Một tướng lĩnh xuất hiện trên đầu tường quan ải đáp lời: “Lỗ Tướng quân, không có thủ dụ của Thích sứ đại nhân, bất kỳ ai cũng không được tự tiện xông vào. Xin ngài mau quay lại.”
Lỗ Tùng Thịnh phất tay ra hiệu,một thuộc cấp lập tức nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới trước ngựa lớn, giao một phong thủ dụ cho quân sĩ.
Quân sĩ quay lại dười thành, bỏ thủ dụ vào rổ treo, rổ được kéo lên đầu tường quan ải.
Thủ dụ đến tay vị tướng quân trên đầu tường. Gã xem qua, quơ quơ nói: “Là giả!” rồi xé luôn tại chỗ.
Lỗ Tùng Thịnh khẽ giật mình, chợt vung roi ngựa chỉ lên gầm thét: “Làm càn. Thủ dụ Thiệu Đăng Vân tự mình viết ra há có thể là giả? Các ngươi muốn tạo phản sao?”
Vị tướng quân trên đầu tường mặc kệ, xoay người quay lại trong thành lâu. Trong đó, một vị lão tướng mặc chiến giáp ngồi sau bàn đang nhắm mắt dưỡng thần, chính là bản tôn Thiệu Đăng Vân.
Viên tướng kia bước nhanh tới bên cạnh Thiệu Đăng Vân, thì thầm mấy câu.
Thiệu Đăng Vân mở mắt hổ, chậm rãi đứng dậy, nhanh chân quấn ra khỏi bàn, ra khỏi thành lâu, đi tới trước tường, nhìn nhân mã đang kêu gào đòi mở cửa dưới thành, quát lên: “Chuyện gì mà ồn ào thế?” Tiếng quát đầy trung khí.
Thiệu Đăng Vân? Lỗ Tùng Thịnh sững sờ, giơ tay lên, nhân mã thủ hạ lập tức dừng kêu gào, lớn tiếng hỏi: “Thiệu huynh, sao ngươi lại ở đây?”
Thiệu Đăng Vân nhìn nhân mã uốn lượn không thấy đuôi đâu, cười ha hả: “Thì ra là Lỗ huynh. Vừa vặn Thiệu mỗ tuần sát tới đây, không ngờ lại gặp được Lỗ huynh. Lỗ huynh, ngươi dẫn theo những người này muốn đi đâu đây?”
Lỗ Tùng Thịnh trịnh trọng đáp: “Đương nhiên là có quân vụ khẩn cấp”. Gã vung roi ngựa chỉ viên tướng bên cạnh Thiệu Đăng Vân: “Đây là người nào? Dám xé thủ dụ Thiệu huynh tự viết?”
Thiệu Đăng Vân cười ha hả: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi. Gần đây ta mới hạ lệnh cho quân coi giữ các nơi, thay đổi mẫu giấy thông quan, bên dưới chỉ biết máy móc làm theo, không biết biến báo, cho nên hiểu lầm thôi.”
“Nếu là hiểu lầm thì thôi đi. Làm phiền Thiệu huynh tạo điều kiện cho đại quân của ta, mở cửa cho đi.”
Thiệu Đăng Vân lắc đầu: “Chỉ sợ không được.”
“Cớ gì?”
Thiệu Đăng Vân nghiêng đầu ra hiệu, một tu sĩ bên cạnh đính một tờ giấy lên mũi tên, ném xuống thành.
Pháp sư tuỳ tùng bên cạnh Lỗ Tùng Thịnh đưa tay bắt được thư, chuyển cho Lỗ Bùi Thịnh.
Lỗ Tùng Thịnh mở giấy ra xem, giật nảy cả mình. Chính là thư Đại đô đốc Thương Triêu Tông bổ nhiệm Thích sứ Bắc Châu làm Đốc quân chấp pháp quân phòng tuyến bắc bộ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thiệu Đăng Vân bên trên.
Không phải Thiệu thị không hợp với Nam Châu sao? Gã cực kỳ bất ngờ và hoang mang.
Thiệu Đăng Vân đã lớn tiếng nói: “Đại đô đốc có lệnh, nếu đại quân tiền tuyến không nhận được lệnh của Đại đô đốc bất kỳ ai cũng không được tự tiện rút lui khỏi phòng tuyến. Kẻ trái lệnh, nhân mã Bắc Châu sẽ tiêu diệt ngay tại chỗ! Lỗ huynh, ngươi huy động nhân lực như vậy có quân lệnh của Đại đô đốc không?”
“Thiệu huynh, không dối gạt ngươi, ta nhận được quân lệnh của triều đình. Quên lệnh của Đại đô đốc cũng không thể vượt qua triều đình chứ?”
“Ha ha, Lỗ huynh cũng là người cầm binh, thời chiến há có thể lệnh xuất đa môn (nhiều lệnh nhiều nơi hạ xuống)? Không có quân lệnh của Đại đô đốc, còn xin Lỗ huynh lập tức quay về. Nếu không, nhỡ náo ra hiểm lầm gì sẽ không tốt.” Lão vung tay lên.
Trống trận trong quan ải lập tức vang lên như sấm, trên đầu thành, hai bên sườn núi, vô số nhân mã ào ào xông lên, cung tiễn thủ san sát giương cung nhắm xuống nhân mã bên dưới, thậm chí còn đốt hoả tiễn, còn chuẩn bị cả dầu hoả bất kỳ lúc nào cũng có thể ném xuống. Một khi phát động tấn công, trong sơn đạo sẽ là một màn luyện ngục nhân gian.
Lỗ Tùng Thịnh trên lưng ngựa tái mặt.
