Ngưu Hữu Đạo: "Dù sao trên danh nghĩa Nam Châu vẫn là của Yến Quốc. Mọi việc đều phải nói tới quy củ, đâu thể để cho Vương gia ngang nhiên kháng lệnh, có đúng không? Đồng ý thì đồng ý, nhưng lúc nào đồng ý lại là một chuyện khác. Đánh ta một trận còn muốn ta dễ dàng thả người, làm gì có chuyện tốt như thế? Thông báo với quận thành bên kia là giết đám người đang treo trên tường thành thị chúng đi! Lý do ấy hả, cứ thông báo rộng rãi là những kẻ đó vu cáo hãm hại triều đình, nói là triều đình phái đến đánh lén!"
Quản Phương Nghi lắc đầu, buông tiếng thở dài. Đây rõ ràng là đang vả mặt triều đình mà. Bên này nhận được ý chỉ nhưng không những không thả người mà còn giết người luôn, triều đình sao có thể chịu nổi!
Đúng lúc này, Viên Cương đi tới, lấy một phong thư ra, đặt trước mặt Ngưu Hữu Đạo: "Tin chiến thắng từ phía Định Châu!"
"Ồ!" Ngưu Hữu Đạo cực kỳ vui vẻ cầm thư đọc, Quản Phương Nghi cũng bước nhanh tới ngồi phía sau hắn, gác một cánh tay lên bả vai hắn, cúi người cùng xem, tấm tắc thành tiếng.
"Ha ha!" Sau khi đọc thư, Ngưu Hữu Đạo cười vui vẻ, lắc đầu khen ngợi: "Không hổ là Mông Sơn Minh, đánh quá hay, kết quả và tiến độ chiến đấu vượt xa dự liệu của ta!"
Điều mà hắn mong muốn nhất là đợi tới khi ba Đại Phái chính thức can thiệp, tốt nhất là bên này có thể chiếm được địa bàn một quận của Định Châu. Ai dè tình hình chiến đấu vẻ vang đến mức khiến hắn khó mà tin được, chưa tới một ngày mà Mông Sơn Minh đã chiếm được địa bàn một quận rưỡi, hơn nữa ông ta còn thật sự làm theo lời hắn, mạnh mẽ đánh ra khí thế của Nam Châu!
Tuy nhiên, Viên Cương không không vui vẻ lắm mà ngược lại, hắn ta còn giội một gáo nước lạnh: "Theo tin tức từ Ngũ Lương Sơn bên kia, ở trận đánh ngoài thành Dung Dương, hơn mười nghìn bại quân bị chặn trong sơn cốc đã bị ngọn lửa bủa vây và tiêu diệt. Hơn mười nghìn người muốn đầu hàng nhưng Mông Sơn Minh giết cả, tàn sát hết hơn mười nghìn người đó!"
Quản Phương Nghi nghe mà sởn cả tóc gáy.
Ngưu Hữu Đạo im lặng một hồi, chầm chậm nói: "Hầu Tử à, thời loạn có quy tắc của thời loạn! Vương gia cho Mông Sơn Minh đặc quyền tiền trảm hậu tấu, ông ta làm như vậy là có đạo lý của mình. Trên chiến trường, Mông Sơn Minh một đời chinh chiến, là người tài giỏi chân chính đã nếm trải biết bao thử thách. Chuyện thuộc lĩnh vực nào thì cứ để người trong lĩnh vực đó làm thôi, chúng ta không biết thì đừng có hoa tay múa chân kẻo người ta lại bó tay bó chân."
Viên Cương xoay người rời đi, cũng không nói thêm điều gì.
"Không ngờ tên Hầu Tử thối này lại có một mặt lòng dạ đàn bà đó!" Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Viên Phương mà buông tiếng thở dài. Có điều bàn tay đang đặt trên bả vai Ngưu Hữu Đạo lại vỗ nhẹ: "Nhưng mà Đạo gia này, lần hành động này của ngươi đúng là khiến quá nhiều người chết đấy. Ta là phụ nhân đích thực đó."
