Đạo Quân

Chương 910: Nói Thẳng




Ngô Tam Lượng bước nhanh đến chỗ chỗ rẽ nơi góc tường, cầm bình sứ nhỏ trong tay, ngón tay dính chút cao trong suốt, nhấc chân đạp vào mặt tường, giống như đang phủi bụi ở mặt giày. Chất cao trong suốt thuận thế dính lên trên mũi giày.

Gã lại đi qua góc rẽ. Khi đi ngang cửa hàng Linh Tông, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, lưu lại trên bậc thang đầu tiên bên ngoài cánh cửa một vết tích không rõ ràng.

Sau đó, gã điềm nhiên đi lướt qua cửa hàng, không để lộ bất kỳ điều gì khác thường. Khi đã cách cửa hàng xa một chút, gã đứng lại một chỗ ven đường bên trong thành Trích Tinh, lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu sau, mục tiêu từ cửa hàng Linh Tông bước ra, một chân bước qua cánh cửa, không ngoài ý muốn đạp lên bậc thang thứ nhất bên ngoài, đạp trúng thứ mà Ngô Tam Lượng đã cố ý để lại, bản thân mục tiêu cũng không phát hiện bất cứ điều gì lạ thường.

Sau đó, Ngô Tam Lượng bắt đầu đuổi theo. Kết quả, gã phát hiện đối phương ra khỏi thành Trích Tinh.

Ban ngày, vùng núi này không có cây cối che chắn, nếu theo dõi rất dễ bị phát hiện.

Ngô Tam Lượng nhìn chằm chằm phía trước, từ bỏ việc theo dõi. Gã quay lại thành, xử lý đôi giày bằng cách thay đôi giày khác, sau đó trở lại nơi đã để mất mục tiêu.

Khí tức còn sót lại nhiều chỗ khiến cho khứu giác con Manh Thử bị loạn, dễ sinh ra phán đoán sai lầm, nhưng Ngô Tam Lượng vẫn trực tiếp đi thẳng theo hướng mục tiêu rời đi, đến những chỗ ven đường để lại mùi cao rõ ràng nhất.

Đi thẳng một đường, gã đến một nông trại ngựa dưới chân núi. Sau khi có được phán đoán sơ bộ bên ngoài nông trại, Ngô Tam Lượng mua một con ngựa, sau đó tiếp tục chạy theo hướng có mùi.

Một đường chạy đi, Ngô Tam Lượng phát hiện mục tiêu cách nơi hẹn gặp mặt giữa gã và Lôi Tông Khang không xa.

Khi đến gần, Ngô Tam Lượng chuyển sang một hướng khác chạy đến khu rừng đã hẹn. Gặp được Lôi Tông Khang, hai người lại thảo luận một phen, sau đó tiếp tục cưỡi ngựa, đi theo hướng của mục tiêu.

Một lát sau, Lôi Tông Khang cũng khống chế Xích Liệp Điêu chậm rãi bay lên không trung, từ trên cao nhìn xuống chấm đen dưới đất.

Băng qua vùng đất hoang dã bước lên quan đạo, khí tức còn sót lại của mục tiêu rất rõ ràng, chắc là thuận theo quan đạo mà đi, Ngô Tam Lượng vội nhanh chóng đuổi theo.

Ngựa mệt, gặp được dịch trạm, gã liền đổi một con ngựa khác.

Lại tiếp tục truy đuổi. Khi đi đến một khu vực có núi non trùng điệp, sương mù lượn lờ, Ngô Tam Lượng kìm con ngựa đang thở hổn hển, có chút không xác định được nhìn lối vào một khe núi. Theo hướng Manh Thử đã tìm, đối phương hẳn đã tiến vào chỗ này.

Mặc dù gã chưa từng đến đây, nhưng cũng không lạ lẫm, Độ Vân Sơn!

Đây chính là địa bàn của một đám yêu tu, tự tiện xông vào, nhất định sẽ bị phát hiện. Gã không dám tiến vào, tiếp tục phóng ngựa đi lên.

Gã chạy ra khỏi khu vực, tìm một nơi dừng lại, tụ họp với Lôi Tông Khang đang từ không trung hạ xuống.

Lôi Tông Khang treo một tờ mật tín lên người con Kim Sí, sau đó thả đi, còn hai người thì ẩn núp.

Bất luận là Thuận Phong Đường hay là Độ Vân Sơn, hai người đều không cách nào theo dõi, chỉ có thể đem mọi chuyện báo lại cho Mao Lư sơn trang, chờ bước chỉ thị kế tiếp của Viên Cương.

............

Trong phủ Đại Tư Không Yên kinh, một đám quan viên đang ngồi.

Rầm rầm rầm! Đồng Mạch ngồi trên cao nhất vỗ bàn ba lần, chỉ vào một đám quan viên mà răn dạy. Quốc nạn đang lâm đầu, yêu cầu tất cả mọi người phải đồng tâm hiệp lực.

Có mấy lời, Đồng Mạch không tiện làm rõ trước mặt mọi người, chỉ nói giữ được nước Yến thì mọi người mới có cơm ăn. Nếu không giữ được, cháo cũng không có mà húp, những gì vơ vét được trước kia phải nhả ra cho người khác. Lúc này, nếu ai dám hủy đi công sức của ông ta, ông ta sẽ đem cả nhà người đó nghiền thành xương vụn.

Có mười mấy vụ huyết án trước đó, Đại Tư Không phát uy, một đám câm như hến, sau đó khúm núm phụ họa theo...

Nhân mã triều đình nước Yến còn đang quần nhau với phản quân Thương châu, viện quân chư hầu triều đình còn đang trên đường. Đối với nội bộ rối loạn, triều đình nước Yến vẫn bất động, giữ vững áp lực trong thời khắc quan trọng. Trọng binh phòng ngự ngoài biên cảnh với hai nước Hàn Tống không hề có dấu hiệu bình định, mặc cho phản quân tàn phá bừa bãi.

