Đạo Quân

Chương 886: Phi Ngựa Khoanh Đất




Mấy năm nay, thường xuyên ở Vô Biên các cẩn thận tuyển chọn trong nhóm tán tu, lấy ra những người thích hợp làm thành viên tổ chức, gần đây trên cơ bản khung đã khá tốt, nên đến nơi nào không thể không cân nhắc. Chưởng môn là tu sĩ của nước Tấn, ở nước Tấn chắc nhất định cũng có quen biết, việc dung nhập vào giới tu hành của nước Tấn sẽ trở nên thuận lý thành chương, nhưng điều kiện ở nước Tấn này không thích hợp để môn phái nhỏ phát triển, nói cho cùng chính là nước Tấn nghèo.

Đến nước khác, Lệnh Hồ Thu là tán tu lúc đi tới thì không có việc gì, nếu thực sự lập nên một môn phái ở đó rồi phát triển thế lực của mình, đoán chừng thế lực của quốc gia khác cũng sẽ không tiếp nhận.

Nghĩ tới nghĩ kui, tỷ muội hai người nghĩ đến Nam châu của nước Yến, đó là địa bàn của Ngưu Hữu Đạo, với phong cách đối nhân xử thế của Ngưu Hữu Đạo, thì bên này mở miệng, đoán chừng có nơi để sống yên ổn là không thành vấn đề. Cho dù thế tục Nam châu là quyền thế thì vẫn là thế lực tu hành Nam châu, Ngưu Hữu Đạo đều có thể giải quyết được, hơn nữa Nam châu phát triển hưng thịnh, phồn vinh, đi Nam châu chính là lựa chọn tốt nhất rồi.

Nhưng hai người có suy nghĩ này cũng khó có thể mở miệng, Ngưu Hữu Đạo đã từng phi lễ với hai người, nghĩ tới tình cảnh ở trong phòng ngày trước, gặp lại Ngưu Hữu Đạo thì sẽ lúng túng khó xử, thật sự không có cách nào nói với tiên sinh là đi gặp Ngưu Hữu Đạo.

Hai người đi theo Lệnh Hồ Thu nhiều năm, cũng hiểu rõ Lệnh Hồ Thu, đại khái cũng đoán được y có suy nghĩ đến đi Nam châu và đang do dự, không nghĩ tới cuối cùng là không mở miệng xin người ta được nên lựa chọn đến nước Tấn, chắc rằng y cũng nhận ra được ít nhiều ảnh hưởng của việc Nam châu khai chiến với triều đình nước Yến.

Thúc đẩy y đưa ra lựa chọn cuối cùng này.

Trong lòng hai tỷ muội cũng chỉ có thể thở dài.

Phù Phương viên, Độc Cô Tĩnh bước nhanh vào vườn trúc, cấp báo với Ngọc Thương đang ở bên trong đó: "Sư phó, Nam châu xuất binh đánh Đinh châu, thế công hung mãnh, một lúc liên tục hạ vài chục tòa thành, khiến nhân mã Đinh châu không còn có sức đánh trả lại chỉ có thể phòng thủ!"

Thế mà Nam châu dám động thủ với triều đình nước Yến! Bỗng nhiên Ngọc Thương quay lại, vẻ mặt chấn kinh, nhận lấy mật báo trong tay Độc Cô Tĩnh, xem xét kĩ càng tình hình.

Ông ta nghi ngờ không thôi, xem qua tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong mật báo, Ngọc Thương ngẩng đầu, híp mắt, nhìn những chiếc lá trúc rơi xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lần này, đối với hành động từ đầu đến cuối của Ngưu Hữu Đạo, bên này ông ta tự mình tham gia, là rõ ràng nhất, sứ thần nước Tống là Ngưu Hữu Đạo giết, cạm bẫy trên đường đến Kim châu là do Ngưu Hữu Đạo bày ra, Mao Lư sơn trang cũng đã sớm bị nhằm vào để tập kích rồi.

Tất cả mọi thứ từ đầu đến giờ chủ mưu sắp đặt đều là Ngưu Hữu Đạo, căn bản không tồn tại cái gì mà triều đình nước Yến chọc giận Ngưu Hữu Đạo khiến hắn ra tay.

Nói cách khác, ngay từ đầu việc xuất binh đánh Định châu, Ngưu Hữu Đạo đã lập kế hoạch từ trước, triều đình nước Yến đã bước vào cái bẫy liên hoàn của Ngưu Hữu Đạo.

"Haiz!" Ngọc Thương thở dài, liên tục gật đầu:"Khá lắm, giết sứ thần nước Tống châm ngòi mẫu thuẫn giữa các nước, trói lại tay chân của triều đình nước Yến, còn hắn lại có thể tùy ý làm bừa, triều đình nước Yến từ thế chủ động thành thế bị động, chỉ sợ ngay cả nước đi của mình cũng không thể nào nắm chắc được, lần này chỉ sợ là phải chịu thua thiệt! Lão phu quả nhiên là không nhìn lầm người, cái giá mà chúng ta phải trả cho lần này là đáng, thằng nhãi này là đối tượng hợp tác tốt nhất đối với chúng ta!"

Đối với việc truy sát Ngưu Hữu Đạo thất bại trước đó, ông ta đã tìm ra được đáp án, thì ra phía sau Ngưu Hữu Đạo có Triệu Hùng Ca.

...

