Đến lúc đó, Nam Châu do ai định đoạt, ba phái lớn căm giận cũng được, điên lên cũng vậy. Hiện giờ thế cục vây quanh, nước Yến hoàn toàn không có năng lực để san bằng Nam Châu!
Người của Lăng Tiêu các và Thiên Nữ giáo ở nơi này, thái độ rất rõ ràng. Một khi Long Hưu và hắn hoàn toàn cạch mặt, còn phải băn khoăn nhiều như vậy sao? Hắn không ngại liên thủ với thế lực hai nước Hàn, Tống.
Đương nhiên không thể nói ra nội tình, giọng hắn đột nhiên hạ xuống, "Cung chủ, ta đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần ngài lên tiếng, ta lập tức động thủ với người hai phái kia!"
Long Hưu ngay lập tức cảnh báo hắn, "Ngươi đừng xằng bậy, đuổi bọn họ đi là được."
Tình hình trước mắt không đến nỗi bất đắc dĩ, Ngưu Hữu Đạo không định động vào người của Lăng Tiêu các và Thiên Nữ giáo. Tiếp cận với hai nước Hàn, Tống, vô duyên vô cớ giết trưởng lão hai phái, làm không ổn sẽ thật sự khiến hai nước nổi giận xuất binh, tội gì phải phát sinh phiền toái như vậy.
"Được, ta sẽ đuổi họ đi." Ngưu Hữu Đạo chắp tay, quay người đi.
Trong sơn trang, Quản Phương Nghi xuất hiện, định truyền tin cho hắn
Ngưu Hữu Đạo tạm thời kéo bà ta sang một bên, nhỏ giọng nói: "Gửi thêm một tin cho Vương gia, việc tấn công có thể dừng lại, còn việc chiếm địa bàn của ta thì không được phép!"
Quản Phương Nghi kinh ngạc: "Hắn vui vẻ đồng ý cho ngươi chiếm đóng địa bàn rồi à?"
Ngưu Hữu Đạo: "Đồng ý gì chứ? Việc này ta không thể nói, ngươi cũng đừng nhắc tới với hắn. Nói ra miệng chỉ e không chiếm được. Có một số việc chỉ có thể làm, không thể nói, nên lúc trước đã muốn nói với bà, tóm lại muốn ta nhường lại địa bàn đã chiếm là không có khả năng!"
Quản Phương Nghi hơi nhíu mày, sau đó mới hiểu ra hắn có ý gì, bà ta chửi rủa: "Tên xấu xa!"
Bà ta xoay người rồi đi gửi thêm tin tức, Ngưu Hữu Đạo vẫn tìm cách che giấu hai vị vừa mới kết nghĩa kia.
Có Long Hưu ở trong này, tìm lý do phù hợp thật không khó, quá dễ dàng để đuổi hai vị kia đi.
Không lâu sau, hai Phi Cầm bay đi, Huệ Thanh Bình và Toàn Thái Phong bước đi với khuôn mặt tối sầm, cũng không cáo từ Long Hưu.
Thật không phải không thu hoạch được gì, ít nhất cũng kiếm được một mối quan hệ huynh đệ kết nghĩa.
Chuyện kết bái, bất kể hai người làm không thỏa đáng thì tiếng tăm từ vụ đó cũng đã thành, trở về cũng không biết nên báo cáo kết quả với tông môn như thế nào.
Long Hưu đứng ngoài sơn trang, đưa mắt nhìn theo hai con Phi Cầm rời đi.
Sau khi Ngưu Hữu Đạo phục mệnh, hắn vẫy tay với quân đội tập trung bên ngoài. Ba phái tu sĩ và đại quân lập tức rút lui như thủy triều.
Trước đó Long Hưu không hề làm ra hành động nào ngoài ý muốn, cho nên không cần thế trận phòng ngừa bất trắc này nữa.
Sau khi đại quân bao vây kia rút lui, Long Hưu vẫy tay ra hiệu và bước đi, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ đành đi cùng ông ta.
Đường đi bốn phía sơn trang khá là vòng vo, lúc trở lại cửa sơn trang, Long Hưu hỏi một câu, "Nơi này nhìn chung bình thường, ngươi tuyệt đối đừng nói với ta rằng ngươi không tìm thấy một nơi tốt hơn ở Nam Châu, vì sao lại ở đây không đi?"
Ngưu Hữu Đạo: "Bất đắc dĩ!"
Long Hưu không hiểu, "Đây là đạo lí gì, ở hoàn cảnh tốt hơn liền không gánh nổi mệnh sao?"
Ngưu Hữu Đạo nói: "Hồi cung chủ, điều kiện ở đây tốt, đất lành sinh hiền tài, phần lớn cảnh đẹp hiếm thấy, thích hợp cho các tu sĩ ở lại, nhưng không thích hợp để đại quân tập kết sơ tán. Một khi gặp nạn, núi cao sườn núi lại dốc đứng, địa thế hiểm trở, đại quân hành tẩu cũng khó khăn, nhất là không thể bày trận đúng chỗ được. Nếu ta không ở lại đây thì lần tập kích tiếp theo của triều đình, ta hoàn toàn sẽ không thoát được."
Long Hưu hơi bất ngờ, nhưng lại không thể không tán đồng, gật đầu, "Thì ra là thế, ngươi nói rất đúng."
Ngưu Hữu Đạo nói: "Trước mặt cung chủ, mỗi câu nói ra đều là sự thật, không cần phải nói những điều giả dối."
