Đạo Quân

Chương 861: Ngưu Mỗ Thật Đau Lòng!




Một loạt mâu bằng thép tinh từ nỏ công thành bắn ra như dời núi lấp biển, cắt phá trời cao đi xa.

Vì lần ngăn chặn này, Viên Cương đã dùng toàn bộ số cung tên dự trữ, mặc kệ có người chuyên trách bắn tên hay không, chỉ cần biết bắn tên là được.

Trong trận xạ kích bằng tên quy mô lớn như thế này, xạ kích chính xác không phải ưu tiên hàng đầu, mà chỉ cần có thể nghe lệnh bắn bao trùm về cùng một hướng là được.

Mấy chục nghìn người đều được Viên Cương biến thành xạ thủ, bởi vì hắn ta biết rõ, quân đội triều đình không thể nào thâm nhập vào sâu trong châu Nam mà không bị phát hiện, cho nên người có thể lén lút trèo núi băng đèo tới được đây chỉ có tu sĩ. Chém giết cận chiến, trú quân bên này có thể không phải đối thủ của rất nhiều tu sĩ, chỉ có tấn công khoảng cách xa bằng cung tên mới chiếm được tiện nghi.

Mũi tên bay vèo vèo, dày đặc như cơn mưa, giữa trời giáng xuống.

Tốc độ bắn của mũi tên cộng thêm tốc độ rơi xuống có uy lực hơn hẳn mũi tên bắn thẳng. Các tu sĩ đang bay lượn nhất thời luống cuống tay chân.

Có người vugn kiếm khí chống trả, có người vung chưởng gạt tên, có người mở pháp cương hộ thể chống đỡ. Giữa trời làm động tác thi pháp phòng ngự, họ đã không thể nào tụ khí thành cánh để bay được.

Trong trận doanh công kích, sau một loạt tên đầu tiên, trận hình hàng đầu cấp tốc quỳ một chân xuống đất, rút tên cài lên cung.

"Bắn cung!" Quan chỉ huy ra lệnh.

Cung thủ tại trận doanh phía sau lập tức bắn tiếp một đợt nữa, sau khi bắn xong lại quỳ chân xuống đất, rút tên đặt lên dây cung.

"Bắn cung!" Quan chỉ huy lại ra lệnh.

Cung thủ tại trận doanh sau cùng bắn một làn mưa tên tiếp theo ra.

Lúc này cung thủ ở trận doanh đầu tiên đã kéo căng dây cung, tiếp tục đến trận doanh phía sau cũng đứng dậy.

Lại thêm mưa tên như sóng thần bắn ra. Ba đợt sóng luân phiên, liên tục không ngừng không nghỉ, duy trì nhịp điệu đều đặn, không cho kẻ địch tấn công một cơ hội thở lấy hơi.

Mưa tên không ngừng phả vào mặt, các tu sĩ Phi Hoa các đã không thể nào duy trì tụ khí thành cánh để bay lượn, bị mưa tên áp chế, chỉ đành hạ xuống đất chạy, còn phải tránh trái né phải không ngừng.

Cương khí hộ thể không chịu nổi mưa tên liên miên không ngừng ăn mòn, không ngừng có người bị bắn ngã xuống đất.

Đường đường tu sĩ bị cung nỏ phàm nhân như giun dế bắn giết, không biết bao nhiêu người trừng muốn nứt cả mắt.

Kinh khủng hơn chính là trường mâu bằng thép tinh từ trên trời giáng xuống kia, đó mới là lực lượng ngàn cân đè xuống. Pháp cương hộ thể của tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể thừa nhận được lực công kích, nhưng cản được lực đâm xuyên tập trung vào một điểm cực nhỏ của trường mâu thép tinh.

"Chưởng môn, dùng sở đoản đối diện với sở trường của người ta không được đâu! Còn tiếp tục như vậy, Phi Hoa các ta sẽ tổn hại nặng nề, lui thôi!

Tiếng đinh đinh cạch cạch không ngừng vang lên.

Trong tiếng tên rơi, một trưởng lão Phi Hoa các quát lên, quạt bay một đám mưa tên, nhưng trong lúc hô to không kịp ứng phó, lại bị một cây trường mâu từ trên đâm xuyên qua ngực. Người này lại không thể ngã xuống mà bị trường mâu đóng đinh trên đất.

Phụp! Lại một cây mâu đâm thủng thân thể ông ta. Thân thể ông ta còn đang phun ra máu, run rẩy, trong chớp mắt lại bị mưa tên bắn thành nhím.

Mặt đất cắm đầy tên như có rừng gai vừa mọc.

Tận mắt nhìn thấy, Tào Ngọc Nhi thét lên thê lương:

"Trưởng lão Tạ!"

"Chưởng môn cẩn thận!"

Mấy đệ tử Phi Hoa các vọt tới bảo vệ, chống đỡ mũi tên và trường mâu lách cách bắn tới bà ta. Có hai người thét lên đau đớn rồi bị bắn ngã xuống.

Tào Ngọc Nhi sắp nổ mắt, rút một cây mâu trên mặt đất, vung tay ném ngược ra sau, giận dữ hô lên:

"Cao thủ trong môn toàn lực xông lên, phá hoại trận cung thủ của đối phương!"

Phí Trường Lưu xem cuộc chiến trên đỉnh núi, mắt lấp lóe, từ tốn nói:

"Đạo gia muốn dùng cứng đối cứng sao?"

Cầm trong tay tam hống đao, Viên Cương vô cảm, không hé răng nửa lời, nhưng trong lòng hiểu rõ. Lúc này đạo gia muốn thừa cơ đối cứng với triều đình một lần, bằng không đạo gia đã sớm bỏ đi, nào còn đợi đến lúc triều đình tấn công đến.

