Một toà trạch viện trong kinh thành cũng không quá bắt mắt, khoảng đất coi như tĩnh mịch, lúc này lại đông như trẩy hội.
Bên ngoài cửa lớn đóng chặt, hạ nhân người hiển quý ném thiếp bái kiến kia thật là chen chúc thành đống, từng người một trông chờ nhìn cánh cửa lớn đóng chặt kia.
Nói tóm lại, mọi người cũng coi như là yên tĩnh, không có lớn tiếng ồn ào.
Một hồi tiếng vó ngựa vang lên ở đầu đường, vây quanh một người đàn ông dáng người khôi ngôi mặc áo bào tím ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn cương nghị, đầu quấn khăn đầu màu vàng.
"Là Tây Viện đại vương." Trong đám người có người nói thầm một tiếng.
Sự xuất hiện của Tây Viện đại vương Hạo Vân Thắng, khiến cho đám người trong ngõ nhỏ nhao nhao lách sang hai bên, nhường đường.
Xuống ngựa trước cửa, một cái chân dựa vào bộ khung kim loại đi đường phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch, khập khễnh rất dễ thấy.
Người chắn ở cửa đều tránh ra, nhường ra chỗ trước cửa cho Hạo Vân Thắng.
Một tên tuỳ tùng của Hạo Vân Thắng bước lên thềm muốn gõ cửa.
Vù ba! Hạo Vân Thắng vung tay liền rút ra một cái roi ngựa, đánh rách y phục sau lưng của tuỳ tùng, vung roi chỉ tên tuỳ tùng quát lên: "Ai bảo ngươi đường đột quấy rối tiên sinh? Đứng ở cửa đợi!"
"Vâng!" Tuỳ tùng ăn đòn không dám có lời oán giận, lập tức lui xuống bậc thềm chờ đợi.
Hạo Vân Thắng cũng thành thật đứng ở cửa đợi, rất là kiên nhẫn, rất có vẻ hạ mình cầu hiền.
Lúc trước lão đã phái người đưa thiếp mời qua, nhưng người ta căn bản mặc xác lão Vương gia này.
Hắn cũng nổi nóng, nhưng mà ngẫm lại bối cảnh của vị ở trong viện này, lão cũng không trêu chọc nổi, vì thế ngoan ngoãn đích thân đến đây.
Hạ nhân các phủ ở trong ngõ nhỏ cũng không lên tiếng, tuy rằng bị người ta chen ngang, nhưng ai bảo người ta là Tây Viện đại vương của nước Triêu.
Chờ rồi chờ, một lần đợi liền đợi đến lúc chạng vạng, một tên tiểu nhị của tửu lâu xách theo hộp thức ăn đến, bị trận thế ở cửa của Tây Viện đại vương doạ sợ, có chút không dám đến gần.
Có người ở bên tai Hạo Vân Thắng nói nhỏ vài câu, Hạo Vân Thắng vẫy tay gọi tiểu nhị kia sang, hỏi: "Là đưa cơm cho khách nhân ở bên trong?"
Tiểu nhị căng thẳng nói: "Hồi Vương gia, vâng ạ, khách nhân bên trong đặt ở tửu lâu chúng tôi một ngày ba bữa, tiểu nhân phụ trách đưa cơm."
Hạo Vân Thắng phất tay ra hiệu hắn ta đi gõ cửa.
Tiểu nhị dè dặt bước lên bậc thang gõ cửa.
Không lâu sau, cửa mở cót két, một nữ tử áo xanh mở nửa cánh cửa ra, khuôn mặt thanh tú, trong tay xách một cái hộp, trao đổi với hộp thức ăn trong tay tiểu nhị.
Vào lúc đang muốn đóng cửa, Hạo Vân Thắng vội bước đến cửa, một tay đem tiểu nhị kia đẩy sang một bên, chắp tay cười nói: "Nghe nói Vô Tâm tiên sinh ở đây, tiểu Vương Hạo Vân Đồ vì cầu kiến tiên sinh, đã ở cửa đợi chờ một thời gian dài, cô nương có thể thay mặt thông báo một tiếng hay không?"