Long Hưu cười cười không nói, chắp tay bước đi thong thả vào trong sơn trang.
Ngưu Hữu Đạo không biết ông ta còn muốn làm gì, thấy rằng ông ta không muốn đi, đương nhiên không thể đuổi ông ta đi, lập tức phân phó người thu dọn lại gian nhà kia để cho Long Hưu và những người khác đặt chân đến.
Ở trong sân chính của Tiêu Dao cung, Long Hưu nhìn xung quanh, vô cùng đơn giản và thanh lịch, không hề xa hoa.
Ông ta nhìn vào gian phòng mà thường ngày Ngưu Hữu Đạo trọ lại, không khỏi gật đầu, quay sang Dịch Thư khen Ngưu Hữu Đạo một câu, "Tuổi còn trẻ, có thành tựu của ngày hôm nay, lại không kiêu sa phô trương, thật hiếm có."
Ngưu Hữu Đạo không ở bên cạnh, không nghe được những lời tán dương này.
Dịch Thư khinh thường một câu, "Có lẽ là cố ý làm cho sư phụ nhìn thấy, nói không chừng vừa mới sai người ta thu dọn đấy."
Long Hưu lắc đầu, bên trong nhà này chỉ cần xem xét bố cục liền biết không phải có thể tạm thời thu dọn là được, ông ta cũng không nhiều lời.
Một Kim Sí rơi vào trong viện, rất nhanh có một tên đệ tử đến đây, dâng lên một mật tín, "Cung chủ, Tông môn đến báo tin, nói là Ngọc Thương tiên sinh khiển trách triều đình, muốn ba phái lớn nói cho ra lẽ."
Long Hưu hơi nhíu mày, cầm thư tới tay xem xét, vừa nghĩ đã biết nội dung trong đó.
Nguyên nhân khiển trách đương nhiên là bởi vì Ngọc Thương tiên sinh đệ muội cùng cháu ở nhà tranh sơn trang, tập kích uy hiếp đến sự an nguy của người thân ông ta, Ngọc Thương rất phẫn nộ, muốn nói rõ.
Sau khi đọc, Long Hưu đưa trả lại thư và khịt mũi, "Nói rõ? Được đà lấn tới, ông ta cho rằng ông ta là ai? Một kẻ tu luyện đơn lả, ỷ có chút quan hệ, thật đúng là đề cao bản thân, thế mà khoa tay múa chân lên mặt với ta ở Tiêu Dao cung."
Đệ tử kia thử hỏi: "Không cần hồi âm sao?"
Long Hưu lặng yên một chút, tuy nói như vậy, nhưng Ngọc Thương thật có chút quan hệ với một số nước, cũng không cần thiết đắc tội, sau một lúc cân nhắc, ông ta trả lời: "Giao cho trong nhà bên kia hồi âm lịch sự, không đắc tội là xong, về phần bàn giao, Tiêu Dao cung còn cần phải nói rõ với ông ta sao?"
"Vâng." Đệ tử kia tuân mệnh mà đi.
Long Hưu quay đầu lại nói với Dịch Thư: "Ngươi đi tìm Ngưu Hữu Đạo, để hắn dẫn ngươi đi dạo bên trong bên ngoài sơn trang này."
Dịch Thư ngạc nhiên, "Con và hắn dạo chơi? Không phải hắn vừa đi dạo sao?"
Long Hưu khiển trách: "Không phải cho ngươi đi chơi, tình hình trong ngoài sơn trang này, còn có ba môn phái kia phân bố, địa thế chung quanh nơi đây đều phải nắm rõ hết."
Dịch Thư tự cho là đã hiểu, nghiêm mặt tuân mệnh mà đi.
Long Hưu đi ra ngoài, đi đến dưới mái hiên nhìn xem bóng lưng rời đi của đệ tử này, ánh mắt phức tạp...
Tiễn khách đưa đến ngoài sơn môn, Tư Đồ Diệu vừa tới không bao lâu, lại phải rời đi, Ngưu Hữu Đạo tự mình tiễn hắn ra sơn môn, bày tỏ áy náy.
Tư Đồ Diệu vốn không muốn vừa tới liền phải đi, thế nhưng không có cách nào khác, Long Hưu đột nhiên đích thân tới thăm hắn ta, hắn ta thân là người cùng Ngưu Hữu Đạo ở giữa cấu kết với hai nước, không tiện xuất hiện trước mặt Long Hưu lâu, ai biết Long Hưu kia đến cùng có khiến hắn ta gặp chuyện xúi quẩy hay không.
Hơn nữa, người ta đã xác nhận rằng Ngưu Hữu Đạo sẽ ngăn chặn người dân Nam Châu làm lớn chuyện, tâm bệnh đã qua, hắn ta ở lại hay không cũng chẳng sao.
"Tư Đồ chưởng môn, lần này thật sự là chậm trễ." Ngưu Hữu Đạo chắp tay xin lỗi.
"Ngươi cũng là không có cách lý giải, như vậy dừng bước đi,
cáo từ." Tư Đồ Diệu chắp tay cáo từ, lần lượt xoay người lên ngựa, vội vã bỏ đi.
Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn theo, chắp tay, Đoàn Hổ bên cạnh chợt thấp giọng nhắc nhở một câu, "Đạo gia!"
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dịch Thư đứng cách đó không xa, đang lạnh lùng nhìn xem bên này.