm hôn, lưỡi phấn hồng ở bốn phía hồng châu mẫn cảm chậm rãi vẽ vòng tròn, hàm răng hữu ý vô ý ở trên cơ ngực dẻo dai khẽ hôn.

Cảm giác đau ngứa hỗn loạn, làm cho U Hỏa toàn thân run lên, giác quan kích thích, kích phát kí ức tiềm tàng của thân thể, thân thể trải qua nhiều lần dạy dỗ, do tính chất của phản xạ có điều kiện mà tạo ra phản ứng.

Dưới sự kích thích của Phỉ Thúy, nhiệt độ cơ thể không bị khống chế nhanh chóng tăng cao, một cổ nhiệt lưu thẳng hướng hạ thể, không cần nhìn cũng biết, nơi đó đã muốn cương.

Chết tiệt!! U Hỏa cắn chặt hàm răng, nhịn xuống rên rỉ muốn thốt ra.

Thân thể hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

“Ngươi có cảm giác.”

“Ai, nói, hả?” Từ hàm răng siết chặt thốt ra vài từ này, đã là cực hạn của U Hỏa, mở miệng lần nữa, hắn sợ sẽ nhịn không được rên rỉ ra tiếng, ở trước mặt ác ma nhận thua! Là chuyện hắn tuyệt không thể chấp nhận!

Phỉ Thúy nhe răng cười, trong tươi cười rót vào ba phần tà khí, “Nó nói.” Ngọc thủ một phen bắt lấy hỏa khí hiên ngang.

“Ngươi... Ân… Buông... Tay...”

“Không buông! Ngươi có biết bộ dáng hiện tại của ngươi có bao nhiêu mê nhân không?”

Khuôn mặt tuấn tú cương nghị bị tình cảm mãnh liệt nhiễm lên sắc thái mê muội, trên làn da thâm màu thấm tầng mồ hôi mỏng mỏng hơi hơi, được phủ lên một tầng màu hồng khó có thể phát hiện.

Phỉ Thúy cúi thân mình xuống, mặt ngọc ở trên ngực rắn chắc ma sát, tay, chân, thân thể cũng gắt gao áp sát, dùng mỗi một tấc da thịt trên người cảm thụ lửa nóng của hắn

So với làm tình, y càng thích loại cảm giác trần trụi ôm nhau này hơn, bởi vì như thế có thể làm cho y sinh ra một loại lỗi giác như hòa tan cùng hắn, không phải nút thắt trong nháy mắt mà là chặt chẽ cùng hòa tan.

Ma sát da thịt mềm nhẵn của Phỉ Thúy, khiến cho U Hỏa ý loạn tình mê, xúc cảm da thịt tuyệt vời kia thật là làm người ta mất hồn, làm cho hắn nhịn không được từ đáy lòng khát vọng càng nhiều, càng nhanh tiếp xúc cùng ôm ấp, nhưng trong nháy mắt mất phương hướng liền bị ma thủ tham tới phía sau của hắn chấn vỡ, đau nhức trong trí nhớ thông qua cảm giác thần kinh truyền tống đến từng góc thân thể.

“Không” U Hỏa hô nhỏ kháng cự, ngón tay ngọc đâm vào.

Trong cơ thể U Hỏa siết chặt cùng khô khốc khiến Phỉ Thúy nhịn không được nhíu mày, rút ra ngón tay ngọc, khẽ niệm vài câu chú ngữ, một cái bình nhỏ màu lam nhạt xuất hiện ở lòng bàn tay, đem chất lỏng ngát hương màu vàng nhạt trong bình đổ vào lòng bàn tay, đưa vào dũng đạo chặt chẽ.

Cảm giác lạnh như băng, làm cho U Hỏa rùng mình một cái “Là cái gì?”

“Quỳnh tương!” (mỹ tửu)

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Giúp ngươi thả lỏng!” Có chất lỏng trơn tru, ngón tay thon hoạt động thoải mái hơn, ở trong dũng đạo nhìn không thấy, ngón tay thon dễ dàng tìm được điểm bộc phát mẫn cảm, càng kích thích hơn nữa!

