Đạo Quân

Chương 822: Anh Hùng Sở Kiến Lược Đồng




Thái Thúc Hùng có vẻ không hiểu: “Tại sao ngươi lại biết?”

Ngón tay Thiệu Bình Ba lại tiếp tục vẽ lên bản đồ: “Kim Châu và Nam Châu gắn bó như răng với môi, phụ thuộc lẫn nhau. Hải Vô Cực động Kim Châu, Nam Châu tất sẽ xuất binh viện trợ. Hai châu liên thủ, sẽ khiến chiến sự kéo dài. Một khi nước Triệu mệt mỏi và hao tổn, nước Hàn rất có thể sẽ thừa lúc vắng vẻ mà tiến vào. Hải Vô Cực sẽ không có khả năng mạo hiểm như thế.”

“Vi thần ở nước Yến nhiều năm, đối với tình huống bên đó cũng không xa lạ gì. Thương Kiến Hùng kế vị, nội bộ nước Yến liền có tin đồn, nói vị trí này vốn truyền cho Ninh vương Thiên Kiến Bá, còn nói Thương Kiến Bá có khả năng đã bị Thương Kiến Hùng mưu hại, cộng thêm quân đội của Thương Kiến Bá rất có uy vọng ở nước Yến. Việc này khiến Thương Kiến Hùng giống như mắc nghẹn ở cổ họng. Thương Triều Tông tập trung bộ hạ cũ của Ninh Vương, dễ như trở bàn tay đánh bại Chu Thủ Hiền, chiếm lấy Nam Châu. Chiến lực cường hãn của họ khiến thiên hạ chấn kinh. Tình thế quật khởi chắc chắn khiến Thương Kiến Hùng ăn ngủ không yên.”

“Ý đồ Thương Triều Tông nhúng chàm nước Yến quá rõ ràng, lại là Hoàng tộc. Lời đồn này càng tăng thêm sắc thái chính thống cho Thương Triều Tông, lấy cờ hiệu Thương Kiến Bá mê hoặc nhân tâm, chi thế quật khởi uy hiếp nghiêm trọng đến hoàng vị của Thương Kiến Hùng. Thương Kiến Hùng có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục. Sau khi các loại xáo trộn qua đi, ông ta nhất định sẽ xuống tay với Nam Châu. Hải Vô Cực dám làm như vậy, chính là vì Thương Kiến Hùng muốn ra tay với Nam Châu, mà cũng rất có thể Thương Kiến Hùng đã chủ động liên hệ với nước Triệu.”

Thái Thúc Hùng gật đầu: “Nói có lý. Hai nước liên thủ cùng ra tay, xem ra Nam Châu và Kim Châu khó thoát khỏi tai kiếp rồi.”

“Chưa hẳn.” Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Nhắc đến Kim Châu và Nam Châu, có một người không thể không nói đến, người này cũng chính là người khiến vi thần phải thất bại mà chạy đi, Ngưu Hữu Đạo. Người này tuyệt đối không phải người ngồi đó chờ chết. Vi thân có thể nhìn ra Thương Kiến Hùng muốn động đến Nam Châu, hắn không thể nào nhìn không ra. Theo vi thần được biết, đại thế Nam Châu đã định, hắn sẽ đến Kim Châu thương nghị mượn binh viện trợ, phòng ngừa chu đáo. Hải Như Nguyệt sinh con, chính là cơ hội để bái phỏng. Nếu vi thần sở liệu không sai, hắn chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội.”

“Đám người Vạn Động Thiên Phủ chỉ biết khư khư giữ cái đã có, không có thực lực sẽ không dám mạo hiểm. Vạn Động Thiên Phủ không dám công khai tin tức Hải Như Nguyệt trúng độc, sẽ phải giấu diếm. Bây giờ trắng trợn công bố như vậy, chính vì muốn để Hải Vô Cực trở tay không kịp. Đây không phải là phong cách hành sự của Vạn Động Thiên Phủ. Ngưu Hữu Đạo vừa chính vừa tà, hành động lần này càng giống phong cách kiếm tẩu thiên phong của hắn. Dựa vào đủ loại dấu hiệu, Ngưu Hữu Đạo rất có thể đang ở Kim Châu.”

