Phượng Nhược Nam thúc ngựa đuổi theo, hai mươi ngàn kỵ binh cũng theo sát phía sau.
Một lúc lâu sau, ở lại đây chỉ còn lại bọn người Tiết Khiếu và Ca Miểu Thủy hít bụi, hai người rất khó chịu mà nhìn nhau.
"Thứ gì chứ, ta có lòng tốt chuẩn bị đồ ăn khao quân rồi, thế mà lại không muốn!" Tiết Khiếu không thể nhịn được nữa mà mắng to lên.
Ca Miểu Thủy khoát tay áo, nói: "Được rồi, hiện tại cũng không phải lúc so đo chuyện này, hắn không vào thành thì ngài cũng bớt việc hơn, đồ ăn khao quân hãy chuyển tới quân doanh mà quân đội Nam châu đang hạ trại đi."
Hắn ta cũng không ở đây lâu, dẫn theo mấy tên thái giám đi theo sau đại quân mà hít bụi.
Một lát sau, từ trong thành đi ra một đám người, mang theo heo dê, gà vịt thịt cá, đẩy theo xe rượu đi tới quân doanh quân đội Nam châu...
Tại nơi đóng quân tạm thời của quân Nam châu, hiện tại có khoảng ba mươi ngàn người, sau đó còn có càng nhiều binh lính đi vào nơi đây hơn, mặc dù đám quân này ở gần hơn nhưng vẫn tới chậm hơn nhiều đội quân của Thương Triêu Tông, bởi vì Thương Triêu Tông dẫn đầu kỵ binh đi tới.
Khi Thương Triêu Tông tập hợp với quân đội của mình, lập tức hạ lệnh tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi.
Đồ ăn từ thành Định Châu đưa tới họ đều nhận hết, thế nhưng chỉ ăn đồ ăn, còn rượu thì sai người mang trả lại hết sạch.
Thương Triêu Tông tiếp tục giữ vững quy định đã có từ thời Ninh vương, khi đại quân ra trận thì không được uống rượu, nếu muốn uống cũng chỉ có thể uống rượu mừng công sau khi chiến thắng.
Trên bàn cơm, sau khi đi dạo một vòng nơi đóng quân này thì Ca Miểu Thủy hỏi: "Cần bao lâu mới có thể tập hợp đủ đại quân bốn trăm nghìn người?"
Đối với việc Nam châu đồng ý ra trận thì triều đình rất hài lòng.
Lúc đầu, Nam châu có khoảng tám trăm ngàn quân, thế nhưng khi đó quân đội phần lớn thuộc về Thiên Ngọc môn.
Sau vụ đoạt quyền tại Nam châu thì Thương Triêu Tông cũng có lo lắng của mình, thà tinh chứ không đa (chú trọng chất lượng chứ không quan tâm về số lượng), tám trăm ngàn quân đội đó đã bị Thương Triêu Tông loại gần hết, chỉ giữ lại năm trăm ngàn binh lính.
Ba trăm ngàn quân còn lại chỉ có một số nhỏ là bị giết, số còn lại đều giải tán trở thành dân thường.
Bởi vì Nam châu có tài nguyên rất phong phú nên số quân đội của Nam châu là nhiều nhất trong các chư hầu, thế nhưng cả Nam châu có năm trăm ngàn quân, lại có thể đưa ra bốn trăm ngàn quân đội đi dẹp phản quân làm triều đình không thể không hài lòng được.
So với những chưa hầu có bốn trăm ngàn quân đội mà chỉ điều động hai trăm ngàn quân đội thì Nam châu đã tốt gấp nhiều lần rồi.
Thương Triêu Tông nói: "Bản vương đã hạ lệnh, toàn bộ quân đội hành quân gấp rút, một ngày đi hai trăm dặm!"
Lúc đầu Ca Miểu Thủy sợ Thương Triêu Tông kéo dài thời gian nên mới tới hỏi, khi biết được tin này thì yên tâm hơn nhiều rồi.
Sau khi đại quân nghỉ ngơi đủ thì Thương Triêu Tông hạ lệnh xuất phát.
Ca Miểu Thủy biết được, vội vàng chui ra khỏi doanh trướng, nhảy lên ngựa đuổi tới gần Thương Triêu Tông mà hỏi: "Vương gia, đại quân còn chưa tập trung đầy đủ, tại sao đã xuất phát rồi?"
"Những quân đội tới sau sẽ tập kết ở đây nghỉ ngơi đầy đủ, rồi sẽ tới điểm tập kết tiếp theo. Hiện tại quân tình khẩn cấp, ta phải dẫn binh lính đi tới chiến trường! Với lại đi trước thúc giục châu phủ các nơi, nếu gặp được kẻ nào lười biếng không chuẩn bị đủ thì đừng có trách quân pháp vô tình, giết chết không tha!"
Sau khi nói xong, Thương Triêu Tông tiếp tục dẫn đầu đại quân lên đường.
Cả người Ca Miểu Thủy run lên, vội vàng sai người đưa tin về triều đình, để triều đình nhanh chóng đốc thúc các quan viên tại châu phủ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu thật sự rơi vào tay Thương Triêu Tông thì kể cả bị giết cũng sẽ chỉ chết oan chết uổng mà thôi, sẽ không có ai thương tiếc cả!
Cùng với đó hắn ta lại càng yên tâm hơn, nếu như để Thương Triêu Tông dẫn toàn bộ bốn trăm ngàn đại quân lên đường thì thật sự làm triều đình lo lắng, nếu có biến đổi thì sẽ phiền phức hơn nhiều.
