"Không tiễn nha!" Ngưu Hữu Đạo xoay người, hai tay ôm kiếm trước bụng.
Hoàng Liệt đưa lưng về phía hắn, phất phất tay, sau đó bay vút đi, tiến thẳng vào sơn trang.
Một lát sau, có một con phi cầm cỡ lớn bay lên từ trong sơn trang.
Sau khi khách đã biến mất trên bầu trời, Ngưu Hữu Đạo mới từ từ xoay người nhìn ngôi mộ, thong thả đi quanh nó, lại nhổ cỏ non mới mọc, miệng lẩm bẩm:
"Cô đó, cô không tin ta! Lúc ấy, nếu ta đã dám làm thì đương nhiên sẽ có cách thoát thân, cô cần gì phải giả trang thành ta mà đi chịu chết chứ?"
"Nợ những thứ khác còn dễ trả, chứ nợ ân tình khó trả lắm. Từ trước tới giờ đều là người khác nợ ta, chứ ta chưa từng nợ người khác. Cô được lắm, làm cho ta không cách nào trả nợ ân tình này."
"Chuyện này nháo lên, chuyện trên chiến trường thiên biến vạn hóa, ta có thể đoán trúng mở đầu, nhưng chưa chắc đã đoán được kết thúc. Thế cục không phải là chuyện ta có thể khống chế toàn diện, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Lần này đi, chỉ sợ là chưa chắc có ngày trở về. Nếu như có gì ngoài ý muốn, có lẽ cô phải cô đơn ở lại nơi này. Khi nào có thể trở về, ta cũng không biết nữa!"
"Đám Đoạn Hổ ý, ta không xử tệ với bọn họ đâu. Bọn họ đều ổn, hiện tại có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người, ra dáng lắm, khác hẳn lúc ta mới gặp. Ngược lại là cô đó, ra đi sớm quá! Lúc ta khổ sở đã bị cô bắt gặp, hoàn cảnh bây giờ lại không thể gặp được cô. Khi ấy ta không suy nghĩ chu toàn, khiến cô gặp nguy hiểm, coi như ta có lỗi với cô."
"Lúc còn sống cô luôn phải cúi đầu khom lưng, hèn mọn trước người ta, phải chịu biết bao tủi nhục, nhìn thấu biết bao ánh mắt, cô hâm mộ và sợ hãi những người trong các môn phái lớn kia. Ngày hôm nay, ta đã làm cho chưởng môn Đại Thiền Sơn phải cúi đầu khom lưng trước cô rồi!"
"Ta đi đây! Đợi một người khách nữa là ta phải đi rồi. Hầu hết mọi người phải tạm thời rút lui, hy vọng còn có thể thuận lợi trở về."
Ngưu Hữu Đạo vỗ nhẹ lên bia mộ, buồn bã thở dài. Sau đó hắn thu lại biểu cảm, vân đạm phòn khinh xoay người rời đi, vẫn là thói quen chống kiếm mà đi.
Quản Phương Nghi ở bên ngoài sơn trang chờ đợi, khi Hoàng Liệt và Ngưu Hữu Đạo đi ra thì bà ta cũng ra ngoài, đợi ở một bên mà quan sát.
Khi Ngưu Hữu Đạo đi tới gần đây, bà ta mới nghi ngờ hỏi: "Hai người đang làm cái gì?"
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ nói: "Không làm cái gì mà!"
Quản Phương Nghi: "Tại sao vừa rồi Hoàng Liệt lại cúi chào Hắc Mẫu Đơn?"
"Người chết lớn nhất mà, người ta cũng chỉ biểu hiện sự tôn trọng mà thôi." Ngưu Hữu Đạo đi lướt qua người Quản Phương Nghi.
Không lâu sau khi hai người trở lại sơn trang, lại có khách tới thăm, chính là khách mà Ngưu Hữu Đạo đang đợi.
Chưởng môn Tư Đồ Diệu của Vạn Động Thiên Phủ tại Kim châu cũng dẫn người chạy tới đây, ông ta khi biết được Nam châu xuất chinh thì đi cả ngày cả đêm để chạy tới nơi này.
Bộ đồ uống lúc trước trong thủy tạ đã bị mang xuống, mà đổi một bộ khác lên.
Thế nhưng Tư Đồ Diệu lại không có tâm trạng uống trà, vừa ngồi xuống đã hỏi: "Lão đệ, Nam châu thật sự muốn xuất binh tiêu diệt quân phản loạn tại Thương châu sao?"
Ngưu Hữu Đạo bưng trà nhấp một ngụm, buông chén trà xuống rồi gật đầu: "Đúng là như vậy."
Sắc mặt của Tư Đồ Diệu cứng lại: "Quân đội nước Hàn và nước Yến đang giằng co, đã không thể ngăn cản được nước Triệu rồi. Hiện tại quân đội của Nam châu lại muốn rời khỏi Nam châu tiêu diệt phản quân tại Thương châu. Mà Kim châu của ta lại chỉ còn đơn độc một nhà, cơn tức lúc trước của Hải Vô Cực còn chưa tiêu đâu, làm sao có thể bỏ qua Kim châu của ta chứ? Chỉ sợ ba phái lớn của nước Triệu cũng không thể ngăn cản Hải Vô Cực được! Hai nhà chúng ta kết minh, xảy ra chuyện lớn như vậy đáng lẽ phải thông báo cho ta một câu chứ?"