Chiến sự ở Định châu chưa ngừng, Tiết Khiếu dần dần cảm thấy không đúng, Nam châu không giống như là muốn liều mạng với bọn họ, không hề đánh thẳng vào chỗ tập kết quân chủ lực, mà ngược lại thừa dịp y rút binh lực nhanh chóng đoạt được địa bàn mà bọn họ vửa rút binh, việc này so với việc kiếm lời còn nhanh hơn.

Có thể không nhanh sao, từng địa bàn đều thu binh lực lại, căn bản chẳng có uy hiếp gì, dường như nhân mã tới nơi nào thì chiếm luôn nơi đó, giống như phi ngựa khoanh đất vậy.

Y muốn chủ động xuất kích, thử thúc đẩy binh lực, Mông Minh Sơn lập tức hạ lệnh một bộ kiềm chế nhân mã chủ lực của quân địch rút lui lại, kéo dài thời gian đại quân của y ở chiến tuyến, bất kỳ lúc nào đại quân cũng có thể cắt đứt tình hình này.

Bên ngoài thành Dung Dương, dáng một đòn nặng nề mang tới hiệu quả kinh sợ khiến nhân mã ở Đinh châu nhớ mãi không quên, hơn nữa lúc này đã biết được thống soái chỉ huy đại quân Nam châu là Mông Sơn Minh, vị cũng không phải là dạng vừa, Tiết Khiếu đâu dám khinh thường, ép y phải cẩn thận phòng thủ, không để quân địch có cơ hội.

Thời gian từ lúc khai chiến đến nay cũng không dài, nhân mã các bộ ở Định châu vội vàng tập kết, đường dài đằng đẵng cũng chưa đến nơi, lương thảo, quân nhu quân dụng cũng vẫn còn đang khẩn cấp chuẩn bị và tập kết bên trong.

Mà Nam châu bởi vì lúc trước ứng phó sự uy hiếp của đại quân triều đình, mà đã chuẩn bị rất nhiều thứ rất đúng hạn, có thể nói là thuận thế mà làm, đại quân tập kết không ngừng lần lượt tiến vào bên trong Đinh châu, thế cục chiến trường càng ngày càng bất lợi đối với Tiết Khiếu.

Cho dù là như thế, dường như Mông Sơn Minh cũng không có ý quyết chiến trực diện với y, binh lực dần dần lớn mạnh bắt đầu mở rộng hai bên nhân mã chủ lực của Tiết Khiếu, tiếp tục nhanh chóng thu được địa bàn y đã cho quân rút lui phòng thủ hậu phương.

Tình huống này, Tiếu Khiếu cảm thấy có gì đó không thích hợp cho lắm, này giống như là mượn cơ hội đưa quân đi đánh đến để chiếm đoạt Định châu, không đánh bại quân chủ lực của y thì sao có thể chiếm đóng toàn bộ Đinh châu được? Đợi đến khi nhân mã Nam châu phân tán trên phạm vi càng ngày càng rộng, vậy thì không phải là trải lưới túi y, mà là cho đại quân của y ung dung phân vùng bốn phía đánh tan cơ hội của bọn họ.

Đạo lý này y tin rằng Mông Sơn Mính sẽ không thể không biết, cho nên y bắt đầu nghi ngờ ý đồ chiến lược của Nam châu bên kia.

Chẳng lẽ là có thể chiếm được bao nhiêu địa bàn thì chiếm sao?

Có nghi ngờ cũng vô dụng thôi, chiến sự đã đánh đến mức này rồi, ngươi có bản lĩnh thử chủ động xuất kích bốn phía, chỉ cần nhân mã chủ lực của ngươi vừa phân tán, đối phương lập tức có thể xông lên đánh ngươi đó!

Cử ra một nhánh đi dò xét, Mông Sơn Minh lập tức cho một ít nhân mã đến dẫn dụ để thăm dò, sau đó không ngừng quấy rối, rồi dẫn đến một nhánh nhân mã của Anh Dương Võ Liệt vệ chạy tới phối hợp, một lần hành động tiêu diệt hết.

Đến một nhánh đánh tan một nhánh, chủ lực dám phân tán lập tức đánh chủ lực, sau khi nhân mã Định châu bị điều đi, nhược điểm chí mạng lập tức lộ rõ, đó là binh lực không đủ!

Trận chiến đánh thành kiểu này quá bất lực, Tiết Khiếu phát hiện mình bị trói chặt tay chân, căn bản là không có cách nào thi triển, mắt thấy một phần lớn địa bàn dần dần bị chiếm, mình lại không thể nào liều lĩnh xông ra đánh. Tiết Khiếu lo lắng nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn, bên trong quân trướng nhìn chằm chằm vào địa đồ mà hai mắt toàn là tơ máu.

...

Con đường chính bên ngoài Mao Lư sơn trang, mấy chục người cưỡi ngựa phi nhanh tới đây, một con Kim Sí từ trên trời hạ xuống, mấy chục người cưỡi ngựa dừng lại.

Dẫn đầu Vạn Động Thiên Phủ là chưởng môn Tư Đồ Diệu nghe tin tức về Đan bảng được truyền đến, nhìn về hướng Mao Lư sơn trang, nghi ngờ hỏi: "Tông Nguyên chế ở đây sao?"

Biết Mao Lư sơn trang bị tập kích nhưng lại không biết Tông Nguyên cũng tham dự vào việc này.

Kim châu cách đây không xa, vừa nghe nói Nam châu động thủ với triều đình nước Yến, ông ta giật mình, lập tức gửi tin hỏi Ngưu Hữu Đạo xem có chuyện gì xảy ra.

Ngưu Hữu Đạo không nói rõ ràng, chỉ nhắc qua rằng triều đình khinh người quá đáng các kiểu vân vân và mây mây.