Phi Hoa các và Chân Linh viện có thể tọa trấn Nam Châu, tất nhiên không phải môn phái như Lưu Tiên tông có thể so sánh. Người đông thế mạnh quần ẩu, khiến đệ tử Lưu Tiên tông tử thương vô số.
Lưu Tiên tông cũng đang liều mạng, muốn lui cũng không thể lui. Một khi bại lui, nguy cơ diệt môn nằm ngay trước mắt. Đã đến tình trạng này, còn không liều mạng thì chờ đến khi nào?
Trước đó còn tưởng rằng là một đám người đang diễn luyện, sao cũng không nghĩ đến đảo mắt đã biến đùa thành thật, đứng trước nguy cơ diệt môn.
Phi Hoa các cũng không có đường lui. Lực lượng môn phái đã bị tổn thất nặng nề. Cho dù chiếm được Nam Châu, rất nhiều đệ tử đã chết, cũng khó mà quản lý Nam Châu.
Biết rõ như thế, nhưng vẫn không thể lui. Một khi bại lui, triều đình không lĩnh tình, đệ tử Phi Hoa các sẽ chết vô ích. Thực lực tổn thất quá lớn, ngược lại còn chọc giận triều đình, Phi Hoa các sao có thể sống yên ổn được, chỉ có thể liều mạng đánh thắng, khi đó triều đình cảm kích công lao, sẽ còn hy vọng tái khởi.
Tào Ngọc Nhi máu me khắp người, tóc tai bù xù, bị một đám người vây công, không ngừng rống thảm.
Dư uy tiễn trận đánh rối tinh rối mù vừa rồi vẫn còn. Mặc dù người nào cũng trải qua sa trường tôi luyện, nhưng đối mặt với tấn công của tu sĩ, căn bản ngăn không được.
Mặc dù hung hãn không sợ chết, nhưng người ta một chưởng đánh bay một mảng lớn, một kiếm quét ngang, máu thịt văng tung tóe, như mãnh hổ xông vào bầy cừu, rất nhiều binh sĩ bị chém như chém dưa thái rau, đồng loạt ngã xuống đất.
Trong nháy mắt, sợ là đã có hơn ngàn binh sĩ ngã xuống. Bị đám binh sĩ này trộn lẫn, đệ tử Lưu Tiên tông bị gò bó tay chân, mà đệ tử Phi Hoa các cũng mặc kệ những thứ này. Chỉ cần không phải người nhà, gặp người là buông tay buông chân cuồng giết.
“Đương đương đương..."
Binh sĩ chật vật lao ra được, nhanh chóng như thủy triều rút lui lên núi.
Trên núi, lệnh kỳ tung bay, nhân mã rút lui nhanh chóng một lần nữa kết trận giữa sườn núi. Toàn bộ cung tiễn lẳng lặng chờ, bỏ mặc Lưu Tiên tông và Phi Hoa các chém giết nhau. Chỉ cần Phi Hoa các có người chạy lên, từng làn mưa tên sẽ áp chế xuống, cố gắng giữ vững phòng tuyến bên này.
Viên Cương nghiêm mặt, ngẩng đầu nhìn phi cầm chở theo một đám người bay qua, không khỏi quay đầu nhìn về phía sơn trang.
Đám người Trần Bá cũng nhìn lại, trong lòng có sự lo lắng.
Trên lầu các bên trong Mao Lư sơn trang, mọi người đã phát hiện có phi cầm địch quân bay đến.
Một người áo đen thổi còi, mười con phi cầm đang nghỉ ngơi trong sơn trang một lần nữa vỗ cánh bay lên. Đám người áo đen bay tán loạn, nhảy lên mười con phi cầm, tiếp tục chặn đường quân địch đang bay đến.
Người bên ngoài không để cho bất kỳ ai tùy tiện đánh vào Mao Lư sơn trang, cao tầng Hiểu Nguyệt các bên trong sơn trang hạ tử mệnh, ra lệnh mọi người phải bảo vệ.
Một tu sĩ mặc thường phục hoạn quan điều khiển một con phi cầm quay sang nhìn Tông Nguyên, trầm giọng nói: “Tông tiên sinh, người đang chống kiếm đứng trên lầu các chính là Ngưu Hữu Đạo, có phải ngươi nên ra tay rồi không?”
Mặt Tông Nguyên vẫn bình thường. Ông ta đương nhiên sẽ ra tay, nhưng không ra tay một cách dễ dàng. Triều đình động vào người của ông ta, ông ta làm sao có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Ông ta đã nhìn thấy tình hình chiến đấu bên dưới, chứng tỏ thực lực phòng ngự của đối phương rất mạnh. Ông ta cũng không ngại để nhân mã của triều đình trả giá nhiều một chút.
Chẳng lẽ còn muốn ông ta bảo vệ người của triều đình nước Yến? Ông ta có khoan dung độ lượng cũng không đến tình trạng đó.
Đương nhiên, ông ta sẽ không nói như vậy: “Ngươi không nhìn thấy người bên dưới rất khí định thần nhàn sao? Nhất định là hắn đang có lực lượng nào đó. Ta không ra tay thì thôi, ra tay rồi thì phải đắc thủ. Trong sơn trang còn rất nhiều người, để ngăn ngừa bị quấy nhiễu, vẫn nên chờ một chút.”
Người đang đứng trên lầu các nhìn lên trời cũng cảm thấy kỳ lạ, nhất là bản thân Ngưu Hữu Đạo. Nếu đã đến đây vì hắn, vì sao tên Tông Nguyên kia lại chậm chạp không ra tay, chẳng lẽ chỉ đến xem náo nhiệt?