Khoái cảm đột nhiên đánh úp lại nhanh chóng tấn công phá hủy ý chí cuối cùng của U Hỏa, rên rỉ không bị khống chế thốt ra.

Đợi cho thời cơ chín mùi, ngón tay thon của Phỉ Thúy rút khỏi trong cơ thể, ngọc thủ đỡ lấy vòng eo tinh tráng, không chút do dự đem lửa nóng đưa vào trong cơ thể nóng rực, tạo ra từng tầng sóng cao trào dồn dập.

****

U Hỏa không thể không thừa nhận lực thích ứng siêu cường của mình. Không những chịu đựng nổi bị thao, mà còn sau mấy lần chiến đấu kịch liệt vẫn có thể bảo trì đầu óc tỉnh táo, nếu đổi lại trước kia thì hắn đã sớm chết ngất. Thân thể có chút mệt, nhưng lần hoan ái này, hắn không có cảm giác thấy đau đớn gì, khoái cảm kịch liệt chưa bao giờ trải qua kia thậm chí làm cho hắn sa vào trong đó.

Tuy rằng lần đầu tiên là do Phỉ Thúy bức bách mà phạm vào, nhưng vài lần về sau hắn cơ hồ chủ động mở ra hai chân nghênh đón tẩy lễ của y.

Vừa hồi tưởng lại lúc ấy chính mình bộ dáng hoang *** phóng đãng, U Hỏa đã muốn lấy dây thừng siết chết chính mình!

Ta rốt cuộc đang làm cái gì a!!! Thế nhưng lại bị tên ác ma này dụ dỗ, xong rồi! Lần này là hoàn toàn rơi vào tay giặc!! (rơi từ lâu rồi giờ mới nhận ra à *lườm*)

Đại thủ vò đầu bứt tóc, hối hận không thôi!!

Nhìn thấy Phỉ Thúy ngủ say ở trước ngực của hắn, U Hỏa chỉ tức không thể đánh cho một cái.

Đều là lỗi của ngươi! Đều là ngươi không tốt!!! Đừng tưởng rằng ngươi thắng, tuy rằng cơ thể của ta bị thất thủ, nhưng lòng tuyệt sẽ không bị ngươi mê hoặc!!

Vì tiết hận, đại thủ thậm chí hung ác tàn nhẫn chuẩn bị hướng trên gương mặt mềm mại non nớt của Phỉ Thúy mà véo.

Ngay lúc âm mưu của U Hỏa gần thực hiện được bích mâu đột nhiên mở ra, “Ngươi muốn làm gì?”

Đại thủ cứng đờ giữa không trung, U Hỏa gượng cười nói: “Ách… Ách... Cái kia... A!... Ta muốn giúp ngươi diệt sâu, vừa mới có con sâu ở trên mặt ngươi.” Loại tam lưu tịch khẩu lừa tiểu hài tử này qua mắt y được sao? Mặc kệ! Tới đâu hay tới đó!

Đúng vậy sao?” Ngọc thủ phủi phủi vài cái trên khuôn mặt, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.”Ngươi vẫn còn có khí lực diệt sâu, chứng minh tinh lực của ngươi còn rất dư thừa, chúng ta đây sẽ làm thêm một lần nữa.” Ngữ tất, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho, xoay người đem U Hỏa đặt ở dưới thân, miệng sói lập tức hạ xuống.

Nhưng vào lúc này.

“Phanh!” Đại môn bị người thô lỗ đá văng.

“Tiểu Thúy, ngươi ở đâu?” Tử Tinh thanh âm khờ dại vang vọng toàn bộ phòng.

Người trên giường nhất thời cứng lại.

U Hỏa não phát hồ đồ, nghĩ muốn lập tức chết đi cho xong rồi!

Bị người khác nhìn thấy hai người nam nhân bọn họ thân thể trần truồng ôm nhau, lần này thật là có miệng nói không rõ, một đời anh danh của hắn cứ như vậy bị hủy!

Tử Tinh trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu, mới rụt rè nói: “Tiểu Thúy, các ngươi đây là…”

Đừng hỏi ta! Đừng hỏi ta! Đều là tên ác ma kia gây họa!

