Đạo lý rất đơn giản, có lẽ nước Triệu sẽ không tấn công Nam châu, thế nhưng khi Nam châu nhận lấy quân đội của Kim châu thì rất có thể sẽ khiến quân đội nước Triệu tiến công Nam châu, điều này làm cho Nam châu chịu đựng sự nguy hiểm rất lớn!
Người ta đã làm được tới mức này, mạo hiểm tạo ra cho Kim châu đường lui, đã coi như là nhân nghĩa rồi, còn có thể nói cái gì được chứ?
Nếu như đổi lại là Đại Thiện sơn thì chưa chắc sẽ mạo hiểm vì Vạn Động Thiên Phủ như vậy, không phải chưa chắc, mà là chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy. Cũng may Ngưu Hữu Đạo có thể làm chủ cả Nam châu!
...
Tại phủ Thứ Sử Nam châu, trong vườn sau, Thương Thục Thanh sửng sốt mà dừng lại sau khi đi vào, nhìn tới Phượng Nhược Nam đang ngồi một mình cô đơn trên chiếc ghế dưới mái hiên hành lang.
Phượng Nhược Nam đang ngơ ngẩn ngồi đó, ngày ngày đều có vẻ mặt như vậy.
Thương Thục Thanh hơi kinh ngạc mà đi tới, đi tới gần mái hiên.
"Vương phi, quận chúa tới." Nha hoàn ở bên trong phải nhắc nhở thì mới khiến cho Phượng Nhược Nam lấy lại tinh thần.
Phượng Nhược Nam đứng dậy, nở nụ cười hơi gượng gạo: "Thanh nhi tới sao!"
"Chị dâu." Thương Thục Thanh đi lên bậc thang chào, sau khi quan sát nàng ta một lượt rồi mới hỏi với vẻ kỳ lạ: "Đại quân đã chuẩn bị xong tất cả, sắp xuất phát rồi, tại sao chị dâu vẫn còn chưa thay trang phục?"
Điều này lại làm cho Phượng Nhược Nam ngẩn ngơ, đại quân xuất phát có quan hệ gì với việc ta có thay trang phục hay không chứ? Nàng ta hỏi lại: "Thanh nhi, muốn ta đi tới tiễn quân hay sao? Thế nhưng khi vương gia chưa cho phép thì ta không thể đi ra được."
Lời nói như vậy, thật sự không giống như nữ tướng quân mạnh mẽ, bá đạo năm đó.
Sau khi trải qua sóng gió, đã mài sạch những góc cạnh của nàng ta, nàng ta cũng nhận mệnh, hiện tại thật sự giống như khúc gỗ mục vậy.
Nói tóm lại, hiện tại nàng ta tốt hơn lúc trước rất nhiều, từ khi Ngưu Hữu Đạo làm cho hai mỹ thiếp của Thương Triêu Tông phải rời khỏi nơi này thì nơi này đã không còn ai dám vô lễ với nàng ta nữa. Điều đó cũng không phải bởi vì nàng ta, mà là bởi vì Ngưu Hữu Đạo.
Có Ngưu Hữu Đạo làm chỗ dựa, ngay cả vương gia cũng không dám làm gì nàng ta, ngoan ngoãn mà xử lý hai mỹ thiếp của y, những kẻ còn lại đương nhiên phải thành thật lại.
Thế nhưng điều này cũng không thể làm cho Thương Triêu Tông thích nàng ta, đầu tiên đó chính là sắc đẹp của nàng ta chẳng ra sao, sau đó thì lại có chuyện xung đột tới mức xuất hiện mạng người. Phượng gia giết chết huynh đệ của Thương Triêu Tông, Thương Triêu Tông lại giết chết anh trai của Phượng Nhược Nam, giữa hai người đã có vết rách không thể chữa lành được.
Câu nói của nàng ta làm Thương Thục Thanh cảm thấy hơi đau xót, cuối cùng thì nàng cũng hiểu tại sao Đạo gia lại muốn để chị dâu xuất chinh, thậm chí trong đầu nàng còn xuất hiện một ý nghĩ, có lẽ Đạo gia biết rất rõ tình trạng hiện tại của phủ Thứ Sử rồi chứ? Nàng suy nghĩ miên man, rồi đi tới cầm tay của Phượng Nhược Nam: "Chị dâu, lần này anh trai muốn dẫn chị theo ra trận, chị vẫn không biết sao?"
"Mang theo ta ra trận?" Phượng Nhược Nam khó hiểu mà lắc đầu.
Thương Thục Thanh hỏi lại: "Anh ấy vẫn chưa nói cho chị biết sao?"
Phượng Nhược Nam lại lắc đầu lần nữa, tình hình như nào thì nàng ta còn không biết nữa, bởi vì nàng ta đã ở riêng với Thương Triêu Tông rất lâu, ngay cả gặp mặt đều ít thì càng đừng nói tới Thương Triêu Tông sẽ nói cho nàng ta cái gì.
Thương Thục Thanh không khỏi thầm trách chính mình, khi trở về nàng đã cố ý tới đây thăm chị dâu, chỉ là trước khi Mông Sơn Minh mở lời, Thương Triêu Tông đáp ứng thì nàng không tiện nói cái gì cả, chỉ sợ khi ca ca không đồng ý thì sẽ gây nên mâu thuẫn giữa hai vợ chồng.
Một thời gian sau, nàng tận mắt thấy Mông Sơn Minh mở lời, cũng thấy ca ca đồng ý thì nàng còn tưởng bên này cũng đã biết được, thật sự không nghĩ tới Phượng Nhược Nam vẫn còn chưa biết.