Đang hiệu lệnh đốc chiến, Tô Nhân Kiệt nhếch miệng xem thường. Tu sĩ xung kích phía trước yếu ớt hơn dự đoán, bản lĩnh bày ra tốt như vậy lại không được phát huy đầy đủ uy lực, căn bản không hiểu kết trận xung phong, không biết dùng khiên phòng ngự cũng dám xông bừa; trong lúc xung kích cũng không biết cái gọi là phòng ngự chủ thứ, không có chương pháp, chỉ biết gào gào xông loạn, đúng là phung phí của trời!

Y tự nhận, nếu đổi lại do y chỉ huy đám tu sĩ này, sẽ mau chóng đột phá được phòng tuyến công kích của bên này.

Nếu y nói ý tưởng này cho Phí Trường Lưu, sau đó cho đệ tử Lưu Tiên tông học cách cầm khiên tập thể xông pha chiến đấu, không biết Phí Trường Lưu sẽ có cảm tưởng thế nào.

Mắt thấy các tu sĩ Phi Hoa các xung kích bị mưa tên bao trùm mà ngã xuống rất nhiều, các đệ tử Lưu Tiên tông bị chấn động khó mà xóa bỏ!

Chính là quần thể người thường mà họ xem như giun dế đồng tâm hiệp lực lại, tụ hợp sức mạnh như thành đồng lại mượn sự sắc bén của vũ khí liền có thể phát huy lực công kích mạnh mẽ như vậy, có thể tàn sát ngay cả tu sĩ cao cao tại thượng!

Ban đầu thấy nhiều tu sĩ tấn công như vậy, đệ tử Lưu Tiên tông còn có phần khiếp đảm, trong lòng manh nha khủng hoảng. Lúc này thấy hiệu quả của công kích phe mình, tâm thần ổn định, chí ít không còn mấy người sợ sệt như trước.

Nỏ công thành bắn xong một lượt, phía sau lập tức bắn bù.

Mộ búa đập vào lẫy nỏ, dây cung to như cổ tay rung lên bần bật. Sĩ tốt căn bản không dám dùng tay chạm vào dây cung đang rung động cỡ kia, mà đừng nói da người, dù là dày như da heo cũng có thể bị dây cung đang rung này cạo đi một tầng da.

Sĩ tốt dùng gậy gỗ ngăn lại sợi dây cung đang rung, tiếp tục kéo dây. Đệ tử Lưu Tiên bên cạnh thi pháp hỗ trợ, tăng nhanh tốc độ bổ sung trường mâu.

Theo khoảng cách xung kích ngày càng gần của phe địch, hai sĩ tốt dùng vai nâng lên giá của nỏ công thành, lập tức có người rút một cục gỗ đệm bên dưới, hạ thấp góc bắn, điều chỉnh khoảng cách xạ kích.

Trên một con chim cỡ lớn, Ca Miểu Thủy và Cao Thiếu Minh nhìn thế tiến công bên dưới đang bị chặn lại. Cảnh tượng đảo lộn đầy thảm liệt khiến hai người đều đen mặt lại. Triều đình trăm phương ngàn kế tập kích sao lại trở thành như vậy? Trong quân đội mấy chục nghìn người bên kia cũng có tai mắt của triều đình, mà đội ngũ nghiêm chỉnh như vậy há có thể vội vàng hình thành, nhưng trước đó triều đình không nhận được bất kỳ thông báo nào?

Cũng không phải là thương tiếc cho đệ tử Phi Hoa các và Chân Linh viện, mà là bên sơn trang Mao Lư rõ ràng đã sớm chuẩn bị. Hai người không thể kết luận là Ngưu Hữu Đạo có còn trên sơn trang hay không.

Người trong sơn trang Mao Lư không nhìn thấy trận thế công phòng bên ngoài, bị thế núi chung quanh chặn tầm mắt.

Khi tiếng kèn lệnh chung quanh vang lên, người trên gác cao đều lộ vẻ lo lắng. Đến lúc tiếng trống trận vang lên, Hoàng Liệt bỗng quay lại hỏi Ngưu Hữu Đạo:

"Lão đệ, động tĩnh lớn như vậy là sao, sao ta nghe như có tiếng trống khai chiến?"

"Địch tấn công!" Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt đáp.

Hoàng Liệt kinh ngạc:

"Có địch tấn công?"

Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nói:

"Lúc trước ta nghe được lời đồn vốn cũng không tin, Đại Thiện sơn làm sao có khả năng cấu kết với triều đình trong ngoài phối hợp đẩy ta vào chỗ chết? Nhưng kẻ như ta vốn sợ chết, cho nên đã chuẩn bị biện pháp phòng ngự bên ngoài, thật không ngờ có người đến tập kích. Vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào (*), Ngưu mỗ thật đau lòng!"

(*Hán Việt: Ngã bản tương tâm chiếu minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ.

Dịch nghĩa: lòng ta thì sáng, nhưng người không hiểu được lòng ta)

Trong lời nói tỏa ra hơi lạnh âm u!

Thương Thục Thanh nghi ngờ nhìn về phía mấy người Hoàng Liệt.

Nam tử áo hoa cũng quét ánh mắt lạnh lẽo sang.

Quản Phương Nghi nhếch miệng, rõ ràng đạo gia quá hiểu, chuyện này chẳng có bất cứ quan hệ nào với Đại Thiện sơn, làm sao cứ nhất định phải hắt chậu nước bẩn lên đầu người ta. Lẽ nào hắn thật sự muốn nhân dịp này diệt luôn các lãnh đạo của Đại Thiện sơn ở đây?