Nông Phong Đình thở dài: “Mạnh chưởng môn, thế cục đến mức độ này còn cần thương lượng sao? Chư hầu ngũ lộ quân tâm tan rã, chẳng lẽ lại bó tay chờ chết, dù là một chút biện pháp cũng phải thử.”
“Không sai, đúng là như vậy, không thử sao biết thái độ Nam châu như thế nào?”
Năm người luân phiên thuyết phục, nghĩ cách khuyên ba vị chưởng môn để Nam châu xuất binh.
Thế cục đến mức độ này, không thử cũng không được, nhưng vấn đề đợi khi nhân mã Nam châu chạy đến chiến trường, không biết thế cục phản quân đã thành ra kiểu gì. Kết quả năm vị trưởng lão cùng cam đoan, bọn hắn sẽ đích thân đi đốc chiến, nghĩ hết cách cũng phải bắt chư hầu ngũ lộ dây dưa với phản quân...
Khách viện, Quỷ mẫu và Vân Cơ gặp nhau đều vui vẻ, Ngưu Hữu Đạo ở bên cạnh mặt mày hớn hở.
Một quỷ một yêu này so về tuổi tác đều gấp Quản Phương Nghi mấy lần, nhưng nhìn bề ngoài lại trẻ hơn Quản Phương Nghi rất nhiều. Nhất là Quỷ mẫu, dung mạo dường như vĩnh viễn dừng lại ở dáng vẻ ngoài ba mươi, như dừng lại ở tuổi trước khi bà ta qua đời.
Quỷ mẫu đã dẫn một ngàn quỷ tu của Hãm Âm sơn chạy tới, cùng với yêu tu của Độ Vân sơn đều âm thầm bố trí xung quanh Mao Lư sơn trang, lại phối hợp với trú quân bên ngoài và ba phái bên trong Mao Lư sơn trang, người ngoài muốn tùy tiện tới gần Mao Lư sơn trang mà không bị phát hiện là năm người không tiếc lừa trên gạt dưới, thế
Sau khi hai tỷ muội ôn chuyện, Quỷ mẫu chợt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, cười lạnh một tiếng: “Nghe nói ngươi kết bái huynh đệ với Vân Hoan?”
Sau khi đến Độ Vân sơn bà mới biết chuyện đó.
Đúng là hết chuyện để nói, Ngưu Hữu Đạo lập tức lúng túng, sờ lên nũi nói: “Đại tỷ, trước kia ta thật sự không biết tỷ có quan hệ với Độ Vân sơn.”
Quỷ mẫu cười lạnh liên tục: “Ngươi nói bối phận này phải làm sao đây?”
Trong mắt Vân Cơ lóe lên tia chế nhạo, dù sao về bối phận bà cũng không chịu thiệt.
May là lúc này Quản Phương Nghi chạy tới cấp báo: “Đạo gia, Long Hưu tới.” Đồng thời còn đưa ra một phong thư.
Nghe thấy đại danh Long Hưu, Quỷ mẫu và Vân Cơ biến sắc, Ngưu Hữu Đạo thì chậm rãi quay đầu nhìn về phía sơn trang, từ từ nói: “Cuối cùng đã đến rồi!”
Tiện tay cầm thư tới tay, thấy thư tới là của Toàn Thái Ohong, nói phản quân Thương châu lại công chiếm một châu, hỏi khi nào Nam châu khởi binh...
Ngưu Hữu Đạo trực tiếp xé vụn bức thư, sau đó xin lỗi hai tỷ muội một tiếng, cứ thế bỏ đi...
Trong thủy tạ sơn trang, Long Hưu đứng dựa vào lan can, Ngưu Hữu Đạo bước vội đến, chắp tay từ xa nói: “Cung chủ đích thân tới, Ngưu Hữu Đạo không đón tiếp từ xa, mong cung chủ thứ tội!” Đến gần khom người.