"Chị dâu, Mông bá bá nói với ca ca, để ca ca mang theo chị ra trận, ca ca cũng đã đồng ý. Đây cũng là ý của Đạo gia, khi chúng ta rời khỏi Mao Lư sơn trang thì Đạo gia đã cố ý nói điều này với Mông bá bá..." Thương Thục Thanh cũng nói rõ những câu mà Ngưu Hữu Đạo đã nói khi đó.
Khi Phượng Nhược Nam nghe xong thì lệ rơi đầy mặt, khóc tới mức run rẩy nghẹn ngào.
Không nghĩ tới, nàng ta thật sự không nghĩ tới vào thời điểm này mà Ngưu Hữu Đạo vẫn còn nhớ nàng, vẫn nghĩ tới tình cảnh của nàng, hiện tại lại nói giúp nàng nữa!
Lúc đầu, nàng ta còn cho rằng ngay cả cha mẹ ruột đều không thể mong chờ được gì cả, thật sự không nghĩ tới trên đời này vẫn còn có người quan tâm, lo lắng cho nàng ta.
"Lừa ta mười ngàn kim tệ..." Phượng Nhược Nam nghẹn ngào mà nói, rồi nước mắt cứ tuôn rơi, ngồi xổm trên mặt đất mà khóc, cũng không biết là đau khổ hay vui sướng nữa.
Trong đầu nàng ta xuất hiện cảnh tượng khi trước, một tên mặt dày nào đó lừa gạt tiền của nàng, hoàn cảnh hiện tại của nàng ta đều bởi vì người đó mà thay đổi.
Năm đó, những hành động của Ngưu Hữu Đạo đã thay đổi hoàn toàn cả đời của nàng ta.
Trước đó, Ngưu Hữu Đạo làm ra những đền bù gì thì nàng ta vẫn cảm thấy Ngưu Hữu Đạo rất đáng hận, thế nhưng vào lúc này, nàng không thấy hận nữa, thật sự là không hận nổi.
Mặc kệ tương lai Thương Triêu Tông sẽ đối xử với nàng ta như nào, vận mệnh của nàng như thế nào, thế nhưng có hôm nay, nàng sẽ không hận Ngưu Hữu Đạo nữa, kể có hơn ngàn vạn lý do để hận thì nàng cũng sẽ không oán hận Ngưu Hữu Đạo!
Nàng ta rất rõ ràng, hiện tại Ngưu Hữu Đạo cũng không phải là cái tên thiếu mười ngàn kim tệ, không phải là người không trả nổi mười ngàn kim tệ như trước!
Thương Thục Thanh cũng khóc, ngồi bên cạnh Phượng Nhược Nam mà an ủi.
Bên ngoài vườn truyền tới tiếng bánh xe quen thuộc.
Thương Thục Thanh lau nước mắt, nhìn về hướng đó, thấy được Thương Triêu Tông đẩy Mông Sơn Minh đang ngồi xe lăn đi vào, trên người Thương Triêu Tông đang mặc chiến giáp!
Thương Thục Thanh vội vàng nhắc nhở Phượng Nhược Nam rồi cả hai nhanh chóng đứng dậy, gạt nước mắt, thế nhưng Phượng Nhược Nam lại không thể khống chế cảm xúc của mình, nước mắt vẫn liên tục chảy ra ngoài.
Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh thấy cách ăn mặc hiện tại của Phượng Nhược Nam thì nhíu mày, hình như cô nàng này còn chưa chuẩn bị gì cả.
Hai người đều đưa mắt về phía Thương Thục Thanh, khi trước mấy người bàn bạc chuyện này thì Thương Thục Thanh cũng ở đó, cả hai người đều tưởng Thương Thục Thanh sẽ nói chuyện này cho Phượng Nhược Nam chứ, thế nhưng khi thấy cảnh này thì có vẻ như vừa mới biết mà thôi.
Hiện tại cũng không phải thời gian trách ai, Mông Sơn Minh thở dài: "Vương phi, đại quân sắp ra trận, hiện tại khóc thì đó chính là điềm xấu. Xin hãy vì toàn thể tướng sĩ mà vương phi hãy nín khóc đi!"
Cách khuyên nhủ hơi khô cứng, thế nhưng vẫn rất có hiệu quả.
"Ừm!" Phượng Nhược Nam gật đầu, gạt nước mắt liên tục, không khóc nữa.
Thương Triêu Tông chần chờ mãi mà còn chưa nói được lời nào, hai người cũng đã lâu không nói chuyện rồi nên y có vẻ như không biết nên nói chuyện với nàng ta như nào, cuối cùng mới phun ra một câu: "Có thể lên ngựa, múa thương nữa không?"
"Ừm!" Phượng Nhược Nam lại gật đầu, nước mắt lại trào ra, làm nàng vội vàng đưa tay lên lau đi.
Thương Triêu Tông: "Thời gian đã sắp tới, sau nửa canh giờ nữa thì đại quân sẽ xuất phát, trong vòng nửa canh giờ này có thay đổi trang phục được không?"
"Ừm!" Phượng Nhược Nam vẫn gật đầu.
Thương Triêu Tông: "Chúng ta sẽ chờ ngươi."
Thương Thục Thanh cầm tay Phượng Nhược Nam đưa vào trong phòng.
Hai nha hoàn cũng khom người hành lễ, rồi theo vào trong phòng mà hầu hạ.
Thương Triêu Tông ngửa mặt lên trời mà thở dài, sắc mặt rất là phức tạp.
Vừa rồi y muốn nói, thế nhưng lại không biết nói cái gì, lúc này mới nhận ra đã rất lâu không nói chuyện với Phượng Nhược Nam rồi, trong lòng y cảm thấy rất khó chịu.
Lần này hành động như vậy, thái độ của y thay đổi, cũng là do Mông Sơn Minh thuyết phục có tác dụng.