Long Hưu lạnh lùng quát:
“Câm miệng hết cho ta!”
Cung Lâm Sách và Mạnh Tuyên Liếc nhau.
Cung Lâm Sách lên tiếng:
“Long huynh, lúc này phải bình tĩnh, chuyện tính sổ chờ về sau rồi tính.”
Lúc này mà tính sổ với Thương Triêu Tông là không sáng suốt, hai nhà sẽ không để Tiêu Dao cung làm bậy.
Đương nhiên Cung Lâm Sách, Mạnh Tuyên tin tưởng Long Hưu hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó.
Cái chết của Thi Thăng tạm thời bị đè xuống, hết cách, thế cục trước mắt thì bình định là ưu tiên hàng đầu trong nước Yến.
Ngay sau đó tin bình định chiến thắng lần lượt đưa đến kinh thành.
Thương Triêu Tông giết Thi Thăng mang đến ảnh hưởng lớn cho chiến sự, càng khiến mấy đường chư hầu bình định kinh tâm động phách. Mấy trưởng lão còn đang xem tình hình sợ đứng tim, khi xem Thương Triêu Tông liên tục truyền quân lệnh tựa như ẩn giấu sát khí.
Hiện giờ còn ai dám nghi ngờ quyết tâm chấ ppháp không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu của Thương Triêu Tông? Trưởng lão Tiêu Dao cung còn bị y giết.
Đầu tiên là đại quân Tô Khải Đồng công phá Lạc Hà lĩnh khiến phản quân hoảng hốt mà trốn, từ trấn giữ Thiên Lý giang đổi thành truy kích.
Sau đó bốn đường đại quân nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh tác chiến của Bình Định đại tướng quân, năm đường đại quân phát động tổng tấn công đánh cho phản quân tan tác.
Đương nhiên nói đánh phản quân tan tác một đường là để dễ nghe, thật ra họ không đụng phải chống cự kịch liệt gì, vừa chạy vừa thu phục mất đất xua đuổi phản quân. Nhưng khi báo lên tất nhiên sẽ không nói là mình nhặt của hời, phải thể hiện công lao của mình, cho nên tin chiến thắng như tuyết bay hướng kinh thành.
"Tin chiến thắng! Tin chiến thắng! Đại quân bình định đánh hạ Lạc Hà lĩnh, một đường đánh qua Thiên Lý giang, phản quân tan rã quân lính!”
"Tin chiến thắng! Tin chiến thắng! Đại quân bình định công phá Đương Môn sơn, giết phản quân tan tác!”
"Tin chiến thắng! Tin chiến thắng! Đại quân bình định thu phục quận Lâm Hải, cắt đứt cung cấp của phản quân!”
"Tin chiến thắng! Tin chiến thắng! Đại quân bình định phục hồi Nguyên châu!”
"Tin chiến thắng! Tin chiến thắng! Đại quân bình định công phá hang ổ Thương châu của phản quân!”
"Tin chiến thắng! Hang ổ phản quân thất thủ, Thương châu đã bị Bình Định đại quân chiếm lĩnh!"
Vì phấn chấn lòng dân nên khi tin chiến thắng đến, triều đình cố ý để tín sử vừa giục ngựa chạy vừa la to cho mọi người đều biết.
Kết quả tin chiến thắng không đến thì thôi, đưa tới là không ngăn nổi, mỗi đánh hạ một quan một huyện là sẽ truyền đến tin chiến thắng. Năm đường chư hầu, trăm vạn đại quân nơi đâu cũng thắng lợi, có thể tưởng tượng lượng tin chiến thắng tụ tập hướng kinh thành, một ngày mấy chục phong tin chiến thắng truyền đến.
Dù là người sống lâu trong kinh cũng chưa từng thấy tin chiến thắng nhiều như vậy. Thế bình định như bẻ gãy nghiền nát, sắp bình diệt phản loạn nước Yến xong xuôi.
Bách tính Yến Kinh hân hoan cổ vũ, một ít phú thương mừng hết lớn, rốt cuộc giữ được gia nghiệp. Bọn ho vui quá bố thí cháo bên đường, cứu tế dân đói, chúc mừng Bình Định đại quân đánh thắng liên tục.
Nhưng sau đó đám phú thương này đều xui xẻo, toàn bộ bị xét nhà với đủ loại lý do. Có một lý do làm giàu bất nghĩa, khi bình định chinh lương thì giấu không giao ra, nghi ngờ thông đồng với địch, xong việc định thu mua lòng người lánh họa. Toàn bộ bị xử theo tội gian thương, tịch biên gia sản sung công.
Xử lý như gian thương không quan trọng, bị chụp mũ thông đồng với địch còn bị vạn dân khinh bỉ.
“Không còn xu hướng bình định suy tàn lúc trước, tin chiến thắng liên tiếp sướng thật!”
“Ngươi không nhìn xem là ai ra ngựa? Là Dung Bình quận vương! Dung Bình quận vương là ai? Là nhi tử của Ninh Vương.”
“Thì bởi vậy, nghe nói thời thiếu niên Dung Bình quận vương đã theo Ninh Vương xuất chinh, học tám chín phần mười bản lĩnh của Ninh Vương. Có bản lĩnh của Ninh Vương thì ghê gớm rồi, nhớ năm xưa Ninh Vương quét nội loạn Đại Yên cũng giống vậy, ai ngăn được?”
“Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận, truyền xướng thiên hạ. Nghe nói Mông Sơn Minh hiệu mệnh dưới trướng Dung Bình quận vương.”
“Đại Yên ta có hổ tướng như vậy thật là có phúc!”
Một đám học tử bàn tán rôm rả trong tửu lâu kinh thành, nốc rượu ừng ực, lớn tiếng tán dóc.