Đại quân giao chiến trên đất của bách tính, không biết có bao nhiêu người đã phải rời bỏ quê hương. Cảnh tượng thê thảm khi chạy nạn không cách nào hình dung. Thức ăn thì không có, bệnh h,oạn cũng không có thuốc chữa. Thi thể nằm vắt giữa đường, người quần áo tả rơi khóc sướt mướt có thể nhìn thấy khắp nơi.

Triều đình nước Yến hoàn toàn không để ý đến những nạn dân bị liên lụy này.

Chiến sự nổ ra, nhân mạng mạt như cỏ. Không ít nạn dân bất đắc dĩ, vì sống sót mà vào rừng làm cướp, càng thêm thê thảm.

Ba nước Tấn, Vệ, Tề tăng cường vận chuyển lương thực và vũ khí cho nước Yến. Một đám tu sĩ của ba nước phía Tây đã đến cảnh nội nước Yến trước, hiệp trợ nhân mã triều đình nước Yến chống đỡ tu sĩ của hai nước Hàn Tống.

Thật sự cũng chẳng còn cách nào. Nước Yến vốn đang loạn thù trong giặc ngoài. Muốn dựa vào chi lực một nước để đối phó với hai nước Hàn, Tống là quá khó.

Trọng binh phòng ngự tập kết ngoài biên cảnh cần rất nhiều tu sĩ tham gia. Đại bộ phận đệ tử ba Đại Phái và tu sĩ không ít môn phái bên trong nước Yến đều phụng mệnh ba Đại Phái tham gia vào cuộc chiến giằng co giữa các đại quân. Nếu không, chỉ dựa vào nhân mã triều đình là không ngăn nổi.

Nước Yến đang dùng lực của một nước giằng co với hai nước Hàn, Tống. Chỉ cần hai nước dám đánh, sẽ cùng với hai nước lưỡng bại câu thương.

Nội bộ nước Yến trống rỗng, phản quân Thương Châu có tu sĩ hai nước Hàn Tống gia nhập, không có tu sĩ ba nước phía Tây đến hiệp trợ, thủ quân các châu sẽ không ngăn được.

Mao Lư sơn trang cũng nhận được cảnh cáo của ba Đại Phái, yêu cầu Nam châu toàn lực phối hợp ba nước phía Tây vận chuyển đồ đạc, không được chặn đường cắt xén, phải bảo đảm mọi thứ thông suốt ở cảnh nội Nam châu.

Có không ít đồ đạc được ba nước phía Tây vận chuyển bằng đường biển. Nam châu có bến tàu, có ưu thế địa lợi, không ít vật tư đã được vận chuyển đến Nam châu.

Mặc dù có tu sĩ hộ tông của ba nước phía Tây nhưng nếu Nam châu muốn giở trò quỷ, tuyệt đối có thể kéo dài việc giữ vật tư ở lại Nam châu. Vì thế, ba Đại Phái đã nghiêm khắc cảnh cáo trước.

Nước Triệu vẫn không có quyết định, thừa cơ mưu lợi hai bên. Hai nước Hàn Tống nhất định phải có được nước Yến, còn Tấn, Vệ, Tề thì phải ngăn cản Hàn Tống phát triển an toàn.

Nước Yến trở thành chiến trường quyết đấu của các nước khác. Loạn như vậy, nguyên khí đại thương là không thể tránh khỏi.

Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình một lần nữa đến Mao Lư sơn trang. Lão đệ, đệ đệ gọi rất nhiệt tình, hy vọng Ngưu Hữu Đạo có thể hỗ trợ kéo dài việc vận chuyển vật tư của ba nước phía Tây, dùng tình nghĩa kết bái để thuyết phục, biểu thị sau khi chuyện thành công, nhất định sẽ bảo đảm lợi ích của Ngưu Hữu Đạo ở Nam châu, thậm chí còn mang theo lá thư hứa hẹn do đích thân Chưởng môn ba Đại Phái đã viết.

Động tĩnh ba nước phía Tây tập trung vật tư lớn đến như vậy, hai nước Hàn Tống không có khả năng không nghe thấy.

Ngưu Hữu Đạo biểu hiện khó xử. Một bên là huynh trưởng và tỷ tỷ kết bái, một bên là tu sĩ nước Yến, không giúp thì phụ tình kết bái, mà giúp thì phản quốc, chỉ có thể duy trì trung lập.

Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình vẫn không buông tha, vẫn cứ thuyết phục, thậm chí còn mơ hồ động sát cơ.

Ngưu Hữu Đạo nói cho bọn họ biết, triều đình nước Yến đã có ý để Nam châu tham chiến, là do hắn cưỡng ép xuống. Nếu không nhờ hắn, Đại Thiền Sơn căn bản đã không chịu được áp lực của ba Đại Phái.

Hắn nói là vì thành toàn tình nghĩa kết bái, nhưng Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình tất nhiên là không tin rồi, cho rằng Ngưu Hữu Đạo muốn bảo tồn thực lực Nam châu.

Nhưng cũng vì vậy mà có sự kiêng kỵ. Giết Ngưu Hữu Đạo, một khi Nam châu tham chiến, đối với tình hình chiến sự cũng chẳng phải chuyện tốt. Anh Dương Võ Liệt Vệ là đội mạnh trong thiên hạ. Cuộc chiến Nam châu đã đánh bại Tuần Thủ Hiền. Cuộc chiến Định châu lại đánh cho Tiết Khiếu không chiêu để đỡ, vẫn là Ngưu Hữu Đạo bảo tồn thực lực Nam châu yên ổn.