Đạo Quân

Chương 916: Kẻ Vọng Động, Chết!




“Vân Cơ tính là người nhà sao? Vân Hoan có xem ngài là người một nhà sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói rõ ý nghĩa của việc mạo hiểm: “Một người có thể trở thành cao thủ Nguyên Anh kỳ!”

Viên Cương trầm mặc không nói gì. Hắn ta hiểu Đạo gia nhìn xa hơn mình, nhưng làm vậy, thực sự hắn ta rất khó chấp nhận.

Thấy hắn ta không nói gì, Ngưu Hữu Đạo ép hỏi: “Ngươi cũng hiểu rõ thế cục thế nào, ta cũng sẽ không bức ngươi làm hay không. Ta có thể để Hồng Nương đi lo liệu. Nhưng mặt này thì gan bà ta không đủ lớn, cũng không có được kinh nghiệm như ngươi.”

Để Quản Phương Nghi đi lo liệu việc này, đừng nói là Ngưu Hữu Đạo, ngay cả Viên Cương cũng không yên tâm, cuối cùng, hắn ta đành rầu rĩ nói: “Nếu không phải ta làm thì bảo Công Tôn Bố đi làm đi, ổn thoả hơn là Bách Lý Yết.”

Ngưu Hữu Đạo không chút do dự mà bác bỏ: “Hoặc là không làm, đã làm thì tuyệt đối không thể mạo hiểm. Nhất định phải tối đa hoá lợi ích, việc khống chế được Bách Lý Yết có thể phát huy tác dụng càng lớn hơn!”

Viên Cương đã hiểu. Một khi động vào hai nữ nhân kia, sẽ ra tay với Bách Lý Yết.

“Đưa cho ta một bản kế hoạch chặt chẽ chu đáo khả thi.” Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ bả vai hắn ta, sau đó, chống kiếm xoay người, mở cửa, đi ra.



Trong những ngày sau đó, Ngưu Hữu Đạo tập trung lưu ý tin tức các ngả, thu thập tin tình báo từ các phương, chú ý tới sự thay đổi của thế cục.

Rõ ràng các nước khác đều không thể đứng ngoài cuộc với thế cục nước Yến, gần như đều quấn vào đó cả.

Được Tấn, Vệ ủng hộ, hai nước Hàn, Tống muốn rung chuyển nước Yến cũng khá khó khăn.

Hai nước Hàn, Tống phái tới rất nhiều tu sĩ ủng hộ phản quân Thương Châu. Ba nước phía tây cũng phái tới nhiều tu sĩ đối kháng, để cho ba đại phái của nước Yến có thể rảnh tay toàn lực hiệp trợ đại quân nước Yến tập kết ở biên cảnh phòng ngự Hàn Tống, khiến cho hai nước Hàn Tống không dám tuỳ tiện vượt xâm nhập.

Giằng co vẫn ở trong nội bộ nước Yến. Một khi nội bộ nước Yến sụp đổ triệt để, đại quân nước Yến tập trung ở biên cảnh không cần đánh cũng sẽ tự bại.

Để đánh bại đối phương, chiến trường kéo dài tới tận bên ngoài các nước khác.

Hàn Tống phái tu sĩ tập kích đội tàu ba nước phía tây chi viện cho nước Yến, muốn phá huỷ nguồn cung đại quân cho nước Yến. Tu sĩ ba nước hợp lực hộ vệ.

Hàn Tống cũng cung cấp rất nhiều tài nguyên cho phản quân Thương Châu, nhưng biên cảnh bị triều đình nước Yến tập trung rất nhiều nhân mã phong toả, nên không thể không vận chuyển theo đường biển. Bởi vậy, đến mà không trả lễ thì không phải, tu sĩ ba nước phía tây cũng phái người tập kích đội tàu của hai nước Hàn Tống.

Song phương đại chiến trên biển, ngươi tới ta đi đánh giết không ngừng, không biết máu của bao nhiêu tu sĩ nhuộm đỏ biển xanh.

Nước Triệu phát tài. Tất cả vật tư vận chuyển đến nước Yến muốn đi đường biển đều phải qua hải vực nước Triệu, đi đường bộ cũng phải qua địa bàn nước Triệu. Muốn nước Triệu không tham gia, không cho chút lợi ích làm sao được.

Nước Triệu giở công phu sư tử ngoạm, tất cả vật tư đi qua địa bàn nước Triệu đều phải để lại một nửa.

Cuối cùng, dưới áp lực của ba nước phía tây, nước Triệu đành nhả ra, chỉ cần ba phần. Nước Triệu không cần làm gì cũng có thể thu ba phần mười lương thực, binh khí và chiến mã vận đến nước Yến, thực sự trên đời không có con đường nào phát tài nhanh hơn con đường này nữa.

Trong Phiêu Miễu Các, một đoàn người chia làm ba phái, một phái trung lập không lên tiếng, hai phái khác nhao nhao cãi nhau túi bụi. Phiêu Miễu Các mở một mắt nhắm một mắt, không có kết luận.



Trước mộ Hắc Mẫu Đơn, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm nhắm mắt đứng lặng lẽ.

Công Tôn Bố đi vào, đưa một bản tin tình báo lên: “Đạo gia, đây là tập hợp chiến cục.”

Ngưu Hữu Đạo không định nhận lấy, nhắm mắt chầm chậm hỏi: “Đoàn viện quân đầu tiên của triều đình đã tới. Tình hình chiến đấu có biến hoá gì không?”

Công Tôn Bố thở dài: “Đoàn viện quân đầu tiên, đánh một trận liền bại, không phải đối thủ của phản quân!”