Long Hưu quay đầu nhìn, ánh mắt lạnh lẽo đánh giá từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng: “Thứ tội? ngươi cho rằng bổn cung sẽ để vào mắt sao?”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Cớ sao cung chủ lại nói như vậy?”
Long Hưu: “Giả vờ hồ đồ với bản cung sao?”
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, chợt đưa tay vỗ trán: “Hiểu rồi, cung chủ đang nói đến mớ quân lương kia sao? Bên này đã chuẩn bị rồi, có thể đưa đi bất cứ lúc nào.”
Long Hưu: “Đưa thế nào? Lại nhảy ra một đám cường đạo đi đốt xe lương lần nữa à, hay xe lương lại hư giữa đường?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chắc chắn không thể như vậy, xe lương rắn chắc Nam châu đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, lần này Nam châu đích thân phái đại quân hộ tống lương thực đến Định châu, không để xảy ra bất kỳ sai lầm nào, nếu có bất kỳ sai lầm gì, cung chủ cứ bắt ta hỏi tội, tuyệt đối không chối từ!”
Sảng khoái đến mức khiến người ta khó tin, Long Hưu thực sự bị chặn họng không nói được gì.
Có điều hôm nay ông ta đến không phải việc này nên dứt khoát chuyển đề tài, lạnh nhạt nói: “Đã từng nghe nói đến chuyện bình định phản quân chưa?”
“Haha!” Ngưu Hữu Đạo cười, vẻ mặt khinh thường nói: “Một đám bao cỏ!”
Một đám bao cỏ mắng bao nhiêu người chỉ mình hắn biết.
Long Hưu nghĩ hắn đang mắng mấy chư hầu bình định: “Hảo hán cũng được, bao cỏ cũng được, thế cục như thế, Nam châu định ngồi nhìn sao?”
Ngưu Hữu Đạo giả vờ nghe không hiểu, lời lẽ chính trực nói: “Cung chủ yên tâm, lương thảo nhất định sẽ nhanh chóng đưa đi Định châu, chắc chắn sẽ không chậm trễ chiến sự.”
Thấy thằng nhãi này giả vờ hồ đồ với mình, Long Hưu nhíu mày, đã đến mức độ này rồi còn cần lương thảo làm quái gì, để cung cấp cho địch à? Trầm giọng nói: “Tổ chim bị phá không có trứng lành, cho dù là vì bản thân, nhân mã Nam châu cũng nên bỏ sức đi, trừ phi Nam châu có dị tâm với Yến quốc.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêm nghị nói: “Cung chủ nói quá lời, Dung Bình quận vương là hoàng thất quý tộc, có dị tâm với ai chứ sẽ không có dị tâm với Trung Quốc.”
Long Hưu: “Nói cách khác, ngươi cho phép Nam châu xuất binh?”
“Uầy...” Ngưu Hữu Đạo lại mập mờ nói: “Xuất binh không phải ta nói là được, mấy chuyện đánh trận này ta không hiểu, phải hỏi ý Dung Bình quận vương đã.”
Long Hưu liếc mắt lạnh lùng: “Ngươi đừng làm bộ với ta. Hôm nay ta đã đến đây rồi thì chỉ cần một câu của ngươi, Nam châu xuất binh bình định, đồng ý hay không đồng ý?”
Ngưu Hữu Đạo ra vẻ bị dồn đến chân tường, than thở nói: “Cung chủ, người là người thông minh, trong lòng người hiểu rõ nhất, thứ chó Thương Kiến Hùng kia đâu phải thứ gì tốt, lần trước đã muốn dồn ta vào chỗ chết, còn muốn diệt Nam châu ta, bây giờ bảo Nam châu ta liều mạng vì hắn, có phải hơi quá đáng rồi không?”