Không cần nhận tin nhắc nhở của Ngưu Hữu Đạo, Thương Triêu Tông đã đề phòng bên bắc bộ có chuyện, hạ lệnh cho Thiệu Đăng Vân đề phòng vạn nhất.
Tuy vậy, Thiệu Đăng Vân có nghe không thì Thương Triêu Tông không chắc chắn tí nào. May sao, Thiệu Đăng Vân chưa từng khiến cho y thất vọng. Bằng không, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi.
Bị Thiệu Đăng Vân của Bắc Châu ngăn cản, binh mã triều đình tập kết ở phía bắc không thể rút về, trừ khi phải chiến đấu đổ máu với quân Bắc Châu.
Tin tức truyền về khiến đám người Thương Kiến Hùng kinh hãi. Chẳng phải là Thiệu thị và Ngưu Hữu Đạo là kẻ thù của nhau ư? Sao Thiệu thị lại nghe lệnh của Thương Triêu Tông vậy?
Sau khi nghe tin, ba phái lớn cũng tức giận, tức giận vì Thương Kiến Hùng dám giấu bọn họ bí mật điều động binh mã phương bắc. Một khi phòng tuyến phía bắc lơi lỏng, Hàn quốc sẽ tấn công, như vậy thì không ổn.
Đám người Thương Kiến Hùng vốn định đem gạo nấu thành cơm, nhưng kết quả là gạo còn chưa được cho vào nồi nữa.
Ba phái lớn cảm thấy may mắn vì Thiệu Đăng Vân đột nhiên hành động. Tình hình rất rõ ràng, Thương Kiến Hùng hành động mà không đếm xỉa tới áp lực của ba phái lớn, cho dù ba phái lớn có thể chặn lại giữa đường, nhưng khó mà chặn được những lần kế tiếp. Thuộc hạ của Lỗ Tùng Thịnh thiên quân vạn mã, nhóm người ít ỏi của ba phái lớn không thể khai chiến Lỗ Tùng Thịnh, có đúng không? Lúc này người nhà mình nội chiến không phải là chuyện tốt. Có quân Bắc Châu của Thiệu Đăng Vân cản đường thì lại khác, còn có ba phái lớn gây áp lực với tu sĩ các môn phái đi đầu quân cho Lỗ Tùng Thịnh, triều đình lập tức bị binh mã phương bắc áp chế, không thể rút về.
Hành động của Thương Kiến Hùng khiến ba phái lớn nổi giận. Kết quả là ông ta gần như bị giam lỏng, ba phái lớn sai đệ tử của mình theo sát ông ta mọi lúc mọi nơi, quản chế mọi lời nói và hành động của ông ta, không để cho ông ta có cơ hội làm loạn.
Nếu không phải suy xét đến thế cục, sợ phái bảo hoàng (1) bị ép đến nước chó cùng rứt giậu, thì trong cơn tức giận, ba phái lớn có thể lật đổ Thương Kiến Hùng, đưa một người khác lên ngôi.
(1): Phái bảo hoàng: những người chủ trương bảo vệ hoàng đế.
Sau khi tin tức truyền đến tai Mông Sơn Minh, ông lập tức thừa cơ hành động, thuyết phục Cung Lâm Sách, phối hợp với người của ba phái lớn, khống chế lương thảo của phòng tuyến phía bắc một lần nữa, lệnh cho Thiệu Đăng Vân cưỡng chế tiếp quản và phân phối.
Có lương thảo, binh mã phương bắc càng khó hành động càn quấy.
Tới tận lúc này, xem như Thương Triêu Tông mới làm chủ được toàn bộ binh mã chủ lực của triều đình Yến quốc, nắm được binh quyền. Một trận quyết chiến cùng Tống quốc đã lửa xém lông mày rồi.
Toàn bộ binh mã Yến quân đông chinh đã tập kết ở một bên bờ sông Đông Vực.
Mông Sơn Minh ngựa không ngừng vó nhanh chóng tới tuyến đầu sông Đông Vực, suốt dọc đường luôn kiểm tra vùng ven sông. Thậm chí thấy dân chúng địa phương sống ở đó, ông còn mời họ ăn cơm, rồi nhân cơ hội đó hỏi thăm tình hình khu vực hai bên bờ sông.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên tấn công sông Đông Vực, nhưng Mông Sơn Minh vẫn không dám qua loa. Ông phải tìm hiểu tình hình về mọi mặt, hoàn toàn là bộ dáng càng chi tiết càng tốt.
Mông Sơn Minh dẫn đầu ba triệu đại quân tập kết tại sông Đông Vực, tích cực chuẩn bị phương tiện qua sông, sẵn sàng tiến công. Triều đình Tống quốc nhận được tình báo thì chợt cảm thấy khẩn trương, chỉ vì thống soái bên địch là Mông Sơn Minh, là người đã để lại bóng ma tâm lý khó có thể xóa nhòa trong lòng Tống quốc.
Vì vậy, Đại đô đốc Tống quân La Chiếu phải chịu áp lực không nhỏ, gã ta cũng biết tình huống trong triều,
Không ít người nói gã ta đã đi nhầm nước cờ, yêu cầu đại quân rút lui, nhưng gã ta vẫn chống lại áp lực, kiên trì với lập trường của mình, đại quân vẫn tiến đánh Yên kinh.
Được tin ba đại phái của Yến quốc đã đứng về phía Thương Triêu Tông, được tin Thương Triêu Tông đã làm chủ binh mã Yến quốc, bầu không khí bên La Chiếu bất chợt trở nên khẩn trương. Gã ta có thể dự cảm được việc Thương Triêu Tông tập hợp lực lượng không phải để trang trí, mà sợ là y muốn phát động quyết chiến với gã ta.
"Mông soái, đã ba ngày rồi. Lương thảo của chúng ta không còn nhiều lắm, tại sao không phát động tiến công?"