Vẻ mặt Hạo Vân Đồ vặn vẹo không biết ra hình dáng gì, hai mắt tản ra vẻ sợ hãi, rõ ràng không rét mà run, nuốt khan nước bọt, giọng run run: “Lắp gân cốt heo vào cơ thể lão ngũ?”
Bộ Tầm gật đầu: “Đúng vậy!”
Hạo Vân Đồ: “Như vậy có thể chữa khỏi chân lão ngũ?”
Bộ Tầm nói: “Vô Tâm kia nói phải nghỉ ngơi nửa năm mới có thể hồi phục.”
Hạo Vân Đồ: “Vậy sau này có phải lão ngũ thành nửa người nửa heo không?”
“Cái này...” Bộ Tầm lắc đầu: “Lão tâm không biết, có điều quá trình này suýt chút nữa làm lão nô buồn nôn, lông tơ dựng hết cả lên.”
Đừng nói y nhìn, Hạo Vân Đồ chỉ nghe cũng buồn nôn, trong dạ dày cứ cuộn trào, cứ nghĩ tới tình hình tương lai của lão ngũ, trên người gã nổi hết da gà, không kìm được run lên, nói: “Quỷ y! Chả trách người ta xưng là Quỷ y. Được rồi. Vô Tâm gì đó thôi đi, trẫm không muốn gặp hắn nữa. Đốt thêm chút lửa đi.”
“Vâng!” Bộ Tầm lập tức quay người phân phó người làm theo.
.............
Bên ngoài trời đông giá rét, nước đóng thành băng, nhưng trong phòng lại ấm áp như xuân.
Vô Tâm từ phủ thân vương Từ Thắng trở về cũng không nghỉ ngơi, đến nội đường có đặt tượng đất được mô phỏng giống người thật, dùng tấm vải phủ hai mắt lại.
Quách Man đặt đồ trong tay xuống, kinh ngạc hỏi: “Tiên sinh, mệt nhọc cả ngày rồi, sao không nghỉ ngơi một chút?”
Sắc mặt nàng ta cũng rất khó coi. Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trị liệu đó, đến tận bây giờ nàng ta vẫn còn buồn nôn.
“Không cần đâu, bắt đầu đi.” Vô Tâm che mắt lắc đầu, tay cầm ngân châm, bắt đầu hạ châm vào tượng đất. Lớp sáp trên thân tượng đất bể ra, vừa lúc ghim trúng lỗ có nước.
Quạch Mạn đành phải bước đến bên cạnh thông báo tin tức mà nàng ta tìm hiểu được.
Đây là lệ cũ. Khi Vô Tâm che mắt ghim kim, nàng ta sẽ tận lực nói một số chuyện khiến y phân tâm, có thể xem là nhất tâm nhị dụng.
Khi Quách Mạn nói về thế lực khắp nơi đang chú ý đến việc Nam châu nước Yến tiến hành khai chiến với triều đình, không hiểu sao, chính bản thân nàng ta cũng cảm thấy hưng phấn.
Sau khi kể xong, Quách Mạn để ý phản ứng của Vô Tâm, thử thăm dò: “Gần đây, trong Tề kinh lan truyền một chuyện vui, là của Hoàng tộc, nói Anh Vương phi đã có thai, Tề hoàng cao hứng, ban thưởng cho Anh Vương phi không ít, rất nhiều đại thần cũng đến Anh vương phủ để chúc phúc.”
Nghe xong, thân hình Vô Tâm đột nhiên run lên, gương mặt căng thẳng, ngân châm trên tay đâm loạn xạ. Y cố gắng ổn định, liên tiếp hạ mấy châm, nhưng vẫn không tìm đúng lỗ bị sáp che lại.
Ngưu Hữu Đạo tránh hai ngày thì trở lại Mao Lư sơn trang. Vừa về chưa đầy một lát, đang trò chuyện với Thương Thục Thanh, Viên Cương đã đưa đến một phong mật tín: “Đạo gia, Vương gia gửi thư đến.”
