Đạo Quân

Chương 843: Có Mắt Không Biết Chân Hào Kiệt (2)




“Thì ra là thế!” Thái THúc Hùng khẽ gật đầu. Lúc trước lão có từng nghe nói đến chuyện đột nhiên Thương Triều Tông kiếm đâu ra cả đống chiến mã, không ngờ là cướp từ trong tay Thiệu Bình ba. Món mua bán tiện nghi này, đến tiền vốn cũng không mất.

Thiệu Bình Ba quay lại chuyện chính: “Sở dĩ để Triều Thắng Hoài cuốn vào việc này là vì thân phận bối cảnh của y. Những người khác căn bản không có cơ hội đến gần Đồ Hoài Ngọc, không thể tham dự vào đương nhiên không thể làm giả chứng cứ. Đây là âm mưu trăm phương ngàn kế. Đột nhiên Triều Thắng Hoài nhảy ra, không phải là Ngưu Hữu Đạo đang làm trò quỷ còn có thể là ai?”

Nghe rõ từng chuyện từng chuyện, Thái Thúc Hùng hãi hùng khiếp vía. Cướp chiến mã, hoá giải nguy cơ tràn ngập ở Vạn Thú Môn, ép Thiệu Bình Ba phải bỏ trốn, bốc lên phân tranh Tống Yến, không có chuyện nào là đơn giản. Lão cũng không nhắc đến chuyện đá Thiên Ngọc Môn ra khỏi Nam châu, thu cháu của Ngọc Thương làm học sinh.

Nếu là thủ hạ của lão, chuyện nào thành công cũng là công lớn, chắc chắn lão phải trọng thưởng. Tất cả những chuyện này đều dò một người gây nên.

Lão hơi híp mắt lại: “Thương Triều Tông có người này tương trợ như hổ thêm cánh, khó trách chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có thể quật khởi nhanh chóng như vậy. Ngưu Hữu Đạo này quá nguy hiểm, nếu Cô Vương có thể sử dụng thì thôi, nếu không, tất sẽ thành hậu hoạn khi Cô Vương xua binh đông tiến. Quyết không thể lưu lại!”

Thiệu Bình Ba vẫn bình tĩnh. Y kể chuyện bị mất chiến mã, mượn cơ hội kể từng chuyện từng chuyện ra, chính là để cho Thái Thúc Hùng hiểu sự nguy hiểm của Ngưu Hữu Đạo.

Y còn chưa đứng vững gót chân, không thể dùng sức của nước Tống để đối phó với Ngưu Hữu Đạo, nhưng có người có thể, chính là vị trước mắt này.

Để tránh hiềm nghi, y lại khuyên nhủ: “Không cần Bệ hạ ra tay, trước mắt cứ xem đã. Thương Kiến Hùng sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!”

Thái Thúc Hùng lắc đầu khoát tay tỏ ý không phải vậy. Lão nhìn ra xa xa, vừa phiền muộn vừa tiếc hận, nói: “Thật là kỳ tài cái thế miệng ngậm nhật nguyệt, tay cầm càn khôn! Có người này lo gì thiên hạ bất bình? Cô Vương biết đến chậm, có mắt mà không thấy hào kiệt thực sự, rất đau lòng! Thương Triều Tông chỉ là một đứa trẻ, có tài đức gì mà đền đáp? Ngựa tốt phải phối với yên tốt, chim khôn phải biết lựa cành mà đâu. Chẳng lẽ Cô Vương không bằng đường con chim nhỏ kia?”

Đột nhiên lão quay người lại: “Cô Vương muốn mời chào, không biết Bình Ba có thể dung hạ hắn, nguyện ý xoá nhoà hiềm khích lúc trước với hắn không? Nếu không nguyện, Cô Vương cũng sẽ không động tâm tư đó.”

