Nhìn khuôn mặt nữ nhân này, giống như hắn thiếu tiền nàng ta, trong lòng Ngưu Hữu Đạo liền chán ngấy, nhưng vẫn vui tươi đi tới, "Dịch cô nương, làm sao tới nơi này?"
Dịch Thư cười lạnh, "Thế nào, để ta thấy được ngươi thông đồng với nước ngoài nên chột dạ à?"
Ngưu Hữu Đạo buồn bực, phát hiện nữ nhân này nói chuyện thật đúng là không biết trời cao đất dày, ngay cả sư phụ của ngươi thấy rồi cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua, ngươi lại mở miệng trực tiếp chọc phá.
Buồn bực quy thành im lìm, hắn sẽ không so đo với nàng ta, ngược lại cười giải thích: "Dịch cô nương, sự tình không thể nhìn bề ngoài, nếu như trái lại cô nghĩ, chỉ cần nước Triệu bắt không được Kim Châu, Kim Châu chính là tấm bình phong của Đại Yến Tây Nam, vừa nghĩ như thế liền có thể lý giải khổ tâm của ta."
Dịch Thư cười nhạo, "Khổ tâm? Ta thấy ngươi nỗ lực miệt mài khổ tâm thì có!"
Được rồi, không thể nói chuyện cùng nữ nhân này được, Ngưu Hữu Đạo đổi chủ đề, "Dịch cô nương tìm ta có việc gì sao?"
Dịch Thư cao ngạo ngẩng cằm lên, cổ trắng nõn giống như cổ thiên nga trắng, nhìn xung quanh một hồi, nói: "Đi dạo cùng ta một chút."
"Dạo với cô một chút?" Biểu cảm Ngưu Hữu Đạo như nuốt phải ruồi, nhìn phía sau nàng ta, không có những người khác, thử hỏi: "Chỉ hai người chúng ta?"
Lời này nghe không đúng, sắc mặt Dịch Thư lạnh hẳn đi, "Ngươi đừng nghĩ sai lệch! Ta mới về lần đầu, muốn đi xem thử."
Ngưu Hữu Đạo không hiểu sai mới là lạ, lúc trước Long Hưu dùng lời nói rành mạch, liền nói ngay: "Ta tìm mấy người cùng cô nương đi."
Dịch Thư nổi giận, "Ta không đủ tư cách để ngươi tự nguyện đi cùng có phải hay không?"
Ngưu Hữu Đạo vội xua tay, "Tuyệt đối không phải ý này, cung chủ ở trong sơn trang, ta chỉ sợ cung chủ có việc giao phó, không tiện rời khỏi sơn trang."
Sắc mặt Dịch Thư hơi hòa hoãn, "Suy nghĩ nhiều, đây chính là ý của cung chủ."
Nàng ta không phải đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, dăm ba câu liền ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo lộ rõ ngọn ngành.
Phải, Ngưu Hữu Đạo đã hiểu rõ ý đồ của Long Hưu, quả nhiên không đoán sai, không thể chối từ sự sắp đặt này, lúc này đưa tay nói: "Mời!"
Hai người như vậy từ bên ngoài nhìn lên, du đãng quanh núi.
Trên đường đi, Ngưu Hữu Đạo quan sát nàng ta, phát hiện nữ nhân này rất xinh đẹp, dáng vẻ cũng không tệ, nhưng hắn đối với mặt hàng này không hứng thú, sắc đẹp không đạt được tiêu chuẩn của hắn, tính tình không biết trời cao đất dày tự cho mình là đúng, hắn cũng không thích.
Dịch Thư trông có vẻ rất chân thành, Ngưu Hữu Đạo không nói lời nào, nàng ta cũng không nói chuyện, Ngưu Hữu Đạo chủ động tra hỏi, nữ nhân này mới có thể đáp hai câu.
Thời gian dần trôi qua, Ngưu Hữu Đạo đã nhìn ra, lại nói quanh co lòng vòng để thăm dò, xác nhận nữ nhân này vẫn chưa hay biết gì, Long Hưu làm mai kia đang cho bọn hắn cơ hội ở chung.
Sau khi trong lòng hiểu rõ, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên tán dương: "Dáng dấp Dịch cô nương thật là dễ nhìn."
Dịch Thư lạnh lùng liếc hắn một cái, nhớ tới hắn và Quản Phương Nghi ôm ôm ấp ấp, liền cảm thấy buồn nôn, châm chọc nói: "Lời như vậy sợ là đã nói với không ít nữ nhân khác rồi?"
Ngưu Hữu Đạo nói: "Tuyệt đối không có! Nói thật, ta đối với cô nương ngưỡng mộ đã lâu, kỳ thật lần thứ nhất nhìn thấy cô nương, ta liền thích cô nương..."
"Im miệng!" Dịch Thư lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng làm dơ bẩn lỗ tai ta, còn dài dòng, ta cắt đầu lưỡi ngươi."
Ngưu Hữu Đạo nói tiếp: "Ta đối với cô nương là chân thành, ta quyết định, trở lại sơn trang liền đến cung chủ cầu hôn, thỉnh cầu cung chủ gả cô nương cho ta."
"Ngươi dám nói hươu nói vượn thử xem!" Dịch Thư nổi giận, kiếm trong tay rút ra một nửa uy hiếp.
"Được được được, ta không nói." Ngưu Hữu Đạo vội vàng xua tay cầu xin tha thứ, sau khi đặt tay xuống, hắn vòng tay sau lưng, ra hiệu.
Sau đó, Trần Bá và Ngô lão nhị không xa không gần theo sát, nhìn thấy Dịch Thư rút kiếm thiếu chút nữa động thủ, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu ở đằng sau, họ lại kiên cường nhẫn nại.