Một nam nhân ngồi bên cửa sổ, đó là sứ thần nước Tống trú ở Yến Kinh.
Sứ thần nghe lời bàn tán, quay đầu nói nhỏ:
“Đánh trận cái kiểu gì thế này, truyền tin về hỏi rõ xem.”
“Tuân lệnh!”
Tùy tùng ở bên cạnh nhanh chóng rời đi.
Đầu đường cuối ngõ, trà lâu tửu quán cả kinh thành đều sôi trào vì tin chiến thắng đến không ngừng, người người hân hoan hào hứng thảo luận.
Ban đầu triều đình muốn để tin chiến thắng làm lòng người phấn chấn, nhưng xem xu thế hơi kỳ, cả kinh tanh khen uy danh phụ tử Ninh Vương. Trong cung giận dữ, có người bị cách chức điều tra, vì vậy đầu đường hết rùm beng tin chiến thắng.
Đám phú thương bố thí bị xét nhà cũng vì vậy.
Người biết nội tình lặng im không nói.
Người không biết thì nghe gì tin nấy, ước gì đào mộ tổ tiên đám phù thương lên, bị một số người châm chọc họ là ‘ngu dân’.
Trong phủ đệ Đại Tư Không, các tin chiến thắng truyền đến, Đồng Mạch ngồi sau bàn ném thư báo xuống, vịn trán nhức đầu thì thào:
“Vì sao đánh trận ra thế này?”
Ban đầu thấy các tin chiến thắn phỏng chừng có thể ổn định đại thế làm Đồng Mạch thở phào, bây giờ thì nhức óc.
Chiến sự thắng quá nhanh, hậu cần bổ cấp không theo kịp tốc độ truy kích của đại quân. Đồng Mạch lo trọn khâu bổ cấp không nhức đầu mới lạ, nếu làm hại chiến sự xấu đi thì ông phải gánh vác trách nhiệm.
Nhưng không lâu sau nhân viên liên quan dần hiểu rõ đầu đuôi, không phải là thắng như chẻ tre mà vì phản quân Ngô Công Lĩnh không ham hiếu chiến, bỏ lại một đống của hời cho Bình Định đại quân nhặt, hèn gì Bình Định đại quân có thể thắng hoài, các đường chư hầu đều báo sai chiến công bình định.
Thương Triêu Tông mắt nhắm mắt mở vụ báo sai này, y biết rõ trên chiến trường khi nào nên nghiêm lúc nào nên thả, đặc biệt là thế cục hiện giờ, y cần cục diện như vậy.
Triều đình nước Yến chỉ có thể giả câm giả điếc, không thể nói cho bách tính không phải chúng ta đánh thắng, đành mặc nhận chiến thắng.
Không khí trong triều đình gần đây hơi lạ.
Sau khi tan triều mặt trời ấm áp, Thương Vĩnh Trung đi ra đại điện ngước đầu nhìn bầu trời sáng sủa trong xanh không mây.
Thương Vĩnh Trung thả lỏng tay mới bước xuống bậc thang thì một thái giám đến mời ngừng bước, nói nhỏ:
“Vương gia, Long cung chủ mời ngài.”
Thái giám ra hiệu nhìn phía xa.
Thương Vĩnh Trung nhìn qua thấy cung chủ Long Hưu của Tiêu Dao cung đứng sau nguyệt môn nhẹ gật đầu rồi khuất bóng.
Thương Vĩnh Trung không biết Long Hưu tìm mình có chuyện gì nhưng không dám chậm trễ, bước nhanh đến nguyệt môn, nhìn quanh thấy Long Hưu đứng khoanh tay bên hồ nước.
Thương Vĩnh Trung đi qua hành lễ:
“Long cung chủ, không biết tìm ta có chuyện gì?”
Long Hưu mỉm cười hỏi:
“Vương gia là Đại Tư Mã nước Yến, ngài thấy sao về chiến sự bình định trước mắt?”
Thương Vĩnh Trung nói:
"Đại thế đã định, Ngô Công Lĩnh mất địa bàn, bổ cấp khó kéo dài, đã định trước sắp thua.”
Long Hưu nói:
“Ta thấy bệ hạ không muốn đưa công lớn bình định cho Thương Triêu Tông, vương gia có hứng thú đi chiến trường thay Thương Triêu Tông không?”
Đây rõ là tặng công lao cho mình!
Mắt Thương Vĩnh Trung lấp lóe, đã hiểu hậu quả giết Thi Thăng của Thương Triêu Tông rốt cuộc lộ ra, tình hình này là muốn xuống tay với y.
Hiểu là một chuyện, Thương Vĩnh Trung cũng hơi động lòng nhưng không biểu hiện sốt ruột.
Thương Vĩnh Trung do dự hỏi:
“Bản vương tài sơ đức mỏng, sợ là không thích hợp đi?"
Long Hưu nói:
“Vương gia là Đại Tư Mã nước Yến, thống soái Bình Định đại quân là danh chính ngôn thuận, không ai thích hợp hơn vương gia.”
Thương Vĩnh Trung cười khổ nói:
“Cung chủ, việc này sợ là không dễ làm. Trong tay bản vương không có mười vạn thiết kỵ, không hét nổi khẩu hiệu không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu, càng không làm được. Trong lòng cung chủ cũng biết rõ ta không hiệu lệnh được năm đường chư hầu, kêu ta đi thay đổi Thương Triêu Tông là khó xử ta."
Long Hưu nói:
“Chuyện đó thì vương gia không cần lo, chuyện này tạm ổn, phản quân Ngô Công Lĩnh chỉ có thế, năm đường chư hầu rất có lòng tin tiêu diệt hắn.”