Đạo Quân

Chương 956: Rất Có Phong Phạm Vương Giả (1)




Nghe tiếng mắt bên ngoài đám người trong trướng nhìn nhau.

Thương Triêu Tông hỏi:

“Bốn người ngựa khác chưa có động tĩnh gì sao?”

Một tướng lĩnh bẩm:

“Trước mắt chưa nhận được tin có động tĩnh gì.”

Thương Triêu Tông lạnh lùng nói:

“Xem ra bản vương không giết người tế cờ là không được. Bắt kẻ ở bên ngoài gầm rống làm loạn lòng quân ra... chém!”

Lời vừa thốt ra mọi người trong lều giật nảy mình, Ca Miểu Thủy, Hoàng Liệt xoe tròn mắt tưởng mình nghe lầm.

Mông Sơn Minh lên tiếng như muốn nói hãy suy nghĩ xét kỹ lại:

“Vương gia...”

Nhưng bị Thương Triêu Tông lạnh lùng liếc qua Mông Sơn Minh nuốt ngược lời đến bên môi.

Thương Triêu Tông phất áo choàng vướng chân vướng tay ra sau, vươn tay rút một cây tên lệnh từ ống tên trên bàn, mạnh vung tay ném tên ra ngoài trướng.

Mọi người nhìn tên lệnh bay cái vèo xẹt qua không trung rớt xuống ngoài trướng, cắ xéo trên cỏ.

Giọng Thương Triêu Tông leng keng khiếp hồn người quát lớn:

“Chém!”

Tiếng la ngừng, tiếng gầm của Thi Thăng im bặt. Ba sư đồ bị đè chựt ngơ ngác nhìn tên lệnh cắm trên cỏ.

Tu sĩ ba nước tây bắt giữ ba sư đồ cũng trân trân nhìn tên lệnh.

Hơi có thường thức đều biết tên lệnh này được ném ra có ý nghĩa thế nào, hành quyết ngay!

Đao phủ thủ thường theo đại quân lập tức từ hai bên vọt tới.

Hai đệ tử đắc tội sợ hãi dựng đứng lông tơ, hét rầm lên nhắc nhở sư phụ hóa đá của mình:

“Sư phụ!”

Thi Thăng thật sự ngây người.

Thương Triêu Tông dám giết ông?

Mãi đến nghe tiếng nhắc nhở vang bên tai Thi Thăng mới dời mắt khỏi tên lệnh, phát hiện đao phủ thủ đã xông tới.

Hai bóng người trước mắt né sang một bên, đao phủ thủ cướp người từ tay tu sĩ ba nước tây.

Tu sĩ ba nước tay thuận thế thả ba sư đồ ra, cùng lùi lại, bọn họ không vui sướng khi người gặp họa mà tràn đầy nghi ngờ. Đó là trưởng lão của Tiêu Dao cung, Thương Triêu Tông dám giết sao?

Trong khoảnh khắc ba sư đồ đã bị ấn quỳ dưới đất, ghì đầu họ xuống.

Thi Thăng chợt nhận ra sắp xảy ra điều gì, nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày này, đường đường là tu sĩ mà sắp chết vào tay một đám kiến.

Khóe mắt Thi Thăng muốn nứt ra, căm hờn rống to:

“Thương Triêu Tông, tiểu nhân con kiến kia, ngươi muốn làm gì? Ta mệnh cho ngươi thả ngay...”

Tiếng quát ngừng bặt.

Quân lệnh như núi, đao phủ thủ huơ đao chém không chút do dự, tay giơ đao sau đó ba suối máu nóng phun ra nhuộm cỏ xanh thành màu đỏ thắm. Ba cái đầu rớt xuống đất trước mắt bao người.

Không biết bao người hút không khí lạnh:

“Ui!”

Tu sĩ ba nước tây xem ngây người, sững sờ tại chỗ.

Trong trướng. Cơ mặt Hoàng Liệt co giật liên tục. Nhân vật cấp bậc như Thi Thăng tùy tiện một người đến là Đại Thiền sơn sẽ hết sức cung kính chiêu đãi vậy mà bị Thương Triêu Tông chém, thật sự chém chết rồi?

Hoàng Liệt càng muốn gầm rú là ai cho vị này lá gan lớn như vậy? Ngưu Hữu Đạo không có mặt, lỡ xong chuyện Tiêu Dao cung cho rằng là Đại Thiền sơn chống lưng sau vụ này thì sao?

Ca Miểu Thủy nhướng cao hai hàng chân mày thật lâu, mắt dần chuyển sang nhìn khuôn mặt Thương Triêu Tông. Lúc trước Ca Miểu Thủy muốn ngăn cản nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, bên Thương Triêu Tông mâu thuẫn với ba đại phái không phải chuyện xấu cho triều đình. Nhưng trong lòng Ca Miểu Thủy vẫn vô cùng rung động, y đang nghĩ nếu là bệ hạ thì có dám làm như vậy không?

Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn im lặng rũ mi mắt xuống, thầm than quả nhiên là cha nào con nấy.

Phượng Nhược Nam đứn bên cạnh từ từ quay đầu nhìn Thương Triêu Tông, tim đập nhanh, hôm nay nàng được cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là sát phạt quyết đoán!

Công Tôn Bố đứng trong góc cũng giật nảy mình.

Thương Triêu Tông trầm giọng nói:

“Đưa đầu người cho Tô Khải Đồng!”

Mọi người lục tục tỉnh táo lại.

Ngoài lều có người nhanh tay xách ba cái đầu đi, xác chết bị nâng đi xử lý.

