Ngô Công Lĩnh lớn tiếng gào nói: "Việc lão tử hứa với các huynh đệ có khi nào nói không giữ lời không?"
"Không có!"
"Không có!"
Đám người lần lượt vung tay hét lớn, cảnh tượng náo nhiệt này càng xem càng hay, một đám người phấn chấn không thôi.
Một tên tướng lĩnh nhịn không được chạy ra: "Hoàng hoa đại khuê nữ đẹp nhất ta cũng muốn, đại tướng quân, trận tí thí tính một mình ta, ta....a!"
Lời vẫn chưa nói xong, liền bị Ngô Công Lĩnh một cước đạp trở về: "Cút sang một bên, không có việc của ngươi, ngươi tham gia rồi ai dám thắng ngươi, chỉ mười người họ!"
Tướng lĩnh kia liền lăn bò đứng dậy, cười ngượng lui sang một bên, chọc cho đám người cười ầm.
Ngô Công Lĩnh quay người, chỉ mười người: "Chuẩn bị!"
Mười người nhanh chóng ôm lấy vò rượu, chụp bỏ nắp đậy, ôm lấy chuẩn bị xong, từng người hai mắt phát sáng, dựng thẳng lỗ tai đợi lệnh.
Ba! Ngô Công Lĩnh khí khái ném vò rượu trên tay, quát một tiếng: "Bắt đầu!"
Mười người lập tức bưng rượu lên liều mạng rót rượu vào miệng.
"Nhanh nhanh nhanh..."
Đám người vây xung quanh lớn tiếng hò hét cổ vũ, cổ động cho mười người, giống như người thi đấu là bản thân mình, cảnh tượng náo nhiệt đó dẫn đến không ít người đến xem.
Uống đến một nửa liền có người rót đến phun ra ngòi, bị người hét không tính kéo sang một bên, binh sĩ đó ảo não dậm chân liên tục.
Chàng trai khuôn mặt đen nhánh dẫn đầu đảo lộn vò rượu, tỏ ý uống hết rồi, miệng lưỡi lại kéo căng thật chặt, không dám nói chuyện, sợ rượu từ trong cổ họng trào ra.
Một trận hoan hô vang lên, Ngô Công Lĩnh chỉ chàng trai đó hỏi tên gì, dặn dò thân vệ nhớ kỹ, quay đầu nhắc nhở hắn ta làm tròn lời hứa, đồng thời nhiều lần tỏ ý với đám người tuyệt đối không thất hứa.
Hiện trường tiếng hoan hô, tiếng khen ngợi, mang đến sự vui vẻ không ngừng cho đại quân đi đường buồn tẻ.
Ngô Công Lĩnh vui cười hớn hở từ trong đám người chen ra, vừa dặn dò bên dưới thu dọn một chút tiếp tục lên đường, lại thấy năm vị trưởng lão ngoại trừ Huệ Thanh Bình đang mang theo khuôn mặt lạnh lẽo ở bên ngoài đám người đợi lão ta.
Đám người đi vào trong trướng chủ soái, Toàn Thái Phong là người đầu tiên chỉ lão ta quát mắng: "Ngươi càn rỡ!"
Ngô Công Lĩnh ngồi sau bàn: "Không dối gạt các vị, ta cũng chính là vừa ý bà ta rồi, không phải bà ta thì không lấy, có ba ta làm phu nhân của tam ta cũng an tâm, ít nhiều có vật bảo đảm, bằng không dù sao vẫ lo lắng sau đó bị người qua cầu rút ván, ngay cả đánh giặc cũng không còn tâm tư." Dáng vẻ lưu manh lợn chết không sợ bỏng nước sôi dựa vào ghế lầm bầm nói.
Giày vò qua giày vò lại, lão ta cũng không có ý gì khác, chính là muốn lấy Huệ Thanh Bình.
Năm vị trưởng lão hiểu được ý đồ của lão ta có chút dở khóc dở cười, chỉ dựa vào ngươi? Một tên quê mùa, miệng lại bỉ ổi, còn muốn lấy trưởng lão của Thiên Nữ giáo?
Đối với năm người mà nói, đây đơn giản là đang nói đùa.
Tuy nhiên lịch sử của Thiên Nữ giáo cũng từng xuất hiện tình huống xuất giá, nhưng đó đều là dưới tình huống ngươi tình ta nguyện vả lại Thiên Nữ giáo đồng ý, để đệ tử đó rời khỏi tông mốn trước, dưới tình hình không phá hỏng môn quy mà xuất giá, Huệ Thanh Bình không dễ dàng đến được chức vị trưởng lão, há lại vì tên quê mùa ngươi mà từ mả tâm huyết cả một đời mà gả cho ngươi? Đây không phải là nói đùa thì là gì?
Năm người cũng không còn tâm tư quở mắng hành vi làm càn vô lễ của Ngô Công Lĩnh, người ta hiện tại không phải sờ người khác đơn giản như vậy, mà là được voi đòi tiên, nhìn trúng người ta muốn lấy người ta.
Năm người vốn muốn xem trò cười của Thiên Nữ giáo, vấn đề mấu chốt là, bọn họ không cách nào không đếm xỉa đến, Ngô Công Lĩnh thế mà muốn bọn họ cầu hôn giúp, thuyết phục Thiên Nữ giáo và Huệ Thanh Bình, đây không phải là nói bậy chứ?"
Nhưng đây là tên khốn, bày ra vẻ buông lỏng chiến sự, muốn giết muốn róc thịt tuỳ các ngươi, lão tử chính là muốn lấy Huệ Thanh Bình!