U Hỏa không còn mặt mũi gặp người khác đã muốn lui vào trong chăn bông trốn tránh.

“Các ngươi đây là đang… Để làm chi a?”

Thật ~~~~~~

Từ chối hơn nửa ngày U Hỏa mới từ trong núi chăn bò ra, kinh ngạc vạn phần nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt!

Không thể nào! Hắn từng nghe thấy thiên giới thẩm lí và phán quyết thiên là một tiểu mỹ nhân tinh khiết thật đáng yêu, nhưng không thể tưởng được hắn thật sự tinh khiết ( ngu) đến nỗi so với tờ giấy trắng ( ngốc) không khác biệt.

Xem tình hình, hẳn là đối với loại sự tình này hắn hoàn hoàn toàn toàn không biết gì cả, như vậy U Hỏa vẫn còn có cơ hội vãn hồi anh danh sắp bị sụp đổ hủy diệt.

“Ta, chúng ta là đang…” Luận võ! Bậy bạ, luận võ làm gì phải cởi sạch sẽ như vậy, loại lí sự cùn này ngay cả mình cũng không tin, đổi cái khác, “Đúng vậy đang…” Tăng tiến tình hữu nghị, ách ~~~~~~ buồn nôn quá, không được, lại đổi một cái khác… “Đúng vậy đang…”

“Giao thông!” Phỉ Thúy tiếp lời của hắn.

Giao, giao, giao thông?

Thời điểm U Hỏa còn bị hai chữ ‘giao thông’ xoay quanh vòng, Phỉ Thúy đã xoay người bước xuống đất, hoàn toàn không để ý mình toàn thân trần trụi.

“Đứng lên!” Tiếng nói trầm ổn vẫn ôn nhã như cũ, lại thiếu một phần nhiệt tình, mặc dù nghe êm tai nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác tựa như người dưng xa cách ngàn dặm, cùng tình cảm mãnh liệt mới vừa rồi làm cho hắn cảm giác như hai người khác biệt.

U Hỏa nháy mắt khó có thể thích ứng, nhìn mặt ngọc cởi bỏ cái mặt nạ tươi cười cùng niềm nở kia, hắn cảm khái: tên ác ma này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn!

Miệng cười ôn hòa trộn lẫn vài kia khó chịu “Ngươi đè lên quần áo của ta!”

“A!” Phục hồi tinh thần lại, U Hỏa vội vàng hướng bên cạnh di chuyển.

Nhìn góc áo bị đè nhăn, Phỉ Thúy không vui khóe miệng lầm bầm, không nói gì thêm, đem trường bào xanh biếc mặc vào.

Ngọc thủ chải chuốc lại mái tóc hơi rối, ngồi ở mép giường, vừa mang hài vừa hỏi: “Tử Tinh, ngươi sao lại tới nơi này?”

Tử Tinh sôi nổi chạy đến bên cạnh Phỉ Thúy, ôm cánh tay ngọc thúy, dựa ở bên cạnh Phỉ Thúy làm nũng nói: “Người ta nhớ ngươi thôi, tiểu Thúy gần đây không quay về thiên giới, hại nhân gia nhàm chán muốn chết, không người chơi với ta.”

“Ngươi nha, chỉ biết chơi!” Ngón tay thon chọt chọt khuôn mặt đỏ bừng của Tử Tinh, nói đúng ra là lời nói trách móc nặng nề, nhưng trong giọng nói giấu không được cưng chìu.

“Tiểu Thúy, ngươi làm gì mà lâu như vậy không trở lại! Lam Lưu cùng Kim Ly đều thực lo lắng cho ngươi nha!”

“Ha hả… Mỗi ngày vội vàng cùng Diêm Vương gia tiến hành giao thông “vào sâu ra cạn”, thiếu chút nữa đã quên trở về! Ta đây sẽ trở về với ngươi, tránh cho các người lo lắng!”

“Tiểu Thúy, ta không rõ nha, giao thông vì cái gì phải cỡi quần áo?”