Trong lều, Thương Triêu Tông lại ra một quân lệnh:

“Mười hai quân lệnh, cách ba canh giờ phát một lần, mãi đến khi nào các đường người ngựa chấp hành thì thôi!”

Trong quân trướng đại quân Hạo châu, ba cái khay phủ vải trắng dính máu đưa đến trước mặt Tô Khải Đồng.

Tô Khải Đồng nhìn ba quân sĩ đến từ Nam châu lại ngó khay trong tay ba người, xem tình hình này biết ngay khay đựng đầu người, nhưng không biết là đầu của ai.

Tô Khải Đồng không phải loại người luống cuống, càng sẽ không biểu hiện ra hốt hoảng. Tô Khải Đồng chậm rãi đến gần, tùy tay vén vải trắng đậy khay chính giữa lên.

Không vén thì thôi, vén lên xem làm Tô Khải Đồng trợn to mắt, chớp chớp, sau đó hét lên giật mình liên tục thụt lùi đụng vào cạnh bàn phía sau.

Mặt Tô Khải Đồng tá nhợt chỉ vào cái đầu Thi Thăng, không biết nên nói cái gì:

"Các ngươi..."

Tô Khải Đồng không thể ngờ Thương Triêu Tông sẽ chơi chiêu ra oai phủ đầu với mình, thật sự giết Thi Thăng. Thương Triêu Tông rõ ràng cảnh cáo Tô Khải Đồng đây là vết xe đổ!

Trước đó Thi Thăng còn nói đi chuyến này sẽ cho Thương Triêu Tông biết tay, kết quả chỉ còn đầu trở lại.

Không bao lâu sau chưởng môn ba phái trấn thủ Hạo châu nghe tin chạy tới, ngắm nghía ba cái đầu khiến người giận sôi. Có mấy đệ tử Tiêu Dao cung ở bên này tức giận gầm rống, chạy ra ngoài la hét đòi tính sổ với Thương Triêu Tông.

Nhưng họ chạy tới đại doanh bên này rốt cuộc không dám tìm Thương Triêu Tông. Người ta giết cả Thi Thăng thì sợ gì bọn họ?

Họ chỉ có thể khẩn cấp báo tin hướng sư môn.

Một sơn cốc cách đại quân Nam châu xa thì không xa, nói gần cũng không gần.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng dưới gốc cây to ngạc nhiên quay đầu hỏi:

“Vương gia giết Thi Thăng?”

Ngưu Hữu Đạo luôn đi theo người ngựa của Thương Triêu Tông chẳng qua giữ một khoảng cách, không công khai ở chung với y, không biết hắn nghĩ thế nào. Tình hình trong quân thì Ngưu Hữu Đạo thông qua người của Ngũ Lương Sơn truyền tin để hắn theo dõi chặt chẽ, hắn cách quân không xa tùy thời biết tin trước nhất.

Biểu tình của Quản Phương Nghi đầy nghi ngờ huơ tờ giấy trong tay:

“Tin từ Công Tôn Bố báo vậy. Đạo gia, có phải vị vương gia này hồ đồ không? Sao hắn có thể hành động lỗ mãng như vậy với trưởng lão ba đại phái?”

Ngưu Hữu Đạo cười phá lên, nhìn một đầu sơn cốc khen rằng:

“Hồ đồ? Vị vương gia của chúng ta không phải người hồ đồ. Năm xưa hắn mới ra khỏi tù trong kinh thành, chịu đủ nhục nhã giữa phố nhưng luôn nhẫn nhịn không bùng nổ, ra khỏi thành gặp người ngựa tiếp ứng liền dứt khoát huơ đao giết tướng lĩnh thủ thành!”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn Quản Phương Nghi, cười nói:

“Khi đó là trong kinh thành, ngay dưới mí mắt Thương Kiến Hùng!! Nam châu biến động, Phượng Lăng Ba cướp quyền, tương tự là nằm trong sự khống chế của Thiên Ngọc môn, ngay trước mắt Thiên Ngọc môn nhưng hắn không chút do dự bắn chết nhi tử của Phượng Lăng Ba, hắn chưa từng sợ! Giết Thi Thăng có gì lạ? Không lạ chút nào, vì hắn biết rõ với thế cục trước mắt ba đại phái không thể nào làm gì hắn. Hơn nữa ba đại phái đầu tiên nghi ngờ là có ta chống lưng cho hắn, bọn họ tìm tới cửa thì có ta ngăn. Vị vương gia này của chúng ta biết xem xét thời thế, sát phạt quyết đoán, lòng rõ ràng như gương sáng, lúc không nên qua loa thì chưa từng sơ sẩy, rất có phong phạm vương giả.”

Quản Phương Nghi nhíu mày nói:

“Ý ngươi là...?”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn phía xa:

“Ài, khi Thương Kiến Bá còn sống có thể tụ tập nhiều người tài ba hiệu mệnh cho mình thì sao không có chút thủ đoạn được? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh nhi tử biết đào hố. Xuất thân từ gia đình như vậy, không bị thấm nhuần ảnh hưởng sao được.”

Nước Tấn, hoàng cung.

Thiệu Bình Ba khoác áo lông cáo bạc đi vào trong điện, nhìn mặt Thái Thúc Hùng lạnh như tiền, y tiến lên hành lễ.

Thái Thúc Hùng ra hiệu miễn lễ, lại phất tay, Đào Lược dâng tấu chương lên cho Thiệu Bình Ba xem.

Thiệu Bình Ba liếc biểu tình trên mặt Thái Thúc Hùng, lòng thầm nghi ngờ nội dung tấu chương.

Thiệu Bình Ba mở ra xem, chợt con ngươi co rút thì thào:

“Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu..."