Dù gì thì khi triều đình sử dụng quân đội của Nam châu vẫn rất lo lắng, mới sai Ca Miểu Thủy tới đây để giám sát, chỉ cần phát hiện có gì đó không đúng thì lập tức báo cáo lại cho triều đình!
Tới khi hắn ta đuổi kịp Thương Triêu Tông thì lại phát hiện có gì đó sai sai. Quân đội khi tập kết tới đây có phần lớn là bộ binh, làm sao có thể đuổi theo tốc độ của kỵ binh của Thương Triêu Tông chứ? Hầu như đều bị Thương Triêu Tông bỏ lại một khoảng cách rất xa.
Khi hỏi Thương Triêu Tông tại sao lại như vậy thì lý do mà y nói vẫn như cũ.
Có được ba ngàn chiến mã do Tiết Khiếu đưa tới nên kỵ binh của Thương Triêu Tông lại thêm ra ba ngàn kỵ binh theo sau.
Rất nhiều người cũng không phải là kỵ binh, chỉ có thể vừa đi đường vừa học tập cách cưỡi ngựa.
Dưới khí thế hung hãn của Thương Triêu Tông, những châu phủ ven đường nhận được quân lệnh đều liều mạng mà quyên góp đầy đủ chiến mã mà y cần.
Thế nhưng Thương Triêu Tông tạm thời cũng không mang số chiến mã ấy đi, mà chỉ xác nhận số lượng chiến mã, rồi lại tiếp tục lên đường. Số chiến mã đó được để lại cho số bộ binh đang đi phía sau đại quân.
Trên đường đi đều là như vậy!
Ca Miểu Thủy còn thầm khen Thương Triêu Tông là dùng binh thần tốc nữa, nếu như các chư hầu khác đều có ý chí diệt phản quân sôi nổi như vậy, thì còn cần lo lắng phản quân không bị diệt sao?
Tới khi Thương Triêu Tông dừng lại, chính thức xây dựng cơ sở tạm thời tại trong khu vực Tiết châu thì Ca Miểu Thủy mới cảm thấy có điều không đúng!
Bởi vì theo tin tức từ Tiết Khiếu tại Định châu truyền tới, là tại biên giới Định châu đã không thấy quân đội của Nam châu đi tới nữa.
Ngay sau đó, tin tức từ nội gián tại Nam châu cũng truyền tới, sau một hồi hành động thì quân đội của Nam châu cũng yên tĩnh và ổn định trở lại, không có dấu hiệu tiếp tục ra trận nữa.
Theo tin tức dọc đường thống kê được thì Nam châu chỉ điều động khoảng một trăm ngàn quân đội, tình huống này là như nào đây?
Sau khi Ca Miểu Thủy cảm thấy không đúng đã xông thẳng vào quân trướng của Thương Triêu Tông, khi tới ngoài trướng đã thấy Thương Triêu Tông, Mông Sơn Minh và đám tướng lĩnh đang bàn luận ở bên trong trướng.
Đám người trong trướng cũng quay đầu lại nhìn Ca Miểu Thủy đang bị quân lính ngăn cản ở bên ngoài.
Thương Triêu Tông phất tay ra hiệu binh lính lui ra, lúc này thì tu sĩ và quân lính bên ngoài mới cho Ca Miểu Thủy đi vào.
Ca Miểu Thủy đi vào, khuôn mặt hắn ta trở nên bình tĩnh lại, hỏi: "Vương gia, bốn trăm ngàn binh lính đâu rồi?"
Thương Triêu Tông bình tĩnh đáp: "Binh lính còn đang đi đường."
Khí phách của Thương Triêu Tông khác biệt rất lớn với khi trước, khá giống với khí phách của Ninh vương khi trước.
Ca Miểu Thủy trầm giọng nói: "Hình như là không đúng! Theo ta biết được thì quân đội tại Nam châu đã yên tĩnh lại, không còn người ra trận nữa, tính cả số binh lính đang trên đường và tất cả binh lính nơi này mới có khoảng một trăm ngàn người!"
Thương Triêu Tông: "Trăm ngàn đại quân thì sao?"
Ca Miểu Thủy tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm vào Thương Triêu Tông: "Vương gia đã nói rằng có bốn trăm ngàn quân đội, ta cũng đã báo với triều đình rồi, hiện tại từ bốn trăm ngàn giảm thành một trăm ngàn, ta biết ăn nói như thế nào với triều đình đây?"
Thương Triêu Tông: "Binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại dối lừa) mà thôi, trong triều đình có rất nhiều nội gián, bản vương làm sao có thể tiết lộ bí mật quân sự ra ngoài chứ?"
Ca Miểu Thủy: "Ngô Công Lĩnh đã tụ tập được đại quân khoảng hai triệu binh lính, chỉ với trăm ngàn binh lính làm sao có thể san bằng phản quân được?"
Thương Triêu Tông: "Trăm ngàn kỵ binh là đủ rồi! Còn có cả năm lộ đại quân của các chư hầu khác nữa sao?"
Trăm ngàn kỵ binh... Ca Miểu Thủy giật mình, lúc này mới hiểu được cách làm của đối phương trong cả đoạn đường này, để toàn bộ quân đội Nam châu có ngựa cưỡi thay đi bộ, nói là có bốn trăm ngàn đại quân cũng chỉ là thủ thuật che giấu mục đích này mà thôi!