Đạo Quân

Chương 951: Nam Châu Xuất Chinh (2)




Trên đường đi, Thương Triêu Tông ra mệnh lệnh đầu tiên để san bằng phản quân.

Mệnh lệnh số chiến mã mà nước Tề đưa cho nước Yến còn chưa được chuyển cho các châu phủ phải lập tức dừng lại, chờ đợi người của quân đội bên này đi tiếp thu.

Cùng lúc đó mệnh lệnh các châu phủ ven đường đi của quân Nam châu phải tập trung một số lượng nhất định chiến mã, lương thảo, chờ đợi bên này thuyên chuyển!

Khi mệnh lệnh này vừa phát ra thì các châu phủ ven đường rất muốn chửi mắng người.

Các chư hầu khi biết tin cũng muốn chửi mẹ, tại sao lại có thể ngăn cản đồ của chúng ta? Chẳng lẽ Nam châu ngăn chặn đồ của người khác thành thói quen rồi sao?

Thế nhưng cũng không có cách nào tốt cả, người ta hiện tại chính là Bình Định đại tướng quân, nếu tiếp nhận mệnh lệnh này mà không làm theo, sau đó người ta chỉ cần tới nơi của người nào không làm theo, người ta dừng lại tại đó không xuất chinh nữa thì cũng không thể làm gì được người ta.

Vì có thể làm cho quân đội Nam châu thuận lợi ra trận, ba phái lớn ở phía sau các chư hầu đều an ủi, động viên bọn họ.

Vì có thể làm cho quân đội Nam châu thuận lợi ra trận, triều đình cũng đang thúc giục các châu phủ phối hợp, đừng làm cho người ta có cái cớ rụt trở về Nam châu, không ra trận nữa.

Khi quân đội Nam châu vừa rời khỏi Nam châu, đi tới Định châu thì mọi chuyện cũng không còn điều gì bất ngờ nữa, triều đình nước Yến cũng có thể công khai chiêu cáo thiên hạ!

Yến Kinh sôi trào khắp nơi, lòng người đang hoảng sợ cũng có vẻ như có thêm một tia hi vọng.

"Bên ngoài đang ầm ĩ cái gì vậy?"

Trong một ngõ nhỏ, một thiếu niên mặc một chiếc áo đầy miếng vá, đang đeo một cái sọt đi vào trong nhà, một ông già lưng còng cũng mặc một chiếc áo đầy miếng vá đi phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi thiếu niên kia.

Thiếu niên kia phấn khởi trả lời: "Ông nội, triều đình phong cho Thứ Sử Nam châu là Dung Bình Quận Vương thành Bình Định Đại tướng quân, Nam châu đã xuất binh, tất cả mọi người đều nói là có hi vọng san bằng phản quân!"

Ông lão hơi suy nghĩ một lát rồi mới hỏi lại: "Người đó là con trai của Ninh Vương đúng không?"

Thiếu niên gật đầu: "Đúng vậy, chính là ngài ấy!"

Ông lão dựa vào cánh cửa, chậm rãi ngồi xuống, nói bằng giọng xúc động: "Ninh vương a, nhớ lại những năm Ninh vương còn sống, làm gì có phản quân chứ? Đều bị Ninh vương san bằng hết rồi, không phải liên tục đánh trận trưng thu lương thực, cuộc sống của mọi người đều rất tốt, đáng tiếc là chết sớm quá. Hiện tại con trai của Ninh vương xuất hiện, thật sự là có hi vọng."

Dân chúng bình thường cũng không biết về sự thật, chỉ sợ ngay cả Thương Triêu Tông đều không nghĩ tới, chỉ dựa vào việc "con trai Ninh vương" cũng làm cho nhân dân của nước Yến xuất hiện sự hi vọng, đều hi vọng y không làm xấu đi thanh danh của Ninh vương.

Thực ra thì phần lớn dân chúng cũng không quan tâm sự sống chết của Ninh vương. Dù sao thì Ninh vương cũng chết rất nhiều năm rồi, họ quan tâm tới cuộc sống của mình hơn. Thế nhưng với tình hình nước Yến hiện tại thì ai cũng đều mong có một người như Ninh vương xuất hiện, dù sao thì kể cả nhà giàu sang đều lo lắng khi nước Yến bị hủy thì sự nghiệp của mình sẽ bị hủy hoại theo.

Đó chính là lòng người, thứ Ninh vương Thương Kiến Bá để lại cho con trai chính là lòng người!

...

Trong ngự thư phòng, Điền Ngữ không dám ngẩng đầu, chỉ dám dùng khóe mắt quan sát sắc mặt của Thương Kiến Hùng mà thôi.

Ông ta cầm một tờ tình báo do Điệp Báo ti đưa tới, ghi chép tình hình của kinh thành mà sắc mặt rất khó nhìn, ngực trập trùng liên tục.

Trên tình báo là những lời nói phấn chấn của dân chúng khi biết Thương Triêu Tông xuất binh, những lời nhớ tới Ninh vương Thương Kiến Bá.

Soạt! Thương Kiến Hùng xé nát tờ tình báo này, thở hồng hộc: "Điêu dân! Một đám điêu dân!" Ông ta tức tới xanh mắt, hai mắt như muốn bốc lửa vậy.

...

"Hơn bốn mươi ngàn xe quân lương đã hoàn toàn được đưa ra Nam châu, không bị ngăn cản, đều được sử dụng trong chiến tranh. Người ở Định châu cũng đã kiểm tra xong, thậm chí còn được bổ sung thêm, hiện tại có khoảng năm mươi ngàn xe quân lương!"

