Đạo Quân

Chương 981: Mông lão nguyên soái đến rồi (1)




Thương nghị đến thương nghị đi, đều không thể không thừa nhận, cuộc chiến này rất khó đánh. Nội tình nước Yến vốn mỏng, bị dằn vặt mấy lần liên tục, quốc lực thực sự quá sức. Thêm vào đó, nội bộ chia năm xẻ bảy, lấy cái gì chống lại thế công của nước Tống? Không chỉ nước Tống, nước Hàn cũng đang nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất binh.

Thế cục nước Yến trước mắt chân chính sắp tan vỡ, làm cho người ta có cảm giác không thể cứu vãn!

Nhưng dù khó khăn, Thương Triêu Tông vẫn quyết định kéo lại tòa nhà nghiêng. Y là người của hoàng tộc Thương thị, không thể nào trơ mắt nhìn tâm huyết trả giá cả đời của phụ thân tan thành mây khói.

Đèn lồng thắp sáng, một đêm không ngủ. Kéo thân thể bị thương còn uể oải, Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh năm nay đã già nua, tinh lực không đủ ngồi trước bản đồ thương lượng với nhau suốt một đêm.

Trời vừa sáng, hai người tìm tới Hoàng Liệt, mượn dùng Hắc Ngọc điêu của Đại Thiện sơn đưa Mông Sơn Minh đi.

Kết quả thương nghị là, Mông Sơn Minh phải kéo thân tàn già nua lên tiền tuyến, phải tự mình xuống núi thu dọn chiến cuộc hầu như đã tan vỡ, tự mình thu dọn những tàn binh bại tướng kia, tập kết đối đầu với La Chiếu của nước Tống.

Thương Triêu Tông thì phải phụ trách điều khiển toàn cuộc, ở phía sau tiêu trừ muôn vàn khó khăn để cung cấp toàn lực ủng hộ cho Mông Sơn Minh tác chiến ở tiền tuyến. Hai người một trước một sau, liên thủ phối hợp!

"Mông soái, cuộc chiến này không có cách nào đánh được! Bây giờ quân tâm nước Yến tứ tán, không nói gì khác, ngay cả cung cấp lương thảo cũng khó khăn, lương thực trên đất nhất thời không mọc kịp, thức ăn trên trời lại không lên nổi. Tướng sĩ tiền tuyến muốn lấp đầy bụng cũng khó, cuộc chiến này còn đánh thế nào! Nếu triều đình không còn biện pháp nào, làm sao có thể giao binh quyền này cho chúng ta? Biết rõ không làm được thì đừng làm, Mông soái, đạo lý này ngay cả người không biết đánh trận như ta cũng biết đến, sao ngài phải khổ như vậy chứ?"

Đối mặt với thỉnh cầu, Hoàng Liệt liên tục ai thán khuyên bảo, thực ra cũng muốn bên này sớm tính toán.

Theo ông ta nghĩ, nếu Thương Triêu Tông đã thoát vây, không cần lo lắng sau đó, vậy không bằng về thẳng châu Nam cầm binh tự bảo vệ, dù sao cũng hơn cái chuyện không chắc chắn này.

Dưới cái nhìn của ông ta, chuyện đã đến nước này, nước Yến không cứu nổi nữa, cũng không cứu được. Nước Yến xong đời, ba đại phái tự có người đi dọn dẹp, không cần sợ nữa. Đó cũng là nguyên nhân vì sao ông ta dám liên tục đắc tội với cả ba đại phái. Bây giờ bên này muốn dùng đức báo oán, còn phải bán mạng cho nước Yến kia, khiến ông ta thực sự không biết nên nói gì cho phải.

Nghe được lời ấy, Thương Triêu Tông trầm mặc không đáp.

Với tuổi của Mông Sơn Minh, thân thể lại thế kia, Thương Triêu Toogn bảo ông ta đưa thân ra tiền tuyến chinh chiến cũng là vì không còn cách nào. Bên cạnh y không còn ai có tài năng quân sự hơn Mông Sơn Minh. Nước Yến đã đến tình trạng này, thực sự không thể thua nổi nữa, nhất định phải đưa tướng lĩnh đắc lực lên tiền tuyến.

Mông Sơn Minh:

"Hoàng chưởng môn, đời ta luôn chinh chiến, bảo vệ đại Yến. Bây giờ thằng nhãi La Chiếu hoành hành không coi ai ra gì tại đại Yến ta, ta há sợ hãi mà co vòi tránh chiến, há có thể để thằng nhãi kia khinh nước Yến ta không người? Nếu ta rụt rè, không thể nào trả lời với các huynh đệ đã từng chết trận vì bảo vệ đại Yến. Nếu ta chết trận, đó là cái chết có ý nghĩa!"

Hoàng Liệt nghe mà trợn tròn mắt. Giun dế còn sống tạm bợ, không cầu cố gắng sống sót song cũng không cầu chết, giờ phải nói chuyện với người như thế, ông ta quả không biết phải lý luận thế nào, than thở:

"Mông soái của ta, Ngưu Hữu Đạo trả Vương gia lại chính là không muốn để cho Vương gia rơi vào tay họ. Bây giờ ông lại chủ động đưa mình vào đó. Ta chỉ hỏi một câu, Ngưu Hữu Đạo có thể đồng ý không?"

Thương Triêu Tông bỗng nói:

"Đạo gia nói rồi, đánh trận như thế nào, hắn không can dự, toàn bộ do ta tự quyết đoán!"

