Đường Nghi trầm mặc, hơi nhíu mày, trong lòng vô cùng lo lắng cho Ngưu Hữu Đạo.
“Ta thật sự rất muốn che chở cho Ngưu Hữu Đạo, ra cũng rất thích hắn, chỉ cần hắn muốn đến Vệ quốc ta giúp ta chút sức, tất cả phiền phức của hắn đều có thể dễ dàng giải quyết. Luận tài lực, bảy nước không ai hơn được Vệ quốc, chỉ cần hắn muốn đến, tài nguyên tu hành ủa hắn ta đảm bảo sẽ đầy đủ, cũng có thể hứa hẹn với hắn những lợi ích to lớn hơn.”
Huyền Vi đi tới trước mặt Đường Nghi, nhìn chằm chằm nàng nói: “Nếu ngươi có thể khuyên hắn đến đây, ta sẽ giúp Thương Triều Tông áp chế ác môn phái khác, cắt đất một châu cho Thương Triều Tông!”
Nàng đã muốn mời chào Ngưu Hữu Đạo từ lâu nhưng lúc đầu thì không có ý định mãnh liệt lắm. Dù sao nàng cũng không phải Thái Thúc Hùng, không biết được quá nhiều chuyện không muốn người khác biết từ Thiệu Bình Ba.
Có điều nàng cũng là người chú ý lôi kéo Ngưu Hữu Đạo đầu quân sớm nhất, năm đó sau khi Ngưu Hữu Đạo cướp chiến mã bắt đầu từ khi nàng nhìn thấy Viên Cương ở trong sa mạc có thể đứng sau lưng điều khiển Hạt hoàng, nàng muốn không chú ý cũng khó.
Nhưng nàng cũng không biết được nhiều hơn người khác bao nhiêu, ở mức độ nào đó mà nói, Ngưu Hữu Đạo rất khiêm tốn, phần lớn đều nấp sau màn ở Nam Châu không ra mặt, ngay cả đám Thương Triều Tông cùng một hội với Ngưu Hữu Đạo cũng thường xuyên không biết rõ động tĩnh của Ngưu Hữu Đạo, người ngoài càng khó phát hiện ra điều gì.
Nhưng sau kịch biến Nam Châu và Bắc Châu, động tĩnh được làm lớn, Thiệu Bình Ba và Ngưu Hữu Đạo đều song song bước lên võ đài trước tầm mắt các nước.
Chuyện Nam Châu và Kim Châu lần này lại rất có thể là Ngưu Hữu Đạo làm.
Cộng thêm Thái Thúc Hùng coi trọng Thiệu Bình Ba như vậy làm suy nghĩ mời chào Ngưu Hữu Đạo của nàng càng thêm mãnh liệt.
Thái Thúc Hùng là ai? Có thể coi trọng Thiệu Bình Ba như vậy chắc chắn không vô duyên vô cớ.
Giờ trước mặt lại bày ra một người đã nhiều lần đánh bại Thiệu Bình Ba!
Còn về chuyện hứa hẹn đất một châu với Đường Nghi, chỉ cần Đường Nghi có thể khuyên người về, chắc chắn sẽ cho!
Ngưu Hữu Đạo có thể phát huy tác dụng, dĩ nhiên nàng sẽ nghĩ cách giúp Thượng Thanh tông bảo vệ vùng đất một châu kia, nếu không có tác dụng gì, vùng đất một châu bị người ta cướp đi cũng không thể trách nàng, không có ai quy định địa bàn một môn phái sẽ vĩnh viễn thuộc về môn phái đó.
Sở dĩ hi vọng Đường Nghi có thể khuyên được là vì nàng có thể nhìn ra từ chuyện Đường Nghi vội vàng công bố tin hưu thư, Ngưu Hữu Đạo muốn duy trì khoảng cách nhất định với nàng, từ góc độ khác mà nói, hình như không coi trọng nàng, chỉ muốn nước sông không chạm nước giếng với nàng, không phải người nàng muốn mời chào là có thể mời chào được.
Ngưu Hữu Đạo không coi trọng nàng, về sau nàng chủ động mời chào Thiệu Bình Ba, kết quả Thiệu Bình Ba mạo hiểm cũng muốn vứt nàng qua một bên tìm Tấn quốc nghèo khốn nương tựa chứ không coi trọng nàng. Thái độ của hai đối thủ một mất một còn này lại nhất trí đến kỳ lạ khiến sâu trong lòng nàng vừa kinh ngạc vừa giận, thậm chí còn hơi sợ hãi.
Bây giờ phái ai đi mời chào đều là đại diện nàng, để Đường Nghi, để Thượng Thanh tông đi khuyên, cũng là đại diện nàng, còn có thể có thêm chút khả năng thành công, nàng dĩ nhiên hy vọng Thượng Thanh tông đi khuyên rồi.
Tây Môn Tình Không ở bên lạnh nhạt liếc nhìn Đường Nghi.
Địa bàn một châu? Đường Nghi khá giật mình, không ngờ Ngưu Hữu Đạo trong mắt Huyền Vi lại đáng giá như vậy!
...
Dù sắc mặt vẫn chưa tốt lắm có điều Hải Như Nguyệt đã có thể xuống giường đi lại xung quanh, còn lần lượt tiếp kiến vài thành viên quan trọng của Kim Châu để ổn định lòng người.
Nhìn Ngưu Hữu Đạo mang theo ý cười trước mặt, oán hận trong lòng Hải Như Nguyệt để ổn định lòng người.
Ngưu Hữu Đạo đến để từ giã, hắn không thể cứ sở đây mãi, dù sao đây cũng là địa bàn của người khác, thế đơn lực bạc, rất dễ dàng bị người ta khống chế.