Một nam một nữ, tiếp tục ở sơn trang du lịch, leo lên đ ỉnh một ngọn núi, nhìn thấy một ngôi nhà, Dịch Thư chủ động mở miệng, hỏi: "Đó là nơi nào?"
"Ôi!" Ngưu Hữu Đạo mượn cơ hội tới gần, rút kiếm chỉ vào nói: "Đó là tông môn của Lưu Tiên tông." Một tay khác lại lặng lẽ duỗi ra, trực tiếp véo mông Dịch Thư một cái.
Cách đó không xa hai người kín đáo chú ý bảo vệ là Trần Bá và Ngô lão nhị ngoác mồm kinh ngạc, tròng mắt kém chút không còn, trời ạ! Đạo gia đang làm gì?
Hai người còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm, sau một khắc phát sinh sự tình chứng minh hai người không nhìn lầm.
"A!" Dịch Thư đột nhiên rít lên một tiếng, trực tiếp tung ra một chưởng.
"A!" Ngưu Hữu Đạo cũng cất tiếng hét thảm, bị một chưởng đánh bay, rơi xuống đất hộc ra một ngụm máu tươi.
Keng! Kinh hãi, tay chân luống cuống, Dịch Thư trực tiếp rút kiếm.
Trần Bá và Ngô lão nhị khẩn cấp đến ngăn lại, Dịch Thư vụt tới liền giết, Trần Bá ngăn cản.
Ngô lão nhị đỡ Ngưu Hữu Đạo dậy, "Đạo gia, ngươi không sao chứ."
"Đi, đi mau, chớ tổn thương Dịch cô nương." Ngưu Hữu Đạo quát lên, Ngô lão nhị lập tức giúp hắn chạy, Trần Bá vừa đánh vừa lui, sau đó cản lại phía sau.
Khuôn mặt Dịch Thư tức giận đến lúc đỏ lúc trắng, đúng là liều mạng, may mắn tu vi không cao, đối mặt Trần Bá ở vào thế hạ phong.
Ngô lão nhị vịn Ngưu Hữu Đạo chạy trốn gần đó, trốn vào Lưu Tiên tông.
Phí Trường Lưu nghe hỏi mà ra, nhìn thấy khóe miệng Ngưu Hữu Đạo đỏ thẫm, máu vẩy đầy vạt áo, hắn ta giật nảy cả mình, "Đạo gia, chuyện gì xảy ra?" Lại ngẩng đầu nhìn ra động tĩnh phía bên ngoài.
"Đừng nói nhảm, cho ta tránh một chút..." Ngưu Hữu Đạo gọi hắn ta đến cấp tốc bàn giao vài câu.
Rất nhanh, Trần Bá thôi chống cự, lách mình chạy.
Dịch Thư rút kiếm vụt vào Lưu Tiên tông, một đám đệ tử Lưu Tiên tông lộ diện cũng không có để cản nàng ta lại, mặc cho nàng ta xông bừa vào điều tra khắp nơi tại Lưu Tiên tông.
Ngưu Hữu Đạo thì ở trong này trốn đông trốn tây.
Nơi này lớn như vậy, tất cả đều là người của hắn, một mình Dịch Thư sao có thể tìm được hắn, nàng ta tới bên này, Ngưu Hữu Đạo lập tức đi bên kia, căn bản không đụng mặt nhau.
"Ngưu Hữu Đạo, ngươi cút ra đây cho ta!" Tìm không thấy người Dịch Thư phát giận hô lớn.
Hô cũng vô dụng, cuối cùng phi thân đi, về nhà tranh sơn trang triệu tập cung thủ của Tiêu Dao cung.
Trần Bá về tới nhà tranh sơn trang trước một bước, tìm được Quản Phương Nghi, kéo bà ta đến một bên nói: "Đạo gia bị Dịch Thư đả thương, bây giờ đang ẩn náu ngay tại Lưu Tiên tông."
"A!" Quản Phương Nghi giật nảy cả mình, cả giận nói: "Chuyện gì xảy ra? Thực lực của ả còn kém hơn Côn Lâm Thụ, làm sao có thể đả thương Đạo gia?"
Trần Bá tỏ vẻ run rẩy, không ngừng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Hình như... Hình như Đạo gia sờ... sờ mông người ta đó!"
Nét giận dữ trên mặt Quản Phương Nghi đã biến mất trong nháy mắt, bà ta nói với vẻ khó tin: "Ngươi nói cái gì?"
"Ôi trời ơi!" Người luôn xụ mặt như Trần Bá cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ dở khóc dở cười, đau xót nói, "Đạo gia sờ mông người ta! Người ta là một đại cô nương, ngài ấy làm chuyện như thế với người ta, người ta có thể không động thủ sao? Chuyện này đơn thuần là do Đạo gia tự chuốc lấy. Nếu để Long Hưu biết thì chẳng phải tự tìm phiền phức sao?"
"..." Quản Phương Nghi á khẩu không trả lời được, nét mặt bỗng trở nên kỳ quái. Bà ta hiểu một ít về Ngưu Hữu Đạo, dù không biết nguyên nhân gì, nhưng từ trước đến nay hắn luôn giữ khoảng cách với nữ sắc, chưa bao giờ thấy hắn làm loạn. Đấy là kiểu người lý trí đến tận xương tủy, không có khả năng làm ra loại chuyện kích động này.
Bà ta phỏng đoán, đối tượng mà hắn vô lễ chính là Dịch Thư, bà ta đại khái đoán được chút gì nên khua tay nói: "Đi, đi xem nào!"
Nơi này hai người vừa đi, bên kia Dịch Thư hầm hầm trở về, tìm tới sư huynh đồng môn, hô hào hỗ trợ đi tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ.