Đạo Quân

Chương 997: Cứng rắn vượt sông nơi hiểm yếu




Một khi bị phát hiện, kế hoạch tác chiến của Mông Sơn Minh sẽ thành công dã tràng.

Lần này có năm mươi nghìn binh mã qua sông, chừng ấy người nhất định phải qua hết, nếu không qua hết thì sẽ không có lợi đối với kế hoạch tiếp theo.

Muốn đưa năm mươi nghìn binh mã qua sông trong nửa canh giờ, lại còn là vượt khúc sông nguy hiểm như vậy, chừng ấy thời gian quả thực là quá gấp gáp.

Nhưng đây là tập kích bất ngờ, chính là phải biến điều không thể thành có thể, chính là muốn hành động ở nơi quân địch cho là không thể.

Bất kể là tu sĩ trợ giúp, hay là dựng tạm cáp treo, đều khó có thể đưa năm mươi nghìn quân sang sông trong vòng nửa canh giờ.

Chỉ có thể dùng cách nhanh nhất, cũng là cách nguy hiểm nhất, đó chính là đưa người qua, phải tranh thủ hoàn thành trong nửa canh giờ.

Từng nhóm binh sĩ ôm khúc gỗ tròn vẫn còn đang nhảy xuống.

Một nhóm tu sĩ nhìn cảnh ấy thật sự cảm thấy không đành lòng, có người lên tiếng: "Mọi người cùng nhau hành động đi, có thể giúp được bao nhiêu người thì giúp bấy nhiêu."

Không ai phản đối, mọi người đều nhanh chóng hành động. Một người dùng hai tay, mỗi tay kéo một người, như vậy là mỗi người sẽ mang được hai người qua sông. Họ bay xuống lòng sông kéo người lên bờ, thả xuống, sau đó lại bay trở lại.

Một nhóm tu sĩ bay qua bay lại đưa người qua sông, giúp đỡ hết mình. Trong thời gian có hạn, có thể giúp được bao nhiêu người qua sông thì giúp bấy nhiêu.

Những quân sĩ bị cuốn vào dòng nước xiết ôm khúc gỗ trôi nổi, nương theo tốc độ chảy của dòng nước trôi về phía vách đá ở đối diện.

Đây cũng là lý do tại sao Mông Sơn Minh chọn qua sông ở nơi này.

Bờ sông uốn khúc, nương theo dòng nước sẽ xô vào bờ.

Nhưng trời quá tối, không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào cảm giác.

Những người ôm khúc gỗ tròn một khi xô vào bờ sẽ lập tức vứt gỗ đi, từ trong nước đứng lên, cố gắng đưa tay tìm bờ, bám vào bờ rồi lập tức liều mạng leo lên trên.

Những người đi trước đã sang tới bờ bên kia, nửa ngồi nửa quỳ ven bờ, một khi thấy có đồng đội đặt tay lên bờ sẽ lập tức mò mẫm kéo lên, giúp đồng đội nhanh chóng lên bờ.

Những người sau khi lên bờ sẽ nhanh chóng tản ra dọc bờ sông, tiếp tục giúp đỡ những người sau lên bờ.

Đây cũng là nguyên nhân Mông Sơn Minh chọn vượt sông vào đêm mưa tầm tã. Lúc bình thường, bờ sông rất cao, người trong nước không thể với tay lên bờ, có qua sông cũng không leo lên bờ được, vì vậy chỉ khi mực nước dâng lên mới có cơ hội.

Căn cứ vào tin tức mà các vùng lân cận cung cấp, mực nước tăng tới mức này đã là cực hạn rồi.

Vẫn là câu nói kia, trời tối quá!

Có người không phải là khúc gỗ tròn đụng vào vách đá, mà bản thân đụng vào vách đá. Nhẹ thì không sao, chỉ bị xây xước một chút, nhưng một số người bị đụng đầu vào vách đá, vỡ cả óc, buông gỗ trong tay ra, trực tiếp bị sóng cuốn đi.

Những tu sĩ trên bờ nhìn thấy cảnh này thì hai mắt muốn nứt ra, thật sự là thảm đến mức không đành lòng nhìn thẳng. Có người nói với tướng lĩnh dẫn đường: "Hay là thả đèn chiếu sáng cho mọi người đi, trong thời gian ngắn chưa chắc quân địch phát hiện ra đâu."

Vị tướng này nóng nảy, túm lấy vạt áo của tu sĩ nọ: "Thả cái mịa ngươi ấy, ngươi muốn hại chết mọi người sao? Ánh sáng tập trung một chỗ, một khi bị người ta phát hiện thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy! Không lên được bờ thì các huynh đệ đều hi sinh vô ích rồi, chúng ta cũng bị quân địch bao vây tiêu diệt. Ngươi nghe kỹ cho ta, quản người của các ngươi ý, tuyệt đối không được làm bất kỳ chuyện gì làm bại lộ hành động!"

Đổi lại là lúc bình thường, nếu có người dám vô lễ như vậy, tu sĩ kia không xử đẹp mới lạ đó, nhưng lúc này hắn ta lại nhẫn nhịn, ngậm miệng không nói gì.

Những người ở bờ bên kia không ngừng ôm gỗ tròn nhảy xuống từng nhóm từng nhóm. Những người bên này lại là từng nhóm từng nhóm ướt nhẹp bò lên bờ.

Có người không thể xô vào cạnh bờ để leo lên, bị sóng cuốn đi, cuối cùng sống chết không rõ, chỉ hi vọng khúc gỗ tròn kia có thể giúp họ sống sót giữa dòng nước chảy xiết nguy hiểm này.