Cuối cũng cũng không biết bị Ngô Công Lĩnh làm như thế nào, ngược lại thành bên này nhẹ lời khuyên nhủ, bảo Ngô Công Lĩnh lo tốt việc trên tay, ngay cả việc trước mắt cũng lo không nổi, còn lấy gì mà lấy?
Cuối cùng cũng khuyên được Ngô Công Lĩnh tiếp tục hành quân.
Trên đường đi, nhân thủ năm phái gọi là cẩn thận bảo vệ Ngô Công Lĩnh.
Không cách nào khác, Huệ Thanh Bình đã chịu nỗi nhục lớn, cả một đời thủ thân như ngọc, danh dự lại bị huỷ trên tay tên khốn như thế này, phải trở thành trò cười cho tông môn và người trong thiên hạ, nuốt trông trôi cơn tức này, muốn giết Ngô Công Lĩnh.
Đợi được biết tin Ngô Công Lĩnh được voi đòi tiên muốn lấy bà ta, thiếu chút nữa khiến Huệ Thanh Bình tức hộc máu, gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ đến vậy, quả thực là vô sỉ đến cực điểm.
Sau khi tin tức truyền về Thiên Nữ giáo, thiên nữ giáo ngược lại khuyên bà ta nhẫn nại, càng khiến bà ta thiếu chút nữa tức xỉu.
Quyết định này của Thiên Nữ giáo đưa ra có có chút thẹn với lòng, những lo lắng cũng không phải không có lý, tạm thời nhẫn nại, đợi sau đó lại giết cũng không muộn, môn phái bỏ ra cái giá lớn như vậy, nhiều người chết như vậy, há có thể phá hỏng đại sự!
Sợ Huệ Thanh Bình làm hỏng việc, lệnh cho Huệ Thanh Bình trở về Thiên Nữ giáo, chuẩn bị thay người tiếp nhận, nhưng Huệ Thanh Bình nổi giận, từ chối rời đi, bà ta muốn đợi đến cuối cùng đích thân giết chết Ngô Công Lĩnh, hận không thể tự mình thiên đao vạn quả loại người như Ngô Công Lĩnh.
Thiên Nữ giáo phụ bà ta, có phần không biết làm thế nào, chỉ có thể hết lần này đến lần khác căn dặn bà ta không thể làm loạn, đồng thời cũng nhắc nhở những đệ tử khác canh giữ nghiêm ngặt một chút.
Về sau Huệ Thanh Bình mới biết quyết định của bản thân không ổn biết bao nhiêu, hoá ra việc bà ta chịu nhục toàn quân trên dưới điều biết, khi gặp bà ta, ánh mắt của từng tướng sĩ phải gọi là kỳ lạ.
Càng khiến cho người khác nén lửa giận chính là bản thân Ngô Công Lĩnh, không thể tránh khỏi việc thường xuyên ở trước mắt bà ta lắc lư, thậm chí còn cố ý nhấc tay làm ra dáng vẻ dư vị vô tận sau khi sờ qua, đồng thời còn làm ra dáng vẻ nháy mắt đưa tình với Huệ Thanh Bình, lại kêu lên hai tiếng "Bình Bình".
Vậy là vừa thấy Huệ Thanh Bình liền kêu "Bình Bình", mặt dày khiến người khác giận sôi, ngay cả quân tướng sĩ đi theo cũng muốn bịt lỗ tai, phát hiện da mặt đại tướng quân này thật sự là không thể hình dung được.
Huệ Thanh Bình mém tí là bị Ngô Công Lĩnh chọc cho tức điên lên, đó thật sự là tức đến run rẩy, nhưng lại không thể làm gì.
Ngay cả đệ tử bổn phái cũng ngăn cản nhìn chằm chằm bà ta, bên cạnh Ngô Công Lĩnh lại có một đá tu sĩ bạo vệ cao độ, dựa vào một mình bà ta thì phải làm thế nào?
Ngược lại không phải là việc của bổn phái, trưởng lão năm phái khác cũng coi như là đang xem chuyênj cười, cũng là dở khóc dở cười, ở sau lưng nghị luận Ngô Công Lĩnh, con mẹ nó chính là tên điên, sợ bản thân cuối cùng được chết quá dễ chịu hay sao? Còn liếc mắt đưa tình, ngươi lấy đâu ra tự tin lớn đến như vậy, cho rằng bản thân có thể chinh phục Huệ Thanh Bình?
Một đám người đều ôm tư tưởng xem cuối cùng Ngô Công Lĩnh chết như thế nào, đương nhiên, trước mắt cần phải bảo vệ vẫn nên bảo vệ.
Không còn cách nào khác, tên khốn này tuy là đồ vô liêm sỉ, gặp quỷ chính là, lại rất được lòng quân.
.....
"Đồ vô liêm sỉ!"
Trong trướng chủ soái bên bờ sông, sau khi La Chiếu nhìn chằm chằm bản đồ một hồi lâu ánh mắt chợt loé lên, đột nhiên một quyền nện lên bàn.
"Đại đô đốc tức giận chuyện gì?"
Ngoài trướng có người cười hỏi một tiếng, La Chiếu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Văn Du dẫn đầu đi vào, phía sau theo thứ tự nối đuôi đi vào chính là trưởng lão Lăng Tiêu các Tô Nguyên Bạch, trưởng lão Huyết Thần điện Đông Ứng Lai, trưởng lão Liệt Thiên cung Thường Phi.
Gặp mấy người này, La Chiếu mặt lạnh lùng quay người chắp tay chào.
Vẫn là Tô Nguyên Bạch cất tiếng trước đó cười hỏi: "Ai làm cho đại đô đốc tức giận rồi?"