Thái Thúc Hùng vô cùng kinh ngạc. Sau khi biết được sức khỏe của người này không chịu được kích động, tin tức có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, ông ta không để cho Hắc Thủy Đài báo cho y biết. Việc người ta có thể ra tay với Ngưu Hữu Đạo bất cứ lúc nào cũng giấu luôn.

Đắc thủ tất nhiên sẽ nói, để y vui mừng. Nếu thất bại, nói sớm quá ngược lại tự làm mất mặt mình.

Ông ta không nghĩ đến, y lại có thể đoán ra được Ngưu Hữu Đạo đang ở Kim Châu, khiến cho ông ta vừa sợ vừa thán phục.

Thật tình không biết Thiệu Bình Ba có hoài nghi Thái Thúc Hùng đang cố tình phong tỏa tin tức không để cho y biết Ngưu Hữu Đạo đang ở Kim Châu hay không.

Nhưng suy nghĩ của Thiệu Bình Ba và Thái Thúc Hùng lại không giống nhau. Thiệu Bình Ba cho rằng Thái Thúc Hùng không muốn để y chỉ biết quan tâm đ ến thù riêng.

“Đã nói hắn sẽ không ngồi chờ chết, vậy theo ngươi, Ngưu Hữu Đạo sẽ giải quyết việc này như thế nào?” Triệu Thắng Hoài hỏi.

Thấy đối phương không quan tâm việc Ngưu Hữu Đạo có ở Kim Châu hay không, trong lòng Thiệu Bình Ba lại càng khẳng định suy đoán của mình, Ngưu Hữu Đạo chắc chắn đang ở Kim Châu.

Ngón tay của y tiếp tục chỉ vào các nước: “Chỉ có mấy khả năng, thuyết phục Vệ, Tề, Hàn Tống cùng tạo áp lực. Sứ thần của những nước này đang ở Kim Châu, vừa lúc tạo cho hắn một cơ hội. Một khả năng khác, hắn sẽ thuyết phục tam đại phái nước Yến ra tay ngăn cản, nhưng khả năng này không lớn. Chỉ cần Nam Châu vẫn còn trong tay nước Yến, ai ăn cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ. Lần này Thương Kiến Hùng đã quyết tâm. Nếu đại thế đang nằm trong tay Thương Kiến Hùng, chú định Thương Kiến Hùng thành công, tam đại phái sẽ không trở mặt với Thương Kiến Hùng, sẽ mắt nhắm mắt mở.”

“Về phần nước Vệ và nước Tề, chỉ sợ bị nước Tấn đánh vào. Trọng điểm đề phòng từ trước đến nay vẫn là nước Tấn, cộng thêm lần này tăng binh, hai nước cùng lắm cũng chỉ hô to ngoài miệng, không có hành động điều binh thực tế, không dọa được nước Triệu, có thể loại trừ khả năng này. Với nước Hàn, Thương Kiến Hùng đang giằng co với nước Hàn, còn muốn động thủ với Nam Châu, hiển nhiên đã có chuẩn bị tâm lý đối kháng. Có khả năng nhất, hiệu quả tạo áp lực mạnh nhất cũng chỉ có nước Tống. Ngưu Hữu Đạo chắc chắn sẽ nghĩ cách lôi nước Tống xuống nước.”

Thái Thúc Hùng ừm một tiếng: “Nói như vậy, đã có hướng đề phòng, cô vương phải nghĩ biện pháp ngăn cản hắn đạt được, vừa lúc hủy diệt Nam Châu, xả giận cho Thiệu Bình Ba ngươi.”