Quản Phương Nghi đứng bên tay mâm mê quạt tròn, im lặng nhìn Ngưu Hữu Đạo diễn, biết rõ vị này đã chuẩn bị xong xuôi để xuất binh, làm tất cả để vì sớm ngày bình diệt phản loạn Nam châu. Giờ lại thấy hắn ngồi đây giả mù sa mưa từ chối liền kích động muốn trợn ngược mắt.
Ở càng lâu với vị này càng bất giác cảm thấy hình như những nhân vật tầng lớp như Long Hưu cũng chẳng có gì phải sợ.
Long Hưu: “Giờ không liên quan gì đến Thương Kiến Hùng, các ngươi đang bảo vệ Yến quốc, thù riêng phải đặt xuống, cùng thống nhất đối ngoại!”
Ngưu Hữu Đạo giang tay: “Chúng ta nghĩ như vậy, có vài chưa hẳn đã có thể nghĩ như vậy. Nói thật, trong mắt ta, đám Ngô Công Lĩnh chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, muốn bình định hắn dễ như trở bàn tay, nhưng đây không phải chuyện cá nhân nhà ai, giống như cung chủ đã nói, cần đặt thù riêng xuống, thống nhất đối ngoại, được, Nam châu ta xuất binh, giúp Yến quốc tiêu diệt phản loạn, liều mạng sống chết đại thương nguyên khí, cuối cùng chỉ có tàn binh bại tướng ẩm đạm trở về, sau đó Thương Kiến Hùng có thể bở lỡ cơ hội xuống tay với nhân mã Nam châu này không? nhân lúc ngươi bệnh đòi mạng ngươi e là chuyện hắn ta đang rất muốn làm. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, thử hỏi nếu Nam châu làm sao dám dễ dàng xuất binh đây?”
Những lời nói phía sau không phải trọng điểm Long Hưu cân nhắc, ông chỉ thấy hứng thú với câu “muốn bình định đám ô hợp đó chỉ dễ như trở bàn tay” của Ngưu Hữu Đạo, hơi nhíu mày nói: “Cái này ngươi không cần phải lo, chỉ cần bình diệt được phản loạn, chỉ cần có thể có công với Đại Yên, ta bảo đảm, tuyệt đối không để Thương Kiến Hùng vọng động!”
Trong đòng Ngưu Hữu Đạo xì một tiếng, trong tay Thương Kiến Hùng nắm mấy trăn vạn đại quân, đến lúc đó nếu cứ muốn xông tới, ngươi có thể đảm bảo được sao? Ngươi có thể giết được Thương Kiến Hùng hay bắt Thương Kiến Hùng?
Trong lòng nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại khác: “Phản quân tuy là một đám ô hợp, giờ đã kêu gọi được hai trăm vạn người tụ hợp, cung chủ muốn một mình Nam châu đi bình định sao?”
Long Hưu đương nhiên sẽ không nói như vậy: “Dĩ nhiên còn nhân mã ác lộ khác phối hợp.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đám nhân mã đụng cái là thất bại, bảo bọn hắn phối hợp?”
Không bảo bọn hắn phối hợp còn có thể bảo ai phối hợp? Long Hưu không tìm ra người khác, sắc mặt trầm xuống: “Nói nhiều như vậy tức là ngươi không muốn cho Nam châu xuất binh có phải không?”
Ngưu Hữu Đạo do dự một chút, từ từ nói: “Nói thật, ta đúng là không muốn xuất binh. Nam châu mà xong đời, ta cũng không phải không tìm được đường lùi. Nếu Cung chủ đã đến rồi, cũng đã nói đến mức này, ta còn không xuất binh thì khó tránh không thức thời quá. Nhưng dù xuất binh hay không ta cần phải nói rõ vài lời trước, không phải ta không muốn xuất binh, mà là không xuất thì thôi, vừa xuất binh phải tất thắng, nếu biết rõ tất bại còn xuất binh chẳng lẽ muốn tướng sĩ Nam châu chết uổng à?”