Bọn họ không biết ân oán giữa Tông Nguyên và triều đình. Cho dù đầu óc Ngưu Hữu Đạo không phải tầm thường cũng không biết được nguyên nhân.
Trên không trung, những kẻ tập kích nhảy xuống một lần nữa bị đám người áo đen bịt mặt chặn lại.
Khi hai bên giao chiến rơi xuống đất, thấy người của quân địch đánh qua được bên này, hai người áo đen che mặt trong sơn trang cùng vẫy tay, hai trăm người một lần nữa bay ra ngoài nhanh chóng tiếp viện.
Người bịt mặt áo đen trước sau có gần bốn trăm người gia nhập chiến cuộc, cùng với ba trăm kẻ tập kích chém giết một trận.
Mọi người tung hoành trong núi, âm thanh ầm ầm không ngừng, đất đá bay tứ tung, khiến người ta có cảm giác trời long đất lở.
Bên trên lầu các, Thương Thục Thanh nhìn thấy quá nhiều cao thủ tu sĩ đại chiến, không khỏi hoảng sợ.
Khóe miệng Hoàng Liệt căng cứng, ngẫu nhiên coi trọng Ngưu Hữu Đạo hơn. Ông ta không biết Ngưu Hữu Đạo đào đâu ra nhiều cao thủ như vậy. Ba phái Lưu Tiên tông không có nhiều cao thủ như thế mới đúng chứ. Nếu là cao thủ ba phái, làm gì có chuyện che mặt không dám gặp người?
Sau lưng Ngưu Hữu Đạo chắc chắn có lực lượng ủng hộ hắn mà ông ta không biết. Ông ta phát hiện mình đã coi thường thực lực trên tay Ngưu Hữu Đạo.
Tình hình chiến đấu dường như bất lợi cho phe mình, tu sĩ hoạn quan trên phi cầm trầm giọng nói: “Tông tiên sinh, người trong sơn trang không nhiều, ngươi nên ra tay đi. Nếu không, ta có lý do hoài nghi ngươi đang muốn tiêu hao thực lực của triều đình!”
Người bịt mặt áo đen trong sơn trang đúng là không nhiều, nhưng vẫn có hơn trăm người. Hiểu Nguyệt các tập trung thêm năm trăm cao thủ bảo vệ Mao Lư sơn trang, nói chính xác là bảo vệ người nào đó trong sơn trang.
Bốp! Tông Nguyên đột nhiên ra tay, tát cho gã tu sĩ hoạn quan một bạt tai, khiến cho khóe miệng của gã phải chảy máu. Ông ta ra tay nhanh đến nỗi đối phương không kịp tránh né.
“Ta cần ngươi ồn ào dạy ta sao?” Tông Nguyên lạnh lùng nói một câu.
Tu sĩ hoạn quan kia tức giận nhưng không dám nói gì, dùng tay lau vết máu nơi khóe miệng.
Tông Nguyên cũng không thờ ơ nữa. Sau một khắc, thân hình lóe lên, hai tay vung cao, lộn nhào lao xuống, nhanh chóng lướt đến Mao Lư sơn trang.
Bên trên lầu các rối loạn tưng bừng. Thấy Tông Nguyên xuất thủ, đám người Hoàng Liệt vội vàng rút kiếm, giống như lâm đại địch.
Người áo đen bịt mặt canh giữ chung quanh cũng lách mình lao lên. Hơn mười người bay lên đ ỉnh chóp, nhìn người từ trên không trung lao xuống.
Ngưu Hữu Đạo hai tay chống kiếm vẫn bình tĩnh, thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Quản Phương Nghi, rồi lại nhìn Thương Thục Thanh.
Quản Phương Nghi hiểu ý gật đầu, vẫy tay gọi lão thập tam đến căn dặn. Nếu có gì không ổn xảy ra, lập tức mang Thương Thục Thanh đến chỗ Trang Hồng.
Mắt thấy Tông Nguyên từ trên cao phi thân xuống, thân hình như thiên ngoại phi thiên, hơn mười người bịt mặt áo đen từ lầu các đồng thời nhảy ra, liên thủ đánh ra kiếm khí như lưới, bắn ngược về phía Tông Nguyên.
Chỉ thấy Tông Nguyên vung tay, nhờ pháp nhãn có thể thấy được hoàng quang như lốc xoáy, giảo sát kiếm võng. Hơn mười luồng kiếm khí bị đánh bay tứ tán. Kiếm khí lăng lệ trở nên như ngón tay mềm, hoàn toàn không áp sát được cơ thể Tông Nguyên.
Tông Nguyên lăng không vỗ tay một cái, kiếm khí lượn vòng, chém ngược lại hơn mười người bịt mặt áo đen đang vọt tới.
Mọi người không ai biết đây là thuật pháp gì. Người đàn ông áo bông đang nhìn chằm chằm lên tiếng: “Quả nhiên là Tông Nguyên!”
Ầm ầm! Không trung không ngừng vang lên tiếng nổ. Kiếm khí của hơn mười tu sĩ đánh ra bị phá vỡ, không thể không rơi xuống lại.
Cuồng phong trên không trung đánh tới. Đám người trên lầu các giống như bị gió lốc thổi trúng. Thương Thục Thanh thậm chí đứng không vững, lung lay như sắp đổ.
Ngân nhi đang ôm hộp cơm ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập vẻ giận dữ.
Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn người đàn ông áo bông, chỉ thấy quần áo của y bay không giống những người khác. Quần áo của người ta đều bay phần phật trong cuồng phong, còn của y thì cứ bay chầm chậm, khiến người ta có cảm giác như đang bay trong gió. Khí tức bắt đầu khuếch tán trên lầu các.