Cung Lâm Sách nhìn vào tin tức trong tay, rồi thông báo cho Long Hưu và Mạnh Tuyên đang ngồi cạnh biết.

Hai người khác lần lượt cầm tin tức này kiểm tra một lần, đều cảm thấy hơi kinh ngạc, thế mà lại không ăn bớt chút quân lương nào của triều đình hay sao?

Mạnh Tuyên kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ lúc trước chúng ta thật sự là hiểu lầm hắn?"

Cung Lâm Sách cười lạnh: "Hiểu lầm cái gì? Lương thực trên xe chẳng lẽ có thể làm giả nữa hay sao?"

Long Hưu hơi suy nghĩ rồi nói với giọng vui mừng: "Dù sao thì hắn vẫn hiểu được đạo lý cơ bản, chỉ mong có thể thuận lợi san bằng phản quân!" Những câu cuối mang theo giọng điệu than thở, ánh mắt lại nhìn về phía Dịch Thư ở bên ngoài.

Bên ngoài thành Định Châu, một luồng khói bụi đi từ phía xa tới gần, sau đó là những tiếng ầm ầm làm rung động mặt đất.

Tiết Khiếu khi trước đã nhận được tin tức trước, hiện đang ở trên đầu tường thành lập tức méo mặt lại.

Không chỉ có y, mà toàn bộ quan viên châu phủ trong thành đều cảm thấy lo lắng và sợ hãi.

Bình Định Đại tướng quân Thương Triêu Tông đã quyết định để thành Định Châu trở thành nơi tập kết quân đội Nam châu, những quân đội từ biên cảnh Nam châu và phía tây nam vẫn đang liên tục tụ tập tại nơi này.

Họ sợ hãi, bởi vì lo lắng Thương Triêu Tông giả vờ tiêu diệt phản quân mà để công chiếm thành Định Châu.

Thế nhưng chuyện không có chứng cớ này ai dám nói lung tung? Còn không thể ngăn cản chuyện này xảy ra nữa chứ.

Chiến sự hiện tại rất khẩn trương, ngay cả quân đội phía tây Nam châu mà Thương Triêu Tông còn không kịp điều động, chỉ có thể dẫn đầu quân đội phía đông Nam châu xuất phát, đề phòng việc tập trung chậm trễ, điều này cũng rất hợp tình hợp lý. Thương Triêu Tông đã nói rằng nơi này là nơi tập trung quân đội tốt nhất, Bình Định Đại tướng quân đã nói rồi, ai dám phản đối chứ? Dám phản đối tương đương với việc làm chậm trễ chiến sự, họ dám sao?

Khí thế của kỵ binh khi lao tới thật sự giống như dời núi lấp biển vậy, sau khi tới ngoài thành thì kỵ binh nhận được lệnh dừng lại, lập tức cả đội quân yên tĩnh như một tòa núi khổng lồ trong khói bụi vậy, chỉ có một chiếc cờ lớn thêu chữ "Thương" còn đang phấp phới trong gió.

Trên tường thành, chưởng môn Vạn Khinh Yên của Tiên Vân phái hỏi Tiết Khiếu đang đứng bên cạnh: "Chi quân đội này có phải là Anh Dương Võ Liệt Vệ không?" Khi thấy Tiết Khiếu gật đầu thì Vạn Khinh Yên khen ngợi: "Chỉ dựa vào tố chất quân đội này, động như sấm sét, tĩnh như xử nữ, tác phong dứt khoát lưu loát cũng thật sự là danh bất hư truyền!"

Khi thấy đối phương không có ý muốn công thành thì Tiết Khiếu không nói nhảm nhiều, nhanh chóng xoay người dẫn một đám người xuống dưới cổng thành, nhanh chóng cưỡi lên chiến mã rồi ra khỏi thành.

"Vương gia đi đường vất vả rồi!"

Khi Tiết Khiếu gặp được Thương Triêu Tông trong đại quân thì y cười ha hả, ngồi trên ngựa chắp tay hành lễ, ánh mắt của y liếc về một nữ tướng cầm thương ở cạnh Thương Triêu Tông.

Vẻ mặt của Thương Triêu Tông vẫn thờ ơ, không thay đổi chút nào sau một quãng đường dài: "Chiến mã, lương thảo đã chuẩn bị xong chưa?"

Tiết Khiếu cảm thấy hơi xấu hổ, thế nhưng vẫn cười trả lời: "Ta đã chuẩn bị đầy đủ lương thảo cho đại quân, chiến mã cũng đã tập trung được ba ngàn con rồi."

Ca Miểu Thủy phóng ngựa ra khỏi hàng, tới giữa hai người, nói giúp Tiết Khiếu: "Đại quân di chuyển khá mệt nhọc rồi, nếu Tiết đại nhân không phiền thì hãy mời vương gia vào thành nghỉ ngơi trước?"

"Không thành vấn đề!" Tiết Khiếu quay đầu ngựa lại rồi đưa tay ra hiệu: "Vương gia, mời!"

Thương Triêu Tông vẫn không để ý tới y, tiếp tục hỏi: "Quân đội Nam Châu của ta tới được bao nhiêu rồi?"

Tiết Khiếu đành phải trả lời: "Hiện tại vẫn chưa tới ba mươi ngàn người, đã hạ trại cách nơi đây hơn năm dặm." Vừa nói y vừa đưa tay chỉ tới một hướng.

Thương Triêu Tông chuyển hướng ngựa, hai chân gõ bụng ngựa, dẫn đầu đi theo hướng Tiết Khiếu vừa chỉ.