Nghe được con trai không sao, Hải Như Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nhưng cái mà bà nhớ không phải là cái này, mà là đứa con trai lớn: “Thiên Chấn, Thiên Chấn ở chỗ Quỷ Y như thế nào rồi?”
Nhắc đến đứa con trai đầu, bà không khỏi rơi lệ. Bà biết, thật ra bà đã không phải với con trai của mình. Bị Quỷ Y hành động lúc nào cũng cổ quái mang đi, bây giờ cũng không biết kết quả như thế nào.
Nhắc đến Tiêu Thiên Chấn, trong lòng Lê Vô Hoa ít nhiều không thoải mái. Ông cũng muốn tìm cớ hỏi thăm một chút, nhưng người có quan hệ với Quỷ Y là Vô Tâm, có hỏi cũng chẳng phản ứng, hỏi cũng như không. Ông thở dài, nói: “Tính cách của đệ tử Quỷ Y rất cổ quái, hỏi cái gì cũng không nói. Y đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, chữa khỏi bệnh cho hai người thì bỏ đi ngay.”
Thật ra y cũng không đi xa lắm, chỉ rời khỏi phủ Thứ sử vào sáng sớm, nghỉ lại ở Lưu Phương quán mà thôi.
Ông không nói sự thật, sợ Hải Như Nguyệt bị kích động.
Tin tức đệ tử Quỷ Y chữa khỏi cho Hải Như Nguyệt đang nghỉ tại Lưu Phương quán đã được lan rộng nhanh chóng.
Khách quý đến từ các nước đều kinh ngạc, vội vàng đến bái phỏng để tìm hiểu hư thực.
Không gặp thì thôi, đến gặp cũng chỉ rước lấy nhục, xem như lĩnh giáo tính cách của đệ tử Quỷ Y.
Triệu Sâm và Cao Thiếu Minh trước sau cáo từ Vô Tâm, sau khi bước ra ngoài, Cao Thiếu Minh đã kêu lên: “Triệu phủ lệnh đi thong thả.”
Gọi xong, y nhanh chóng đuổi theo. Khi đã đuổi kịp, y khoát tay ra hiệu, tùy tùng đằng sau bước chậm lại, kéo dài khoảng cách với hai người.
“Triệu phủ lệnh, ngài cảm thấy đệ tử Quỷ Y này là thật hay giả vậy?”
Sắc mặt Triệu Sâm vô cùng khó coi: “Tiền lệ giả mạo đệ tử Quỷ Y không phải là không có, nhưng kết quả cuối cùng đều rất thảm. Công nhiên giả mạo như thế này, khả năng không lớn.”
Đệ tử Quỷ Y đến, gã hoài nghi không biết có liên quan gì đến việc con trai của Hải Như Nguyệt bị mang đi hay không. Quỷ Y ít khi lẫn vào những chuyện này. Đệ tử Quỷ Y ra mặt tham gia làm cho gã rất bất ngờ. Gã tin rằng triều đình cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Cao Thiếu Minh gật đầu: “Nói như vậy, y chính là đệ tử chân chính của Quỷ Y. Nhưng y có thể giải được chất độc của Hải Như Nguyệt một cách dễ dàng sao? Có phải y cố lộng huyền hư để ổn định tình thế Bắc Châu hay không?”
Y cảm thấy độc mà nước Triệu hạ sẽ không dễ dàng bị hóa giải mới đúng. Bọn họ chắc chắn cũng biết được điều này.
Triệu Sâm nói: “Chữa khỏi hoặc chữa không khỏi khác nhau ở chỗ nào? Tên đã lên dây, không bắn không được.”
Ngẫm lại cũng đúng. Cao Thiếu Minh hoàn toàn không có ý kiến về việc này. Hai nước Triệu Yến đang tập trung nhân lực và vật lực, Hải Như Nguyệt có chết hay không cũng không khiến nước Triệu từ bỏ cơ hội tấn công tốt như vậy. Hải Như Nguyệt không chết, cùng lắm cũng chỉ ổn định được lòng người Kim Châu, để nỗ lực tấn công của nước Triệu không được thuận lợi mà thôi, cũng khó mà thay đổi được quyết tâm của nước Triệu.
Cao Thiếu Minh đổi chủ đề khác: “Tình huống của Ngưu Hữu Đạo như thế nào rồi?”
Triệu Sâm đáp: “Hắn trốn trong phủ Thứ sử như rùa đen rút đầu, tình huống như thế nào ta cũng không rõ nữa.”
Ngưu Hữu Đạo đích thân đến thăm mẹ con Hải Như Nguyệt, tự mình kiểm tra cho hai người, xác nhận tình huống cũng tiện cho việc tìm hiểu hơn.
Thái độ của Hải Như Nguyệt đối với hắn vẫn không khách sáo. Bà ta nằm trên giường, khiển trách người hầu: “Nơi bản cung nghỉ ngơi từ lúc nào biến thành chỗ người khác có thể tự tiện xông vào?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không chấp nhặt. Lúc trước hắn giày vò bà ấy thảm rồi, còn không cho người ta có ý kiến? Hắn cũng không nhỏ mọn như vậy.
Ngược lại, Lê Vô Hoa lại khiển trách Hải Như Nguyệt một câu: “Như Nguyệt, đừng vô lễ như vậy. Lần này, nếu không nhờ Ngưu lão đệ nghĩ biện pháp mời đệ tử Quỷ Y đến, nàng và con trai đã không còn cứu được. Về tình về lý, hắn có ân với mẹ con nàng.”