“Đừng tưởng rằng ngươi đưa ra chút chủ ý cứu được ta và nhi tử của ta là ta có thể quên chuyện động trời của ngươi, có thể cảm tạ ngươi!” Hải Như Nguyệt cắn răng oán hận nói, Lê Vô Hoa ở bên kéo cánh tay áo nàng ta cũng không thể ngăn cản lại.
Bây giờ, lời hù dọa của Lê Vô Hoa không có uy lực quá lớn với nàng nữa.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Trưởng công chúa có thể đã quên mất một chuyện, mạng của trưởng tử Tiêu Thiên Chấn kia cũng là do ta cứu. đương nhiên, sau khi hắn bị quỷ mang đi ta cũng không tránh khỏi liên quan. Đương nhiên, sau khi hắn bị Quỷ y dẫn đi ta cũng không tránh khỏi liên quan. Tung tích của Tiêu Thiên Chấn có thể người khác không tìm thấy nhưng chưa chắc ta đã không tìm được, không biết trưởng công chúa có muốn ta tìm hay không muốn ta tìm được hắn.”
“...” Hải Như Nguyệt muốn nói lại thôi, rất muốn nói bớt ra vẻ đi, nhưng nghĩ lại tên này đúng là không tầm thường, có đủ các sự tích không nói, ngay cả Xích Dương Chu quả cũng có thể trộm được từ Băng Tuyết các thì có gì là không thể nữa chứ.”
“Trưởng công chúa bảo trọng.” Ngưu Hữu Đạo rút kiếm ôm quyền cáo từ, quay người lại chống kiếm bỏ đi.
Hải Như Nguyệt định nói gì đó nhưng Lê Vô Hoa đã đưa tay ngăn lại, Lê Vô Hoa đi theo tiễn khách.
Lúc đưa ra gần cổng phủ thứ sử, Lê Vô Hoa đột nhiên đưa tay huých cùi chõ Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ đừng chấp nàng ấy, tâm tư của phụ nữ không quan trọng. Kim Châu nói cho cùng vẫn do Vạn Động Thiên phủ ta nói là được.”
Lời này hơi ý vị thâm trường, còn tặng cho Ngưu Hữu Đạo một ánh mắt mờ mịt.
Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ ý đối phương, vị này e là thật sự nghĩ rằng hắn có thể tìm được Tiêu Thiên Chấn về, đối phương không muốn Tiêu Thiên Chấn trở về Kim Châu.
Đứng ở lập trường của đối phương, suy nghĩ cũng có thể lý giải được, Tiêu Thiên Chấn trở về, đối phương khá lúng túng, Ngưu Hữu Đạo vuốt cằm, không có thái độ rõ ràng.
...
Hai con phi cầm cỡ lớn đáp xuống giữa rừng núi mênh mông, Cao Thiếu Minh bị một tu sĩ đỡ đáp xuống mặt đất, chắp tay với Triệu Sâm đứng trên một hòn đá: “Triệu phủ lệnh.”
Triệu Sâm ở trên cao nhìn xuống đối phương, giữa đường y đã nhận được tin từ trong cung, bất đắc dĩ lặng lẽ rời khỏi đội ngũ trở về khu vực trong phạm vi phủ thành Kim Châu.
Y đứng trên cao không có ý bước xuống, Cao Thiếu Minh đành phải ngẩng đầu hỏi: “Ngưu Hữu Đạo đâu?”
Triệu Sâm lạnh nhạt nói: “Người vẫn đang ở phủ thứ sử.”
Vừa dứt lời, trong không trung có một con kim si lao tới, lấy thư ra, một thái giám ở phía sau lập tức bẩm báo: “Phủ lệnh, Ngưu Hữu Đạo rời khỏi phủ thứ sử, cỏ vẻ là muốn rời khỏi phủ thành.”
Cao Thiếu Minh chấn động tinh thần, bước đến lấy bức mật tín trong tay thái giám kia xem.
“Cao đại nhân!” Thái giám kia cảnh cáo một câu, đưa tay lên cản, mời đối phương tự trọng, không có Triệu Sâm lên tiếng, mật tín bên này há có thể dễ dàng để người khác xem?
Cao Thiếu Minh chỉ đành khoát tay, nghiêng đầu nhìn Triệu Sâm.
Triệu Sâm cũng nhìn chằm chằm gã, theo tin có được, là vị này thuyết phục bệ hạ cho nên y mới phải phối hợp chuyện diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, động vào Ngưu Hữu Đạo trên địa bàn Kim Châu, có trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra, ở một trình độ nào đó mà nói đây là hành động mạo hiểm, y bị vị này kéo xuống nước, trong lòng hơi không vui.
Nhưng hết cách, bệ hạ đã hạ chỉ, y buộc phải chấp hành.
Cuối cùng y nhảy xuống từ trên hòn đá, nhận bức mật tín trong tay thái giám kia xem, sau khi xem xong nhíu mày nói thầm: “Không phải hắn có phi cầm để đi lại sao?”
Cao Thiếu Minh không kìm được. “Triệu phủ lệnh, tình hình như thế nào?”
Triệu Sâm tiện tay đưa thư cho gã xem.
Thư đến tay, Cao Thiếu Minh lập tức xem kỹ, sau khi xem xong cũng thắc mắc: “Đi đường bộ? Hắn muốn trở về Nam Châu, có phi cầm không dùng mà đi bộ sao?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Triệu Sâm nói: “Bên cạnh trừ Hồng Nuông và Ngô Lão Nhị kia, chỉ có mười đệ tử Vạn Động Thiên phủ hộ tống, ngươi cảm thấy hắn muốn đi du sơn ngoạn thủy hay đang nhàn rỗi làm chuyện không đâu?”