Ngô Công Lĩnh chẳng thèm suy nghĩ đã thốt ra: "Ông thì biết cái gì? Chưa từng nghe danh Anh Dương Vũ Liệt Vệ ư? Các người không biết sự lợi hại của đội quân này, nhưng ta đã nhiều lần tận mắt chứng kiến. Bọn họ rong ruổi tung hoành trên sa trường không ai cản được, tấn công kẻ địch dễ như trở bàn tay. Bây giờ đội quân hùng mạnh nhất thiên hạ này đang nằm trong tay Nam Châu. Cả Mông Sơn Minh nữa, ông nghĩ rằng lão già đáng chết kia là đồ trang trí hay sao? Năm ấy Ninh vương có thể uy chấn thiên hạ không thể bỏ qua công lao của người này. Lão già chết tiệt này không giống mấy người ngu ngốc các ông đâu!"
Nói thật là, lão ta không sợ những người khác. Năm ấy, lúc còn đang dưới quyền Ninh vương, lão ta đã cảm thấy những người khác chưa chắc đã giống mình. Mà hết lần này tới lần khác, lão ta cứ xui xẻo bị Mông Sơn Minh nghe được lời không nên nghe, sau đó mới rơi vào cái kết cục mà bản thân lão ta có liều mạng thế nào cũng không thoát nổi. Lão ta vẫn luôn bị Mông Sơn Minh chèn ép gắt gao, lâu dần cái tên này trở thành bóng ma tâm lý chôn sâu trong lòng lão ta. Thực ra trong tiềm thức, lão ta rất sợ Mông Sơn Minh.
Nói trắng ra là, lão ta sợ Mông Sơn Minh về mọi mặt.
Vừa nghe nói là chỉ cần bên này nhanh chóng mở rộng tạo thế thành công cho Nam Châu tạo phản, vì sao lão ta lại dốc sức phối hợp không một chút do dự? Đó là bởi vì lão ta sợ Mông Sơn Minh, sợ quân Nam Châu, sợ phải đối đầu với quân Nam Châu, hy vọng có thể khiến cho Nam Châu tạo phản.
Ai ngờ sợ chuyện gì thì gặp chuyện đó, chuyện lão ta lo lắng nhất vẫn xảy ra, e là chỉ có ba phần khả năng không chiến thôi.
Thế nhân có câu: "Yên Sơn Minh, Tề Vô Hận".
"Yên Sơn Minh" nói về Mông Sơn Minh của Yến quốc, ý nói một khi ông ra tay là rừng sâu núi thẳm chỉ có một âm thanh duy nhất, xung quanh yên tĩnh, một mình dẫn đầu.
Còn "Tề Vô Hận" nói về Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận của Tề quốc, ý nói Tề quốc có người này thì sẽ không có chuyện gì phải hối hận.
Mặc dù Mông Sơn Minh đã già, nhưng khi ông rời núi, uy phong vẫn còn đó, khiến lũ tiểu nhân phải khiếp sợ.
Không chỉ có Ngô Công Lĩnh sợ, mà trước đây, Chu Thủ Hiền ở Nam Châu, Tiết Khiếu ở Định Châu, có ai không sợ Mông Sơn Minh đâu?
Vừa giao chiến đã bó tay bó chân, sau khi giao chiến lại bị đánh tới nỗi không còn sức chống đỡ, chẳng khác gì một đứa trẻ ba tuổi bị người ta ức hiếp. Kết quả ấy à, hoặc là bị ép đến mức phải tự sát, hoặc là bó tay hết cách, trơ mắt nhìn Mông Sơn Minh "cưỡi ngựa nhận đất".
(1) Cưỡi ngựa nhận đất: ý nói dùng sức mạnh để chiếm đoạt địa bàn không thuộc về mình. Câu này có nguồn gốc từ một tục lệ diễn ra vào thời đầu nhà Thanh. Đó là, con cháu Bát Kỳ sau khi nhập quan (mười bảy tuổi) sẽ dùng phương thức cưỡi ngựa để khoanh vùng đất đai của mình, khu vực trong vòng tròn ngựa chạy sẽ thuộc về gia đình nhà họ.
Một câu "ông thì biết cái gì" đã làm cho Toàn Thái Phong sa sầm sắc mặt, gằn giọng cảnh cáo: "Ngô Công Lĩnh, không muốn ta cắt phăng đầu lưỡi của ông, thì ông ăn nói cho đàng hoàng một chút!"
Ngô Công Lĩnh giật thót, chợt tỉnh táo lại. Khi nãy lão ta nhất thời buồn bực nên quên mất là mình đang nói chuyện với ai. Lão ta vội vàng chắp tay nhận lỗi: "Khi nãy tâm trạng ta không tốt, nói lời không hay. Xin Toàn trưởng lão bớt giận!"
Rầm! Trong phòng truyền ra một tiếng vang nặng nề. Mọi người quay đầu nhìn lại.
Ngô Công Lĩnh nhanh chân bước vào trong, chỉ thấy nữ tử vừa bị lão ta cưỡng bức đã đập đầu vào tường, óc văng tung tóe, ngã trong vũng máu rỉ ra trên mặt đất.
Những người khác cũng cùng đi vào trong. Nhìn thấy cảnh này, ai cũng nhíu mày.
Ngô Công Lĩnh lại không quan tâm đến chuyện này. Núi thây biển máu lão ta đã thấy rồi, mấy chuyện như công thành chiếm đất cũng nhìn quen rồi. Vì vậy, lão ta không để tâm lắm, phất tay ra hiệu cho thuộc hạ bọc thân thể nữ tử đã bị làm nhục thê thảm kia lại rồi khiêng ra ngoài.