Ngưu Hữu Đạo lẳng lặng nói: "Không tiến thì lùi, nếu ta nhường bước thì bên này sẽ càng có nhiều người chết hơn. Nếu đổi lại là ngươi thì ngươi sẽ chọn thế nào? Ta không có lựa chọn nào khác!"
"Ai ôi, dù sao ngươi cũng không quan tâm tới mấy chuyện này thêm nữa. Ta đi thông báo cho quận thành bên kia hành động nhé! Trong thời gian ở Tề kinh, ta thật không ngờ sẽ có một ngày bản thân bị cuốn vào chuyện như vậy." Quản Phương Nghi thả tay ra khỏi vai hắn, thở dài rời đi.
Ngưu Hữu Đạo cầm chiến báo lật qua lật lại.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, nhờ có người có thể thực hiện ý đồ của hắn một cách hoàn hảo như vậy nên hắn đã bớt được không ít việc...
Màn đêm buông xuống, hậu quả của trận đánh bên ngoài Dung Dương thành vẫn hưa ngừng lại. Nỗi kinh hoàng hiển hiện rõ ràng, binh lực Định Châu có hạn nên không dám chủ động xuất kích nữa và rút lại binh lực, tiến vào trạng thái phòng ngự toàn diện.
Trong đại doanh trung quân, Tiết Khiếu đang lo lắng chờ đợi triều đình hồi âm, chờ đợi triều đình điều viện binh, chờ đợi triều đình nghĩ cách giải quyết việc này.
Viên Cương đã đợi ở trung khu Ngũ Lương Sơn, có thể tuyền tin chiến báo bất cứ lúc nào.
Một đệ tử Ngũ Lương Sơn vào động bẩm báo: "Thưa Viên gia, bên ngoài có đệ tử Lưu Tiên Tông chuyển lời muốn gặp ngài."
Công Tôn Bố cũng đang ở trong động, hắn ta ngẩng đầu nhìn.
Viên Cương đứng dậy rời đi. Ra tới ngoài động, hắn gặp đệ tử canh giữ Lưu Tiên Tông. Tên này bẩm báo: "Thưa Viên gia, bên ngoài sơn môn có một người tới. Đối phương nói là bạn cũ của ngài."
Viên Cương hỏi: "Ai?"
Đệ tử Lưu Tiên Tông: "Đối phương không nói, đầu trùm mũ che mặt, không để lộ khuôn mặt thật, chỉ nói là ngài gặp sẽ biết."
Viên Cương nhíu mày.
Đợi tới khi gặp vị tự xưng là bạn cũ kia, Viên Cương dẫn hắn ta vào Mao Lư sơn trang. Không lâu sau, Ngưu Hữu Đạo đi tới sân viện mà Thương Thục Thanh sống.
"Đạo Đạo!" Ngân Nhi đang ngồi cùng Thương Thục Thanh. Nàng ta tinh mắt, hô lên rồi đứng bật dậy, chạy tới.
Ngưu Hữu Đạo nhìn hộp cơm nàng ta đang ôm trong tay, đau đầu cười gượng: "Vẫn đang ăn à?"
Ngân Nhi lập tức nhón một miếng thịt lợn rừng đưa cho hắn: "Cho ngươi ăn nè!"
"Ta ăn rồi." Ngưu Hữu Đạo lập tức xua tay, khéo léo từ chối.
"Đạo gia!" Thương Thục Thanh bước đến gần rồi thi lễ. Nàng hơi bất ngờ vì Ngưu Hữu Đạo hiếm khi chủ động đến tìm nàng.
Ngưu Hữu Đạo đẩy Ngân Nhi ra rồi hỏi: "Quận chúa, hẳn là cô biết hết những người có mặt mũi trong Yến Kinh nhỉ?"
Thương Thục Thanh không biết tại sao hắn lại hỏi chuyện này, hơi ngập ngừng: "Còn phải xem là ai, dù sao ta cũng rời Yến kinh nhiều năm rồi."
Ngưu Hữu Đạo: "Tỉ như người của phủ Đại Tư Không thì sao?"