Ngưu Hữu Đạo mở mắt nghiêng đầu nhìn: “Phản quân có bao nhiêu người? Làm sao mà mới đánh một trận đã bại rồi?”

“Đạo gia, thế cục rất loạn, căn cứ vào tin tức truyền đến, chiến loạn xảy ra, khắp nơi đều là lưu dân, vì không có gì ăn nên không biết đã có bao nhiêu người tụ tập làm phỉ đánh cướp. Không giống chúng ta cách xa ba nước phía tây, Nguyên Châu rất gần với nước Tống, phản quân Thương Châu toàn lực đả thông đường biển Nguyên Châu, chiếm được rất nhiều vật tư từ hai nước Hàn Tống vận chuyển đến. Có được nhiều lương thực trong tay, Ngô Công Lĩnh kêu gọi lưu khấu tơi gia nhập. Để có thể nhét đầy bụng, rất nhiều lưu khấu tới tìm nơi nương tựa, chỉ trong một thời gian ngắn, Ngô Công Lĩnh lại tăng thêm trăm vạn người. Chỉ cần có lưu dân đói bụng, y sẽ không thiếu nguồn mộ lính, một đường lấy chiến làm đích!”

“Triều đình đâu? Chẳng lẽ không thể bắt chước, ngăn chặn lưu dân tới gia nhập phản quân sao?”

Công Tôn Bố cười khổ lắc đầu: “Gần như triều đình đã dốc toàn lực để ứng đối với hai nước Hàn Tống, còn chờ ba nước phía tây viện trợ, chinh lương khắp nơi cũng không kịp, đâu còn bỏ ra được nhiều lương thực như vậy để giúp đỡ nạn dân chứ? Nếu thực ngắt ra từ khẩu phần lương thực của đại quân, sợ là không chiến tự bại.”

“Ai!” Ngưu Hữu Đạo khẽ thở dài. Chiến sự nổ ra, không biết bao nhiêu bách tính phải tan cửa nát nhà.

Kiếp trước hắn chưa từng trải qua thời đại này, bây giờ, thân trong chiến loạn, mới cảm nhận được câu cửa son rượu thịt thối, ngoài đường người chết đói, thực sự không phải nói suông.

Công Tôn Bố hơi trầm mặc, lại hỏi: “Đạo gia, nghe nói có một vị khách thần bí đến khách viện?”

Ngưu Hữu Đạo cười nhạt: “Nào có vị khách nào thần bí? Là Vân Cơ sơn chủ Độ Vân Sơn thôi.”

Công Tôn Bố kinh ngạc: “Bà ta tới đây làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo vung ngón tay chỉ lên trời: “Ngươi xem, Đại Yên đại loạn, ngươi cảm thấy Nam Châu ta có thể an phận trong một góc may mắn mà thoát khỏi sao? Ta không thể không chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đi tới Độ Vân Sơn mượn binh. Bầy yêu Độ Vân Sơn đang trên đường tới.”

Công Tôn Bố cười nói: “Vẫn là Đạo gia có mặt mũi lớn, có thể khiến cho Độ Vân Sơn chịu mạo hiểm cuốn vào như vậy.”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Không phải vì mặt mũi của ta, tốn không ít tiền đấy. Mời người làm việc có thể không tốn tiền sao? Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn là vấn đề tiền nong. Đương gia Độ Vân Sơn Vân Hoan là huynh đệ kết bái của ta, coi như y cũng nể mặt ta phần nào. Lại nói, ta sẽ không để cho bọn họ bị cuốn vào chém giết thực sự, chỉ là góp sức phòng ngự cho Nam Châu thôi. Không chỉ Độ Vân Sơn, còn vị tỷ tỷ kết bái kia của ta, Quỷ Mẫu của Hãm Âm Sơn nữa, ta cũng đã đưa tin, hy vọng bà ấy có thể suất lĩnh bầy quỷ tu ở Hãm Âm Sơn đến đây tương trợ.”

“…” Công Tôn Bố im lặng, khoé miệng hơi run run. Đâu ra lại thêm một vị huynh đệ kết nghĩa nữa. Rốt cuộc vị này có bao nhiêu huynh đệ kết bái?



Trong Anh Vũ Đường, phủ thứ sử Nam Châu.

Ầm! Thương Triều Tông đập tin tình báo mới nhận được lên bàn.

Y thở phì phì đi tới đi lui: “Mười vạn đại quân, đối mặt với một đám người ô hợp, thế mà mới đánh một trận đã thất bại. Trận này đánh thế nào đây?”

Lam Nhược Đình thở dài: “Tuy chỉ là đám ô hợp lưu khấu hợp thành, nhưng cũng đếm đủ năm mươi vạn, Ngô Công Lĩnh cũng là lão tướng từng trải qua chinh chiến.”

Mông Sơn Minh thong thả nói: “Ngô Công Lĩnh chỉ huy thoả đáng là một chuyện. Mặt khác, Thứ sử Bàng Châu Khang Mậu Kim cũng chỉ là đối phó, cố ý bảo tồn thực lực, trước khi viện quân đến, trông mong y đổ máu tới cùng với Ngô Công Lĩnh… ha ha!”

Thương Triều Tông nhìn tấm địa đồ nước Yến rộng lớn treo trên vách tường, giơ tay, bi phẫn nói: “Còn nói là bảo tồn thực lực, Thương thị Đại Yến ta sẽ mất nước! Ngô Công Lĩnh, đừng có rơi vào tay bản Vương, nếu không, chắc chắn bản Vương sẽ băm ngươi thiên đao vạn quả!” Đột nhiên y quay người: “Bản Vương muốn chủ động xin đi, suất lĩnh nhân mã Nam Châu xuất chinh bình định, ý hai vị thế nào?”