Ánh mắt Thương Thục Thanh lấp lóe. Nàng ta vẫn chú ý tình hình Nam châu tiến đánh Định châu. Mông bá bá tự thân xuất mã, cuộc chiến rất thuận lợi, đánh Định châu không còn sức đánh trả, tin tức đến lúc này không biết tốt hay xấu.
Ngưu Hữu Đạo cầm lá thư đọc qua một lần, là thư của Thương Triều Tông, nhưng chuyển đạt lại là ý của Mông Sơn Minh.
Trước mắt đã ngưng chiến. Kiểm kê lại, Nam châu đã chiếm được ba quận. Định châu có mười hai quận, tương đương với một phần tư địa bàn đã rơi vào tay người Nam châu. Kết quả này khiến Ngưu Hữu Đạo tặc lưỡi không thôi. Chỉ mới có mấy ngày, bọn họ đã có thể chiếm được địa bàn lớn như vậy. Đây là công chiếm địa bàn sao? Quả thật tốc độ như phi ngựa, không khỏi quá thần tốc, nhiều hơn một quận so với Ngưu Hữu Đạo đã dự định trước đây.
Kết quả này ngay cả hắn cũng không dám tin, cứ xác nhận đi xác nhận lại, mới biết không sai. Hắn thật sự bội phục Mông Sơn Minh, đồng thời bội phục luôn Tiết Khiếu.
Bội phục Mông Sơn Minh là vì ông đã già rồi nhưng vẫn còn rất dũng mãnh, còn có thể chiến đấu như vậy.
Đọc đến đây, ý của Mông Sơn Minh là không cần thiết chiếm đóng hết địa bàn đã đánh được. Nơi cần nhượng bộ thì phải nhường ra. Một số nơi không có nguy hiểm thì có thể rút, chiếm những vị trí chiến lược và có tính chiến thuật, tiến cũng được, mà lui cũng được. Như vậy, vừa có thể tiết kiệm vừa có thể phòng ngừa binh lực Nam châu.
Theo tính toán, có thể tổn thất một số địa bàn, nhưng vẫn duy trì được ba quận.
Nhưng ngay từ ban đầu Ngưu Hữu Đạo đã nói, địa bàn chiếm được không thể cho lại. Ông gửi thư chính là có ý muốn thương lượng. Nếu hắn thật sự không chịu nhượng bộ, Mông Sơn Minh cũng không còn cách nào.
Ngưu Hữu Đạo đưa phong thư cho Viên Cương, nói: “Hồi tin, Mông soái cử thế vô song, ta tin tưởng ánh mắt của ông ấy, cứ theo ý của Mông soái mà xử lý.”
Hắn cũng không cố chấp, bởi vì hắn không am hiểu chuyện này, binh gia yếu địa cũng xem không hiểu. Trong khi đó, Mông Sơn Minh được xem là người trong nghề, biết phân rõ lợi và hại, nghe theo ý kiến của người ta cũng không sai.
Viên Cương nhẹ gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Hoàng cung Yến kinh, trong ngự thư phòng, Thương Kiến Hùng đang bàn luận với các vị đại thần, bầu không khí cũng không tệ lắm.
Định châu gửi thư đến, nói người Nam châu đã ngừng tiến công. Hiển nhiên, ba Đại Phái ra tay đã phát huy tác dụng, rốt cuộc có thể để bên này thả lỏng một hơi.
“Bệ hạ, Đại Tư Đồ cầu kiến.” Một Thái giám bước vào thông báo.
Một lát sau, Cao Kiến Thành bước vào.
Thấy mặt mũi ông ta tiều tụy, hai mắt sưng đỏ, tất cả mọi người đều nhìn nhau.
Thương Kiến Hùng hỏi: “Sao Đại Tư Đồ trông có vẻ tiều tụy thế?”