Tây Viện đại vương nước Tề đến rồi? Nữ tử có chút kinh ngạc, gật đầu: "Chờ một lát." Cửa lại đóng.
Trong đình viện không lớn, một bức tranh cũ kỹ rũ xuống trên nhánh cây, trên bức tranh là một hình vẽ người không một sợi vải, hình vẽ người bị lột da, cơ thịt gì đó dưới da được vẽ sinh động như thật, trông có chút kinh khủng.
Vô Tâm đang ngồi dưới bức tranh chơi đùa một đống bùn, nói một cách chính xác, đang dùng bùn đắp nặn nhân vật trong tranh.
"Tiên sinh, cơm nước đến rồi." Nữ tử quay về chào hỏi một tiếng.
Nữ tử này tên là Quách Mạn, chính là người mà Vô Tâm cứu, sau khi nói chuyện tìm hiểu nhau trên đường, Vô Tâm nói bên cạnh thiếu một trợ thủ, hỏi nàng ta có nguyện ý đi theo y hay không.
Ban đầu Quách Mạn có chút do dự, sau này sau khi được biết y là đệ tử Quỷ Y, lập tức hớn hở đồng ý.
Ở Tề Kinh này, nàng ta coi như là được lĩnh giáo trọng lượng của Quỷ Y, bao nhiêu quyền quý muốn gặp mặt đệ tử Quỷ Y này một cái cũng khó.
Vô Tâm ừ một tiếng, Quách Mạn đến gần nói: "Tiên sinh, bên ngoài, Tây Viện đại vương của nước Tề Hạo Vân Thắng đích thân đến rồi, đã đợi ở cửa rất lâu, hi vọng có thể gặp tiên sinh."
Vô Tâm không lên tiếng, Quách Mạn đã hiểu, liền xách hộp cơm vào trong đình ở bên cạnh, lấy món ăn phân tầng bày lên bàn đá.
Quay đầu nàng lại múc nước sạch từ trong giếng sang: "Tiên sinh, rửa một cái rồi ăn cơm đi."
Vô Tâm chợt lên tiếng nói: "Để lão vào đây đi."
"Sao?" Quách Mạn sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, quay người đi.
Không lâu sau, trong sân vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch, Hạo Vân Thắng đi vào, không để lão mang theo quá nhiều người, chỉ cho phép dẫn một tên tuỳ tùng.
"Tiểu Vương Hạo Vân Thắng, ra mắt tiên sinh." Hạo Vân Thắng đến bên cạnh cung kính chào.
Vô Tâm không để ý đến, chú tâm, tập trung tinh thần cho tượng bùn trên tay.
Tình hình này khiến cho Hạo Vân Thắng có chút xấu hổ, nhìn đối phương bận bịu trên tay, lại nhìn nhìn bức tranh đang treo kia, không có lời tìm lời nói tán thưởng: "Tiên sinh quả nhiên là diệu thủ!"
Vô Tâm lên tiếng: "Không cần nói những lời vô dụng đó, có chuyện trực tiếp nói."
Hạo Vân Thắng cũng không dám lộ ra không vui gì, sờ lên cái chân tàn phế kia: "Cái chân này của bổn Vương sau khi bị thương coi như phế rồi, nghe nói tiên sinh diệu thủ hồi xuân, có thể làm phiền tiên sinh xem một chút được không? Cho dù có thể hồi phục đi lại như thường hay không, chỉ cần tiên sinh đồng ý giúp đỡ, thù lao không thành vấn đề!"
Vô Tâm khẽ giương mắt, nhìn nhìn cái chân dựa vào khung kim loại đỡ mới có thể đứng được của lão, ngón tay đang dính bùn giơ lên chỉ chỉ, ra dấu tay.