Thiệu BÌnh Ba nghiêm mặt, nghĩa chính ngôn từ nói: “Xin hỏi Bệ hạ, có được thiên hạ lớn hơn, hay là báo tư oán lớn hơn? So với thiên hạ, mất một Bắc Châu có đáng là gì? Chẳng lẽ trong mắt Bệ hạ, vi thần lại là kẻ tiểu nhân không biết nên lấy hay nên bỏ ư? Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo nguyện ý theo Bệ hạ, vi thần nguyện xoá bỏ hiềm khích trước kia cùng hắn, cam tâm tình nguyện cùng hắn phụ tá Bệ hạ!”

Đây là lời thật lòng của y, cũng không phải lời nói thật.

Không thật lòng là ở chỗ,y không tin Ngưu Hữu Đạo có thể buông tha cho mình. Ngược lại, y cũng tin Ngưu Hữu Đạo nghĩ giống mình, hắn sẽ không bỏ qua cho y, há y lại tha cho hắn? Dù là ai đắc thế cũng chính là lúc chết của người còn lại.

Thực tình, y biết điều Thái Thúc Hùng mong muốn chỉ là mong muốn đơn phương, không thể có khả năng Ngưu Hữu Đạo quy thuận Thái Thúc Hùng.

Y và Ngưu Hữu Đạo đã giao thủ nhiều lần, đều tính toán dồn đối phương vào chỗ chết. Song phương đều từng giao thủ với nhau từ những chuyện nhỏ nhặt, nên vẫn hiểu nhau ở một mức độ nào đó.

Trong một mức độ nào đó, Ngưu Hữu Đạo và y là cùng một loại người, đều không muốn bị người khác khống chế. Nếu không phải vì bị bức đến mức không còn cách nào khác, làm sao y lại có thể vứt bỏ Bắc Châu tìm nơi nương tưa.

Tương tự, Ngưu Hữu Đạo đã kinh doanh Nam Châu đâu ra đấy, hiện giờ, ở Nam Châu, hắn có địa vị nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không có khả năng bỏ Nam Châu tới đây cúi đầu xưng thần.

Cho nên y biết, nguyện vọng mời chào của Thái Thúc Hùng sẽ không thành, nhất định sẽ giết hắn, y cần gì phải làm tiểu nhân, bôi đen hình ảnh của mình trong mắt Thái Thúc Hùng!

Nhưng Thái Thúc Hùng lại hơi động lòng, vì thái độ nghĩa chính ngôn từ không chút do dự kia mà vui lòng, hào hứng nói: “Nếu đại thần trong triều đều có thể chí công vô tư, có ánh mắt dài lâu như ngươi, nước Tấn há có thể suy sụp tới mức này, sớm đã như mãnh hổ phá chuồng gầm khắp thiên hạ! Có được công tử chính là may mắn của Cô Vương, chính là may mắn của Đại Tấn. Cô Vương không nhìn lầm người. Rất tốt!”

“Bệ hạ quá khen! Nước lên thuyền mới lên, vi thần cũng có tư tâm!” Thiệu Bình Ba chắp tau cúi đầu đa tạ.

“Đạo lý này ai cũng hiểu, cả triều trên dưới có ai không hiểu đạo lý đó? Đều hiểu cả, nhưng trên thực tế, người biết nặng nhẹ lại như lông phượng sừng lân, chỉ riêng điều này ngươi đã mạnh hơn bọn họ gấp trăm ngàn lần!” Thái Thúc Hùng khen y hết lời. Người ta có thể quên hết ân oán trước kia, y cũng sẽ không tiếc lời ca ngợi.

Thiệu Bình Ba chỉ có thể lại cúi đầu, không dám nhận.

Thái Thúc Hùng đưa tay đỡ y dậy, lại chắp tay nói: “Cô Vương biết ngươi vẫn còn do dự không quyết về chuyện bố cục nước Tề và nước Vệ. Có phải nên tăng thêm tốc độ rồi không? Hay là bên Hắc Thuỷ Đài không cố gắng phối hợp với ngươi? Ai dám làm lỡ chuyện lớn này, ngươi cứ việc nói!”