“Tử Tinh còn nhỏ, về sau ngươi sẽ biết đây là một loại tối trực tiếp, tối độc đáo, cũng là phương thức giao thông mỹ diệu nhất!”

Nghe hết đoạn đối thoại của bọn họ, U Hỏa chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám (trời đất mù mịt).

Tên ác ma này nói dối không cần bản nháp, loại người nói dối như cuội này, mà ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái, cẩn thận báo ứng!

Tối trực tiếp, tối độc đáo, phương thức giao thông mỹ diệu nhất?

Tử Tinh đáng yêu trong mắt to tràn ngập tò mò, quấn quít lấy Phỉ Thúy nói: “Tiểu Thúy, Tử Tinh cũng muốn cùng tiểu Thúy giao thông.”

“A?” Phỉ Thúy ngây người.

Không thể nào, báo ứng nhanh như vậy!

Nhân cơ hội này, Tử Tinh chu miệng nhỏ nhắn phấn phấn nộn nộn hướng môi đỏ mọng hôn đến.

“Ba ~~~~~ ”

Một tiếng giòn vang, cái miệng nhỏ nhắn của Tử Tinh hôn lên mu bàn tay của U Hỏa.

“Đáng ghét!” Liều mạng chà sát cái miệng nhỏ nhắn, Tử Tinh tức giận trừng mắt U Hỏa “Người ta là muốn cùng tiểu Thúy giao thông, không phải với ngươi!”

Hắn đây là…

Đang nhìn tay của mình, U Hỏa vạn phần khó hiểu.

Vừa nhìn thấy lúc Tử Tinh muốn hôn Phỉ Thúy, hắn cơ hồ là theo phản xạ vươn tay ngăn cản Tử Tinh dừng hôn lên đôi môi mềm mại kia, không rõ tại sao mình làm như vậy, chính là không muốn để cho người khác nhấm nháp đến đôi môi hồng hào ngọt ngào kia.!

“Đa tạ!” Tiếng nói ôn nhu pha lẫn một tia ngọt ngào.

Ngẩng đầu, hắn thấy được nụ cười đẹp nhất thế gian.

Ánh mặt trời chiếu vào trên sợi tóc thúy thanh, tạo nên vầng sáng mờ áo, mặt ngọc tinh tế ở trong ánh sáng phản chiếu càng thêm xinh đẹp mê người, trong bích mâu lóe ra tinh quang khó có thể bắt lấy, bên khóe môi nhợt nhạt khẽ cong lên tuyệt đẹp càng làm cho mặt ngọc thêm một luồng tình cảm ấm áp.

“Ta, ta không phải vì ngươi, ta chỉ muốn..”

Ngón tay ngọc đặt lên môi U Hỏa, ngăn hắn chưa kịp nói ra lời nói, Phỉ Thúy ôn nhu nói: “Ngươi không cần giải thích, ta biết.”

Đứng dậy kéo Tử Tinh bất động tựa vào bên giường, nói “Đi thôi, chúng ta đi trở về.”

Nhìn bóng dáng hắn xoay người rời đi, tâm cơ hồ mãnh liệt rung động, U Hỏa trong nháy mắt xúc động đáp lại y.”Chuyện đó…”

Ngay lúc hắn đang định mở miệng, Phỉ Thúy đột nhiên xoay người, cười đối hắn nói: “Quấy rầy ngài lâu như vậy, thật sự ngại quá, chúng ta cáo từ.”

Y nói như vậy là có ý gì? Có phải hay không về sau sẽ không tới nữa, vậy thì tốt quá, ác ma rốt cục đi rồi. Nhưng... Vì cái gì trong lòng chua xót như vậy?

“Thỉnh ngài hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức, ta lần sau lại đến tìm ngài ‘Giao thông’ ”. Ngữ tất, nắm tay của Tử Tinh nghênh ngang đi ra ngoài.

A ~~~~~~ chỉ biết tên ác ma này sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy!!

Ý loạn tình mê trong nháy mắt bị lửa giận hừng hực đốt hết thành tro, U Hỏa đại hỏa hướng tới đại môn, miệng hô lớn khàn cả giọng: “Ngươi đi chết đi!!!!!!!”