Đối với ông ta mà nói, kết cục của Tiêu Thiên Chấn như thế nào không quan trọng, dù sao cũng chẳng phải con của ông. Ngưu Hữu Đạo cứu được con ruột của ông, mới là ân tình thật sự.
Hải Như Nguyệt mím môi. Hại đứa con đầu của bà, lại cứu bà và đứa con út, cho dù bà không để ý đến món nợ lung tung như vậy, bà cũng thật sự khó mà biểu đạt lòng cảm kích đối với Ngưu Hữu Đạo, đành quay đầu nhìn vào bên trong.
“Haha, không sao, Trưởng công chúa nghỉ ngơi cho thật tốt.” Ngưu Hữu Đạo cười nói, sau đó quay người chống kiếm mà đi.
Lê Vô Hoa tiễn hắn ra ngoài. Ra đến bên ngoài, ông tỏ vẻ có lỗi: “Lão đệ đừng so đo với đàn bà làm gì. Chuyện lần này may mà có ngươi, bằng không, hậu quả sẽ không cách nào tưởng tượng nổi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Lê trưởng lão khách sáo rồi. Thật ra ta cũng chẳng làm gì cả, chỉ tùy tiện nói hai ba câu mà thôi. Chân chính cứu người chính là Vô Tâm.”
Bản thân hắn cũng cảm thấy may mắn. Nếu không phải hắn phòng ngừa chu đáo, đến nơi này để chuẩn bị, sợ là không biết chuyện hai mẹ con họ trúng độc. Vạn Động Thiên Phủ nhất định sẽ che giấu tin tức với bên ngoài. Đến lúc đó, thật không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra.
Lê Vô Hoa khoát tay nói: “Cũng không thể nói như vậy. Đừng nói đến lúc đó chúng ta không nghĩ đến biện pháp của ngươi, cho dù nghĩ đến, cũng không dám chủ động công khai tin tức. Quan trọng là ngươi đã thuyết phục được Chưởng môn, mới cứu được hai mẹ con họ một mạng.”
“Nam Châu và Kim Châu là bạn, ta chỉ hy vọng Lê trưởng lão hiểu rằng, Nam Châu tuyệt không muốn nhìn thấy Kim Châu xảy ra chuyện. Thành ý của ta, chắc Lê trưởng lão cũng biết. Quan trọng nhất, Vương gia của chúng ta hy vọng người quản lý Kim Châu là Trưởng công chúa mà không phải là người khác. Đồng thời, chúng ta tin rằng Trưởng công chúa sẽ tiếp tục ủng hộ Vương gia. Tương lai của Kim Châu, Vương gia ủng hộ cũng là con trai của Trưởng công chúa. Cả hai bên đều cùng có lợi.” Ngưu Hữu Đạo nói một cách sâu xa.
Lê Vô Hoa im lặng suy nghĩ. Ông ta hiểu ý của đối phương. Hắn muốn Thương Triều Tông và Hải Như Nguyệt giữ được đại quyền thế tục Kim Châu và Nam Châu, không để cho Vạn Động Thiên Phủ và Đại Thiền Sơn có cơ hội tùy tiện thay đổi.
Ông ta thân là đệ tử của Vạn Động Thiên Phủ, có một số việc chỉ có thể hiểu, không thể nói rõ.
Hai bên nói thêm vài câu rồi chia tay. Lê Vô Hoa đứng trong đình viện, ngửa mặt lên trời thở phào một hơi.
Sức khỏe mẹ con hai người bọn họ đã khôi phục bình thường, chắc là không có vấn đề gì, có thể nói là thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng ông ta lại âm thầm lo lắng. Lúc đó, chỉ vì muốn cầu đệ tử Quỷ Y cứu người, cái gì cũng chấp nhận, sau đó lại hơi hối hận.
Nhưng có mấy lời đã nói thì không thể thu lại được. Nếu là người bình thường, hủy lời hứa cũng chẳng có gì, nhưng cảnh cáo của đệ tử Quỷ Y chắc chắn là có phân lượng.
Ông ta thật không biết y sẽ bắt ông ta làm những gì trong tương lai.
Sau khi tách ra, Ngưu Hữu Đạo đến tìm Tư Đồ Diệu
Hai người ngồi trong đình viện. Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nghe nói cánh cửa phòng Vô Tâm ở Lưu Phương quán sắp bị khách quý phá vỡ.”
Tư Đồ Diệu hỏi: “Lão đệ đến tìm ta, còn cho người bên cạnh ta lui xuống, không phải chỉ để nói điều này thôi chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nước Yến và nước Triệu đã điều động nhân mã, không thể kéo dài được nữa, nhất định phải đuổi đám khách quý ở Lưu Phương quán đi. Bọn họ không đi, ta không tiện ra tay.”
“Đuổi? Bọn họ còn muốn tham dự bữa tiệc đầy tháng của đứa bé, mà ngươi cũng biết đây đều là khách quý, ta làm sao đuổi?”
“Cái này đơn giản thôi, tiết lộ chút phong thanh, nói chiến sự đã đến, bên này chuẩn bị giữ họ làm con tin, còn không dọa bọn họ chạy mất sao?”
Tư Đồ Diệu không khỏi suy nghĩ, thấy biện pháp này đúng là không có vấn đề gì, thành ra đồng ý ngay.
Sau khi hai người bàn bạc chi tiết kỹ hơn, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy cáo từ: “Gần đây, để trấn an lòng người trên dưới Kim Châu, việc của Tư Đồ chưởng môn không ít, ta sẽ không quấy rầy.”