Có người lại không xô vào bờ bên này mà lại bị sóng cuốn vào khúc uốn bờ sông, kết quả là bò nhầm hướng, leo lại lên bờ bên kia.

Lập tức có tu sĩ đi đến đẩy người đó trở về lẩn trốn. Thời gian không kịp, không cho phép họ sang sông lần nữa, huống hồ trong tay họ không còn phao cứu sinh, cũng không thích hợp để thử lại lần nữa.

Vị trí vượt sông đã được tính toán ổn thỏa, chỉ có khu vực này thích hợp để leo lên bờ. May là những người bị vòng trở về bờ bên kia chỉ là số ít, đa số đều sang đến bên bờ Tống quốc, hoặc là cuốn đi theo sóng nước.

Chưa tới nửa canh giờ, toàn bộ năm vạn binh mã đã xuống nước.

Còn vấn đề có bao nhiêu người thành công leo lên bờ bên kia thì tạm thời vẫn chưa rõ lắm.

Tóm lại là không kịp ở đó mà chần chừ, những người lên bờ thành công sẽ nhanh chóng rời đi.

"Đi!" Theo mệnh lệnh, những người lên bờ thành công nhanh chóng tác chiến chiều sâu, chạy đi ẩn nấp.

Ven bờ còn vài tu sĩ ở lại, vội vàng làm phép xử lý dấu vết trên bờ. Có mưa gió hỗ trợ, vết tích trên bờ nhanh chóng được xóa sạch.

Phía trước có tu sĩ mở đường cho đại quân để đề phòng bất trắc và thuận tiện cho đại quân cấp tốc xông thẳng đến mục tiêu mà không bị phát hiện một cách dễ dàng.

Sau khi đếm số người, chỉ có ba mươi nghìn lẻ mấy chục người. Có gần một nghìn người may mắn trở lại bờ bên kia của Yến quốc.

Cũng có nghĩa là, chưa tới nửa canh giờ, có gần hai mươi nghìn binh mã bị nước sông cuốn trôi.

Họ đều là binh mã cận vệ của Trương Hổ, là binh mã trung quân của Trương Hổ, cũng là binh mã tinh nhuệ nhất dưới trướng Trương Hổ. Họ đều là lão binh đã trải qua biết bao thử thách trên sa trường, cũng là huynh đệ nhiều năm của ông ta.

Chính vì vậy, chính vì đáng tin cậy, chính vì năng lực của họ đáng tin cậy, nên Mông Sơn Minh mới dùng tới nhóm thuộc hạ này của Trương Hổ.

"Hai mươi nghìn huynh đệ ra đi như thế đó! Bao nhiêu lần chinh chiến, bao nhiêu lần tìm đường sống trong chỗ chết, không chết trong tay kẻ thù, lại ngã xuống ở nơi này. Ta hạ lệnh như vậy, bảo ta lúc trở về phải ăn nói thế nào với người thân của họ đây? Hu hu hu..." Một tướng lĩnh bật khóc nức nở, một đại nam nhân lại khóc như một đứa trẻ.

Một tướng lĩnh khác cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tối đen thăm thẳm, há miệng thở hổn hển, trên mặt không biết là nước mưa hay là nước mắt.

Hai vị tướng lĩnh này là tả thống lĩnh và hữu thống lĩnh bên cạnh Trương Hổ. Lúc này, họ không kìm được nước mắt.

"Haiz!" Một tu sĩ đi bên cạnh buông tiếng thở dài, không nhịn được lắc đầu.

Tâm trạng đau thương không được ảnh hưởng tới nhiệm vụ. Đại quân vẫn tiếp tục bí mật hành quân. Trên đường, hai vị tướng lĩnh hạ lệnh ăn uống lần nữa.

Đêm mưa khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, lại còn bị ngâm nước nữa, nên cơ thể rất lạnh, phải mau chóng ăn uống để làm ấm cơ thể. Tiếp theo vẫn còn nhiệm vụ quan trọng hơn nữa.

Trước đó, ai cũng mang theo lương khô đã được chuẩn bị chu đáo bên người. Bánh đã bị ngâm nước nát bươm, nhưng đại quân vẫn vừa đi vừa nhét bánh vào miệng.

Đi được nửa đường, tới chỗ chân núi, đại quân lại chia thành hai đường mà đi...

Sấm rền chớp giật, mưa rào xối xả, có bóng người đứng ngoài doanh trướng.

La Đại An nhìn thấy, lên tiếng nhắc nhở: "Sư phụ!"

Mông Sơn Minh đang chăm chú nhìn bản đồ, nghe tiếng liền từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người bên ngoài lều. Ánh chớp lóe lên, ông thấy rõ người đang đứng dầm mưa trong cơn mưa tầm tã là Trương Hổ.

Hai người, một đứng ngoài ánh sáng, một đứng trong bóng rối, nhìn nhau.

Dường như Mông Sơn Minh đã ý thức được điều gì, gò má hơi căng ra.

Ở bên ngoài, trong một doanh trướng khác, Cung Lâm Sách cũng chú ý tới điều khác thường ở bên này, nghiêng người đi ra, lúc này mới nhận ra người đưa lưng về phía màn mưa chính là thứ sử Trường Châu Trương Hổ, không kìm được lên tiếng hỏi: "Trương đại nhân, sao ngài lại đứng đây dầm mưa vậy?"