Lúc trước, ông nhận được tin tức rằng Nam châu ngăn chặn quân lương của triều đình nước Yến, ông còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo có ý định khác. Thật sự không ngờ cả hai bên lại biến thành đồng minh, không chỉ Vạn Động Thiên Phủ mà còn rất nhiều người đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, phải biết rằng Thương Kiến Hùng vẫn muốn giết chết Ngưu Hữu Đạo nha!
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Tư Đồ chưởng môn, khi trước thì đừng nói là ngài, ngay cả Thương Triêu Tông đều bị ta dấu giếm. Chuyện này liên lụy quá lớn, không thể nói cho người ngoài được, ta cũng rất bất đắc dĩ."
Tư Đồ Diệu: "Ngươi bất đắc dĩ? Vì cái bất đắc dĩ của ngươi mà Kim châu của ta đứng trước nguy cơ bị tiêu diệt, hành động này có giống đồng minh hay không chứ?"
Ngưu Hữu Đạo xua tay, ra hiệu ông bớt giận, rồi mời dùng trà: "Nếu như nước Yến đổ, lúc Hàn Tống bận rộn chia cắt nước Yến thì coi như là Nam châu của ta không xuất binh, ngài cảm thấy triều đình nước Triệu có thể buông tha Kim châu sao?"
Tư Đồ Diệu còn muốn nói cái gì đó thế nhưng Ngưu Hữu Đạo cắt ngang, nói tiếp: "Ta biết Tư Đồ chưởng môn muốn nói cái gì, ngài muốn nói rằng Nam châu có thể tới đối đầu nước Triệu cùng Kim châu, thế nhưng nước Yến làm sao bây giờ? Nước Yến tan vỡ, mà quân lính Nam châu lại tới Kim châu kháng Triệu, ngài cảm thấy người của nước Hàn và Tống có thể bỏ qua cho Nam châu sao? Tới lúc đó người của Nam châu ta đi đâu? Ở lại Kim châu tiếp tục kháng Triệu sao? Hai mặt đều có địch, hai người chúng ta có thể chống được bao lâu?"
Tư Đồ Diệu: "Ta biết tình hình khó khăn..."
Ngưu Hữu Đạo lại cắt đứt lời nói của ông lần nữa: "Thật sự là rất khó khăn, mà khó cả đôi đường ấy. Vào lúc này, ngài sẽ không thể vì ta mà bỏ qua lợi ích của Kim châu, ta cũng không thể vì ngài mà bỏ mặc lợi ích của Nam châu, ngài ngăn cản ta xuất binh, có thể sao?"
Tư Đồ Diệu tức giận mà nói: "Theo lời nói của ngươi thì khi xuất hiện khó khăn thì thân ai nấy lo sao, liên minh giữa chúng ta cũng có thể hủy bỏ rồi?"
"Cũng không phải!" Ngưu Hữu Đạo xua tay: "Việc này ta cũng đã bàn bạc với Mông Sơn Minh, cho dù Nam châu có thành công tiêu diệt phản quân hay không thì Kim châu cũng rất khó thoát nạn! Hi vọng duy nhất là Nam châu thành công tiêu diệt phản quân, chỉ khi thuận lợi hoàn thành việc này thì tình hình nước Yến mới ổn định, làm cho nước Hàn từ bỏ tấn công nước Yến. Rồi lực chú ý của mọi người sẽ chuyển tới nội loạn của nước Triệu, đợi ta tiêu diệt phản quân xong thì sẽ nhanh chóng tiếp viện Kim châu, hai bên liên thủ thì mới có thể ép nước Triệu từ bỏ ý đồ!"
Mặc dù Tư Đồ Diệu biết hắn nói có lý, thế nhưng nơi sắp gặp tai nạn là Kim châu, là tâm huyết của bao nhiêu đời Vạn Động Thiên Phủ, ông căm giận nói: "Phải đợi tới khi nào đây? Mất bao lâu mới có thể tiêu diệt quân phản loạn tại nước Yến? Tới khi nào Kim châu mới có thể đợi được viện quân của Nam châu? Nếu như triều đình của nước Triệu dốc sức tấn công tới thì Kim châu của ta sẽ không thể ngăn cản được quá lâu!"
Ngưu Hữu Đạo: "Kim châu phải cố gắng hết sức, ngăn cản càng lâu càng tốt! Ta cũng sẽ không điều động toàn bộ binh lính đi tiêu diệt phản quân, vẫn sẽ có một phần binh lính bảo vệ Nam châu. Nếu như Kim châu thật sự không ngăn cản được thì hãy từ bỏ nơi đó, lùi về địa giới của Nam châu, cùng quân đội Nam châu phòng thủ, vẫn có thể kéo dài thời gian. Nếu như nước Triệu vẫn cố gắng đánh tới Nam châu mà quân đội vẫn không ngăn được thì tiếp tục rút lui, cùng với binh lính Nam châu rút lui tới Định châu... Tư Đồ chưởng môn, với tình hình hiện tại thì những sắp xếp của ta đã tận tình tận nghĩa rồi!"
Tư Đồ Diệu im lặng, sắc mặt của mấy cao tầng của Vạn Động Thiên Phủ bên cạnh cũng u ám đi.
Họ cũng biết rằng Ngưu Hữu Đạo nói đúng, hiện tại cũng không phải là chuyện cá nhân, không thể bằng cảm xúc mà xử lý được. Kim châu sẽ không vì Nam châu mà chết, Nam châu cũng sẽ không vì Kim châu mà vong (chết). Ngưu Hữu Đạo có thể hỗ trợ tới như vậy cũng đã là tận tình tận nghĩa rồi.