Việc châm ngòi quan hệ tỷ đệ nước Vệ, phụ tử nước Tề, lão giao cho Thiệu Bình Ba lo.

Trước mắt Thiệu Bình Ba cũng không có chuyện gì khác, chủ yếu chỉ là mưu sĩ bên cạnh lão, không có công lao, cũng khó sắp xếp vị trí thích hợp cho y.

Thiệu Bình Ba vừa đến lão đã dành cho y ưu đãi đặc biệt, trong triều đã có lời chỉ trích, nếu phong cho y vị trí cao quá sớm cũng không ổn.

Đại kế này phải giữ bí mật, không thể để lộ ra phong thanh, cũng không thể để cho người trong triều biết, cũng là lão cho Thiệu Bình Ba thử đao.

Một khi chuẩn bị của Thiệu Bình Ba có hiệu quả, sẽ có thể trợ giúp cho đại quân xuất kích, thế như chẻ tre, chính là một công lớn. Lập được đại công như vậy, luận công ban thưởng, không ai có thể nói gì, có thể danh chính ngôn thuận cho Thiệu Bình Ba thượng vị.

Lão hiểu đạo lý này, Thiệu Bình Ba cũng hiểu.

Nghe vậy, Thiệu Bình Ba nghiêm mặt giải thích: “Cũng không phải Đào tổng quản không toàn lực phối hợp, mà là vi thần không muốn qua loa. Dù Vệ quân hoang đường, nhưng Huyền Vi của nước Vệ là bậc cân quắc mà không thua đấng mày râu, Tề hoàng Hạo Vân cũng không phải kẻ tầm thường. Một khi đánh cỏ động rắn, bị bọn họ phát giác rồi đề phòng, về sau muốn dùng lại chiêu này sẽ không có hiệu quả nữa. Chiêu này không ra thì thôi, vừa ra nhất định phải có hiệu quả nhất kích tất sát. Trước mắt, vi thần không vừa lòng với nhân tuyển của Hắc Thuỷ Đài đưa tới, nhất định phải cẩn thận chuẩn bị, không thể có sai lầm. Muốn xếp người vào đó, phải làm được kín kẽ không có khe hở, đối phương không thể tra ra vấn đề!”

“Ừm, nói có lý. Là Cô Vương nóng lòng!” Thái Thúc Hùng liên tục gật đầu đồng ý: “Ngươi tâm tư kín đáo, bằng năng lực của ngươi, giao việc này cho ngươi làm, Cô Vương yên tâm!”

“Tạ Bệ hạ tín nhiệm, vi thần nhất định không phụ sự phó thác của Bệ hạ!”



Phủ thứ sử Nam Châu, trong Anh Vũ Đường, Mông Sơn Minh ngồi trước địa đồ, Thương Triêu Tông đứng bên cạnh.

Dù biết nước Yến đã lui binh, bỏ ý đồ tấn công Nam Châu, nhưng chuyện bên nước Triệu vẫn chưa xong. Kim Châu vẫn là áp lực cực lớn, một khi Kim Châu có sai lầm gì, Nam Châu sau lưng sẽ rơi vào tình trạng hai mặt gặp địch.

Hiện giờ trên bản đồ đang thể hiện tình trạng nước Triệu điều động binh lực. Nơi này, họ cũng bàn bạc kế hoạch một khi khai chiến sẽ đánh thế nào, đề phòng nguy cơ.

Lam Như Đình cầm thư đi vào, sau khi chào hỏi, bèn đưa cho Thương Triêu Tông: “Thư của Đạo gia, dặn Vương gia tập kết một vạn Anh Dương Vũ Liệt Vệ tiến vào Kim Châu, đồng thời tập kết đại quân tiến tới Kim Châu, bày ra thế không tiếc dốc lòng trợ giúp Kim Châu đối kháng với triều đình nước Kim, giúp chấn nhiếp!”