“Không được!” Thiệu Bình Ba lập tức ngăn cản, quay người chắp tay: “Ý tốt của bệ hạ, vi thần xin nhận. Việc này sẽ rút dây động rừng, đại kế của bệ hạ chỉ vừa mới bắt đầu, trước khi nước Vệ và nước Tề xuất binh đông chinh, không thể để cho bốn nước phía Đông kia có cơ hội mạnh hơn mình, phải khiến cho bọn họ duy trì trạng thái năm bè bảy máng, tiêu hao lẫn nhau, bệ hạ mới là người có lợi nhất trong tương lai, quét ngang hết thảy.”

Thái Thúc Hùng nhìn y, liên tục gật đầu, vui mừng nói: “Anh hùng sở kiến lược đồng!” (không bàn bạc mà đưa ra chủ kiến như nhau)

Ông ta làm sao biết Thiệu Bình Ba muốn nhân cơ hội này tham gia, để Nam Châu xong đời. Vì Bắc Châu của y, y nhất định phải làm như vậy.

Dưới cái nhìn của cá nhân y, Ngưu Hữu Đạo còn nguy hiểm hơn Nam Châu nhiều, nhưng tài nguyên của nước Tấn không phải cho y dùng để báo thù riêng.

Quan trọng là, Ngưu Hữu Đạo luôn có mấy chiêu thần kỳ. Cho dù có tham gia cũng chưa chắc có thể ngăn cản. Có trời mới biết Ngưu Hữu Đạo sẽ làm gì. Vận dụng tài nguyên nước Tấn không hiệu quả, đối với người mới đến như y cũng không phải chuyện tốt, rất dễ bị người ta công kích. Việc y mới đến nhưng đã nhận được hậu đãi của Hoàng hậu, đã khiến rất nhiều người không được thoải mái.

Muốn cắt đứt hậu hoạn, chi bằng để nước Tấn trực tiếp phái cao thủ, không tiếc bỏ ra cái giá lớn diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, nhưng y lại không thể nói thẳng y chỉ muốn báo thù riêng.

Vừa đến còn chưa đứng vững gót chân, rất nhiều chuyện vẫn không tiện làm.

Cộng thêm y nghi ngờ Thái Thúc Hùng đang thăm dò mình. Y chỉ có thể làm ra vẻ suy nghĩ cho đại cục nước Tấn.

......

Cung điện to lớn, một số quần thần đang đứng trong ngự thư phòng.

Hải Vô Cực quần áo tóc tai đều được chải chuốt cẩn thận, sắc mặt lạnh lùng đứng chắp tay, đưa lưng về phía án thư, đối mặt với mấy vị đại thần.

Kim Châu đột nhiên chủ động công khai tin tức Hải Như Nguyệt trúng độc, khiến cho bên này trở tay không kịp. Bọn họ cảm thấy Vạn Động Thiên Phủ không có khả năng làm như vậy, tất cả đều đang suy đoán ý đồ của Kim Châu.

“Thái hậu đến!” Thái giám ngoài cửa the thé hô to, giống như đang nhắc nhở người bên trong.

Quần thần quay người nhìn về phía cửa, một bà lão quý phái, dung mạo đoan trang xuất hiện ngoài cửa. Mặc dù nhìn bà lão đã già, nhưng trong nét phúc hậu vẫn có thể nhìn ra được vẻ xinh đẹp khi còn trẻ, đây chính là Hoàng thái hậu nước Triệu Thương Ấu Lan.

“Tham kiến Thái hậu!” Quần thần khom người, cung kính chào hỏi.

“Mẫu hậu!” Hải Vô Cực bước nhanh đến trước cửa, ân cần đỡ cánh tay mẫu thân bước vào.

“Không quấy rầy các ngươi bàn chuyện quốc sự chứ?” Thương Ấu Lan lên tiếng hỏi.