Đây là Ngưu Hữu Đạo dặn, dù không phải Ngưu Hữu Đạo chính mồm nói cho y, là Quản Phương Nghi thuật lại.

"..." Hoàng Liệt tặc lưỡi, lại tiếp tục chỉ Mông Sơn Minh chất vấn Thương Triêu Tông:

"Vương gia, ngài nhẫn tâm sao? Thân thể Mông soái thế này, ngài nhẫn tâm để ông ấy đi chịu chết?"

Gò má Thương Triêu Tông căng ra:

"Hoàng chưởng môn, chiến sự đã đến mức độ này, các phe nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới có khả năng thắng được. Bây giờ quân tâm không ổn định, các lộ chư hầu không chịu ra sức, sợ rằng đã nổi lên dị tâm, nhất định phải có người ép bọn họ xuống mới được. Mà các lộ chư hầu đều từng là bộ hạ cũ của Mông soái, không ai hiểu rõ năng lực của họ hơn Mông soái. Mông soái tới, những trò hề bịp bợm của họ sẽ không lừa được Mông soái, cũng không dám giở trò trước mặt Mông soái. Ta cũng không muốn Mông soái phải chịu cái tội vạ này, nhưng thế cuộc như thế đã không cho phép chúng ta kéo dài thêm. Chỉ khi Mông soái tới mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất ổn định cục diện!"

Mông Sơn Minh nói:

"Vương gia quá khen, làm mỗ thật thẹn! Có điều, Hoàng chưởng mông, lần này lão phu đi không phải để tự sát. Ta đã thương nghị thỏa đáng với Vương gia về mặt chiến lược, hươu chết vào tay ai vẫn chưa chắc được. Tuy nước Yến đã sa sút, nhưng cũng không thể ai thích làm càn thì làm. Ta lại muốn xem xem thằng nhãi La Chiếu cân lượng bao nhiêu mà dám ngông cuồng ở nước Yến ta như thế!"

Hai người rất kiên trì, Hoàng Liệt cũng không còn biện pháp. Quân đội châu Nam không do ông ta quyết định. Với thế cục ngày hôm nay, ông ta cũng không dám xằng bậy với hai vị này. Nếu thật sự gây loạn vào thời điểm này, vậy coi như đã đắc tội hết tất cả mọi người. Không nói ai khác, chuyện đang làm đã là cố ý lật bài với ba đại phái.

Đối nghịch với nhau vào lúc này, Đại Thiện sơn cũng không giữ được mảnh đất ở châu Nam kia.

Cuối cùng bị bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phái chim cưỡi đưa Mông Sơn Minh đi.

Sức chịu đựng của chim có hạn, không mang đi được nhiều người. Mông Sơn Minh hầu như không có gì bảo vệ, được lặng lẽ đưa đi.

Việc này không dám để lộ liễu, bằng không ắt sẽ bị thế lực của địch quốc đuổi giết Mông Sơn Minh.

Khi bị vây ở kinh thành, Thương Triêu Tông không thể nào ra lệnh thuận lợi. Một khi thoát vây, lập tức chính thức công khai, truyền lệnh cho quân đội toàn nước Yến, lệnh cho Mông Sơn Minh làm Đại tướng quân chinh Đông, do Mông Sơn Minh toàn quyền chỉ huy quân đội tác chiến với quân Tống ở tiền tuyến!

.....................

Rừng già núi hoang, cổ thụ che trời, Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa dưới tàng cây.

Quản Phương Nghi đi tới.

Bà ta nhắc nhở:

"Vừa nhận được tin tức, Mông Sơn Minh đã tới tiền tuyến. Vương gia lệnh cho ông ấy là Đại tướng chinh Đông."

Ngưu Hữu Đạo mở mắt, hỏi:

"Đi tới bao nhiêu người?"

Quản Phương Nghi:

"Vội vội vàng vàng, mượn dùng vật cưỡi của Đại Thiện sơn, có thể đi được bao nhiêu người? Một La Đại An, thêm một cái xe đẩy mà thôi."

Ngưu Hữu Đạo cau mày.

..................

Bình nguyên, dùng dãy núi làm điểm tựa, quân đội châu Trường tựa núi mà thủ. Sau dãy núi là liên doanh của đại quân, chính là nơi nghỉ ngơi lâm thời của quân đội châu Trường.

Giao chiến mấy lần với quân Tống đều thất bại, may mà Trương Hổ chỉ huy thỏa đáng, quân đội lui về đúng lúc, quận đội châu Trường gần như không tổn thất gì.

Quân Tống giao chiến với nước Yến dường như cũng rất phối hợp, giống như khá biết chăm sóc cho quân đội của năm lộ chư hầu. Một khi quân của năm lộ chư hầu bại lui, quân Tống cũng sẽ không đuổi theo tận cùng không buông.

Nếu năm lộ chư hầu không muốn dùng sức, Đại Đô đốc La Chiếu của quân Tống tất nhiên là vui vẻ nhìn, không cần thiết phải làm cho năm lộ chư hầu liều mạng. Chính là một bên thắng cấp tốc, một bên bại lui gọn gàng, mọi người lui tới ngầm hiểu ý nhau.

Còn lại, xui xẻo chính là quân đội triều đình. Quân Tống bắt được quân đội triều đình sẽ đánh tàn nhẫn, không hề hạ thủ lưu tình.

Ngoài lều bạt trung quân, trưởng lão Nông Phong Đình của Tiêu Dao cung đi vào lều, sắc mặt khó coi.