Cao Kiến Thành khom người, đau buồn nói: “Lão thần nghe được tin tức, con trai Thiếu Minh của thần bị quấn vào chuyện tập kích Mao Lư sơn trang, rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, đã bị Ngưu Hữu Đạo giết, chết. Lão nô quản giáo không nghiêm, để nghịch tử làm bậy. Hôm nay lão thần đến đây, đặc biệt thỉnh tội với bệ hạ.”
Nói đến chuyện này cũng làm người ta lúng túng. Các vị đại thần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tân, trong lòng mọi người đều biết rõ, tập kích Mao Lư sơn trang là bí mật đã được công khai. Việc này nhất định là do bệ hạ sai Cao Thiếu Minh đi, nhưng không ai dám vạch rõ. Nếu không, tất sẽ khiến bệ hạ thẹn quá hóa giận.
Về phần phong thanh, mọi người cũng có nghe nói, Cao Thiếu Minh không muốn liên lụy gia tộc nên đã tự vẫn, khiến người ta phải thổn thức.
Trong phòng đột nhiên im lặng. Thương Kiến Hùng hỏi: “Lại có chuyện như thế sao? Có phải là lời đồn không?”
Cao Kiến Thành đau buồn nói tiếp: “Lão thần nghe xong, cũng khó có thể tin. Bởi vậy lão thần đã cố tình làm việc riêng, đến tìm Long thân vương, mượn phi cầm cỡ lớn của tôn thất, để quản gia chạy đến quận Thanh Sơn lặng lẽ tìm hiểu. Khi tìm được thi thể, đích thật là nghịch tử ở nhà. Lão thần không biết dạy con, liên lụy bệ hạ, lại còn dùng của công ở tôn thất làm việc riêng, xin bệ hạ hãy trị tội lão thần luôn.”
Các vị đại thần đều đứng im không phản ứng. Nếu đổi sang chuyện khác, sợ sẽ có người bắt đầu thừa cơ công kích.
Chức vụ Đại Tư Đồ là một trong tam công, ở đây có không ít người muốn. Vốn cho rằng sẽ có vở kịch hay để xem, từ trong những cuộc thương nghị đại sự quốc gia gần đây, bệ hạ không hề gọi một trong tam công là Đại Tư Đồ đến là có thể nhìn ra được. Ai nấy đều nghĩ Ngưu Hữu Đạo nhất định sẽ dùng Cao Thiếu Minh làm cái cớ, nhưng chẳng ngờ Cao Thiếu Minh lại tự vẫn.
Lúc này, chỉ sợ tất cả oan ức đều do người chết gánh hết. Ân tình bệ hạ thiếu Cao gia quá lớn rồi.
Người hữu tâm không thể không cảm thán, Cao Kiến Thành sinh ra một đứa con trai thật tốt.
Điền Vũ đưa mắt nhìn phản ứng của Thương Kiến Hùng.
Bọn họ tất nhiên cũng đã nhận được tin tức về Cao Thiếu Minh. Vì thế đã cố ý gọi người phụ trách Điệp Báo ti đến tìm hiểu xem Cao Thiếu Minh có khả năng tự vẫn hay không. Dù sao Cao Thiếu Minh làm việc ở Điệp Báo ti cũng nhiều năm rồi, bọn họ vẫn ít nhiều có sự hiểu biết về y.
Theo ý của Điệp Báo ti, sống nhục không bằng chết tử tế. Người bình thường sợ là khó hạ quyết tâm, nhưng thành viên của Điệp Báo ti lại khác. Tất cả đều được huấn luyện đặc biệt, trên cơ bản đều nhét độc dược dưới răng. Lúc trước Cao Thiếu Minh cũng không ngoại lệ. Một khi gặp phải tình huống khẩn cấp, để không bại lộ thân phận, tất cả sẽ tự vẫn.