Thương Thục Thanh gật đầu: "Ta có quen một vài người nhà Cao đại nhân, nhưng không nhiều đâu. Lúc còn ở nhà, bình thường ta rất ít khi ra ngoài."
Ngưu Hữu Đạo: "Quản gia của Cao Kiến Thành thì sao?"
"Phạm Chuyên ư?" Thương Thục Thanh lên tiếng hỏi. Thấy hắn gật đầu, nàng cũng gật đầu nói: "Ông ta đã từng đến vương phủ chào hỏi, ta gặp ông ta rồi, có thể xem là quen biết. Sao Đạo gia lại nhắc tới ông ta vậy? Có liên quan tới Cao Thiếu Minh bị bắt sao?"
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: "Nếu đã quen biết vậy thì làm phiền quận chúa đi theo ta một lát nhé!"
Thương Thục Thanh nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi với hắn. Ngân Nhi vẫn ôm hộp cơm không buông, chủ động đi theo...
Trong một căn tĩnh thất với ngọn đèn dầu tờ mờ, quản gia Phạm Chuyên của phủ Đại Tư Không ngồi im trước một cái bàn, lẳng lặng chờ đợi.
Lão ta chính là người giả danh là bạn cũ của Viên Cương tới tìm. Lần này đến đây, lão ta phải cực kỳ cẩn thận, sợ là cứ trực tiếp tới tìm Ngưu Hữu Đạo sẽ khiến mọi người chú ý.
Vì vậy lão ta tìm Viên Cương trước, bảo Viên Cương sắp xếp cho mình gặp Ngưu Hữu Đạo.
Tuy nhiên, Ngưu Hữu Đạo bên này đoán là không có nhiều người biết vị này, có lẽ ba phái Lưu Tiên Tông bên kia có người biết lão ta, nhưng đối phương nói là chuyện bí mật, trước mắt không thể để lộ, sau khi đến đây lại yêu cầu đuổi những người khác đi. Ngưu Hữu Đạo dường như bừng tỉnh, lúc này mới tìm Thương Thục Thanh đến kiểm chứng.
Cửa tĩnh thất mở ra một khe hở, Phạm Chuyên ngẩng đầu nhìn. Lão ta ngồi ở chỗ sáng nên không nhìn rõ người trong bóng tối là ai, không biết ai đang nhìn trộm mình.
Ngoài cửa, Thương Thục Thanh nhìn xong thì xoay người gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nói: "Đạo gia, đúng là ông ta." Sau đó nàng lại hơi nghi ngờ: "Ông ta tới cứu Cao Thiểu Minh phải không?"
Ngưu Hữu Đạo cảm ơn nàng, đưa tay mời nàng sang bên cạnh nghỉ ngơi, tỏ ý chuyện này để nói sau, hắn phải xem tình hình trước đã.
Sau khi người đã lui xuống, Ngưu Hữu Đạo đẩy cửa bước vào.
Phạm Chuyên đang đăm đăm nhìn xuống dưới. Ngay sau khi thấy Ngưu Hữu Đạo, lão ta đứng phắt dậy, chắp tay nói: "Lão nô Phạm Tuyên bái kiến Đạo gia."
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, đưa tay ý bảo lão ta ngồi. Hắn cũng ngồi xuống, nở nụ cười: "Chúng ta chưa từng gặp mặt, ngươi biết ta là ai không?"
Phạm Chuyên nói: "Lão nô sẽ không mạo muội đến đây. Lão nô đã nhìn thấy bức tranh vẽ Đạo gia. Chắc hẳn ở Mao Lư sơn trang cũng không có người dám giả mạo Đạo gia." Lão ta nói xong thì gật gù khen ngợi: "Mọi người đều nói Đạo gia còn trẻ, hôm nay gặp mặt mới biết thế nào là thanh niên tài tuấn, tung hoành bãi hạp (1), khiến tài tuấn trong thiên hạ phải xấu hổ."
(1) Tung hoành bãi hạp: có tài ăn nói, biết khi nào nên nói khi nào không nên nói.