Ngô Công Lĩnh không mảy may thương hại người đẹp đã hương tiêu ngọc vẫn kia một chút nào. Bây giờ lão ta làm gì có tâm tư nghĩ tới chuyện này. Trở lại sân viện, lão ta xin ý kiên của hai người Toàn, Huệ: "Thế nhân đều biết người đứng phía sau Nam Châu chính là Ngưu Hữu Đạo. Hai vị trưởng lão và Ngưu Hữu Đạo có tình kết nghĩa, sao lại không tới Mao Lư sơn trang một chuyến nữa, xem có thể dùng phần tình cảm này để thuyết phục hắn giải trừ hậu họa lần này hay không?"
Hai người Toàn, Huệ vẻ mặt khó xử.
Ngô Công Lĩnh không hiểu nổi: "Trước kia hai vị trưởng lão thường tới Mao Lư sơn trang. Bây giờ đã đến thời điểm quan trọng, tại sao hai vị lại do dự?"
Huệ Thanh Bình khó xử nói: "Đại tướng quân, không dối gạt ông, cách đây không lâu, chúng ta nhận được thư cảnh báo của Ngưu Hữu Đạo. Đệ ấy nói ba phái lớn của Yến Quốc đã bố trí mai phục ở Mao Lư sơn trang, đang đợi hai người chúng ta tự chui đầu vào lưới."
"..."Ngô Công Lĩnh buồn bực không nói gì.
Tại sao lão ta lại quyết định phản lại Yến quốc chứ? Thực ra là lão ta bị hai người Toàn, Huệ lừa.
Nhờ sự giúp đỡ của Tử Kim Động, nhiều năm qua thực lực của Đồng Tiên Các đã đạt tới cảnh giới nhất định, lợi ích từ vùng đất một châu đã khó có thể thỏa mãn nhu cầu của các đệ tử tong môn phái. Tuy nhiên, trưởng môn Khúc Vân Không rất phục tùng Tử Kim Động, không dám bành trướng. Chưởng môn phu nhân là con gái của chưởng môn tiền nhiệm, bà cũng nhiều lần nhắc nhử mọi người rằng Đồng Tiên Các có được ngày hôm nay toàn bộ là nhờ vào sự giúp đỡ của Kim Tử Động, bảo mọi người phải biết đủ.
Lợi ích ấy mà, sao có thể biết đủ được. Suy cho cùng, nhu cầu của con người nhiều như vậy, mọi người đều chưa thỏa mãn chính là một vấn đề. Đã từ lâu, đệ tử trong môn ai cũng oán thán, thầm trách vợ chồng trưởng môn không suy nghĩ cho tông môn mà ngược lại, cùi trỏ hướng ra ngoài. Oán giận chất chứa đã lâu.
Mà ở Thương Châu, giữa huynh đệ Ngô thị cũng mơ hồ rơi vào tình trạng một núi không thể có hai hổ. Đối với Ngô Công Sơn mà nói, "ủng binh tự trọng" (2) là việc bắt buộc phải làm, cũng là để bảo vệ các huynh đệ, chứ không hề muốn ngấm ngầm chiếm đoạt lãnh thổ Yến quốc.
(2) Ủng binh tự trọng: nắm giữ quân đội, củng cố thế lực của mình.
Thế nhưng Ngô Công Lĩnh không nghĩ vậy. Lão ta không cho rằng năng lực của mình yếu kém hơn ca ca, chẳng qua là năm ấy mình luôn bị người ta áp chế không thể ra mặt mà thôi, nếu không phải vậy thì bây giờ mình đã là chư hầu một phương rồi. Lúc Thương Châu mới bắt đầu ủng binh tự trọng, cảm xúc của lão ta coi như vẫn ổn. Nhưng theo dòng thời gian qua đi càng lâu, lão ta mãi mãi chỉ có thể đứng dưới huynh trưởng, vậy nên trong lòng đã có phần bất mãn.
Lão ta đã nhiều lần khuyên huynh trưởng, muốn mở rộng địa bàn. Tuy nhiên, Ngô Công Sơn không đồng ý. Ủng binh tự trọng là một chuyện, nhưng đánh chiếm địa bàn của triều đình sẽ trở thành phản thần.
Ngô Công Sơn không muốn trở thành phản thần, cũng không muốn huynh đệ và thuộc hạ của mình lấy trứng chọi đá. Trước đây ủng binh tự trọng chỉ vì bảo vệ mọi người mà thôi.
Do đó, Ngô Công Lĩnh hậm hực không thôi.
Đủ loại mâu thuẫn ở Thương Châu đã trở thành sơ hở, bị người có lòng riêng để mắt đến từ lâu rồi.
Lúc Hàn Tống tìm đến cửa, đầu tiên chúng tìm trưởng lão Đơn Đông Tinh của Đồng Tiên Các. Đơn Đông Tinh không dễ nói chuyện, ông ta biết tình hình nội bộ Đồng Tiên Các, có thể đi bất cứ lúc nào. Nhưng ông ta cũng có điều lo lắng. Quân địa phương không phản, dựa vào Đồng Tiên Các bọn họ mà tạo phản Yến quốc thì đúng là đang nói chuyện đùa.
Vì vậy Hàn Tống lại tìm Ngô Công Lĩnh. Nhưng Ngô Công Lĩnh cũng hơi do dự và sợ hãi.
Nói trắng ra là lão ta sợ Nam Châu bên kia, hoặc là nói lão ta sợ Mông Nhất Minh. Đặc biệt là tin tức Mông Minh Sơn chiếm Nam Châu, đánh Định Châu truyền đến. Đúng là gươm quý không cùn, khiến cho ông ta khá là kiêng dè.