Hạo Vân Thắng nhất thời không phản ứng kịp, đến khi Quách Mạn dời cái ghế ra hiệu, lão mới hiểu được là ý gì, lập tức, lập tức gọi tuỳ tùng giúp đỡ, ngồi trên ghế dựa tháo khung kim loại trên chân xuống, cởi bỏ giày, tháo bỏ tất, cuộn ống quần lên.
Quách Mạn múc nước sạch, giúp Vô Tâm rửa sạch đôi tay, sau đó dưới sự ra hiệu của Vô Tâm lại lấy cuộn da đến.
Mở cuộn da ra, Vô Tâm lấy cây ngân châm, trước tiên vươn tay sờ sờ, vươn tay nhéo nhéo vết sẹo nhìn thấy mà kinh người trên chân kia của Hạo Vân Thắng, sau đó chuẩn bị hạ châm, trước khi hạ châm nhắc nhở nói: "Cảm thấy đau thì nói một tiếng."
"Được!" Hạo Vân Thắng liên tục gật đầu.
Vừa mới nói xong, Vô Tâm đã một châm đâm xuống.
Hạo Vân Thắng: "Như kiến cắn, không thể nói là đau nhức."
Vô Tâm rút châm ra lại hạ châm, liên tục đâm mười mấy châm, Hạo Vân Thắng đều nói không đau.
Lão đang kỳ quái chỗ đối phương đâm tại sao bản thân không thấy đau gì mấy, ai ngờ chỗ châm hạ xuống tiếp theo, truyền đến một trận đau nhói mãnh liệt, có xúc động muốn đá chân, thế nhưng cái chân này sau khi tàn phế không cách nào đá được, vội vã la lên: "Đau, tiên sinh, đau!"
Vô Tâm thu châm đứng lên: "Một đoạn gân cốt bị huỷ, kéo dài quá lâu, muốn trùng sinh không có khả năng cho lắm, muốn trị khỏi phải lần nữa nối thêm một đoạn gân cốt trong thời gian ngắn cũng khó mà hồi phục, tối thiểu phải cần thời gian nửa năm."
Nghe nói có thể trị khỏi, Hạo Vân Thắng mừng rỡ, vội vàng nhờ sự nâng đỡ của tuỳ tùng đứng dậy, chắp tay nói: "Chỉ cần có thể trị khỏi, nhiều năm như vậy bổn Vương còn có thể đợi được, há lại sẽ để tâm nửa năm này, xin tiên sinh hãy cứu ta!"
Vô Tâm: "Có thể chữa trị cho ngươi. Ngoài cửa của ta quá ồn rồi, ta không thích nhiều người chặn ở cửa của ta như thế."
Hạo Vân Thắng lập tức lòng đầy căm phẫn nói: "Quả thực là quá không ra gì, cả ngày chắn ở cửa nhà của người khác xem chuyện gì xảy ra? Tiên sinh yên tâm, bắt đầu từ ngày hôm nay, bổn Vương bảo đảm tình huống này sẽ không xảy ra nữa!"
Nghe giọng điệu đó của lão, làm như đám người bên ngoài kia chặn trước cửa nhà lão vậy.
Vô Tâm: " Đây là ngươi nói đấy, ta không gượng ép ngươi, nếu như làm không được, tứ chi của ngươi có lẽ cũng giữ không nổi."
Hạo Vân Thắng phát tởm một cái, vội nói: "Nói là làm, nhất định làm được, nhất định làm được, tiên sinh yên tâm."
Truyền thuyết Quỷ Y lão không xa lạ gì, Quỷ Y dường như không có thế lực gì, nhưng người đạt đến trình độ y thuật đó, thứ có được chính là thế lực vô hình, so với thế lực mắt có thể nhìn thấy được, tai có thể nghe thấy được càng đáng sợ hơn, người ta thật sự không đem một Vương gia như lão đặt vào mắt.