Hải Như Nguyệt phản ứng lại ngay, vừa kinh vừa giận, nhớ đến nhi tử bị bắt đi, bà mới sinh một nhi tử thì vị này lại đến.
Hải Như Nguyệt như gà mái che chở gà con, phản xạ kinh kêu:
“Vô Hoa! Đừng để hắn đến gần nhi tử, đừng...!”
Lê Vô Hoa lắc người tiến lên điểm vào người Hải Như Nguyệt làm bà ngất đi, tình trạng thân thể của bà không thể có cảm xúc quá kích động. Lê Vô Hoa thuận tay kéo chăn đắp cho Hải Như Nguyệt.
Ngưu Hữu Đạo đến gần tháp nhìn kỹ sắc mặt Hải Như Nguyệt rõ ràng bị bệnh không nhẹ, hắn hỏi:
“Bị sao vậy?”
Lê Vô Hoa giơ tay ra hiệu:
“Ra ngoài nói chuyện.”
Hai người ra khỏi phòng đi dọc theo mái nhà cong đến một bên mới ngừng lại.
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
“Bệnh trạng này chắc không phải vì hậu sản?”
Ngưu Hữu Đạo biết rõ bệnh hậu sản bình thường không làm khó được đám tu sĩ Vạn Động Thiên Phủ.
Cơ mặt Lê Vô Hoa cứng nhắc:
“Chắc bị trúng độc.”
Ngưu Hữu Đạo nheo mắt nhìn quanh:
"Trúng độc? Nơi này đề phòng nghiêm ngặt, tu sĩ cao đến đâu muốn xâm nhập mà không bị phát hiện thì không thể nào, sao có thể bị người hạ độc?”
Lê Vô Hoa nghiến răng, mắt tóe lửa:
“Là Triệu Sâm làm!”
Ngưu Hữu Đạo khó hiểu hỏi dò:
“Triệu Sâm? Trung Xa Phủ Lệnh trong đại hội nước Triệu, Triệu Sâm?”
Có vài người chưa gặp mặt nhưng đến độ cao như Ngưu Hữu Đạo ít nhiều nghe miêu tả một số nhân vật quan trọng của các nước.
Lê Vô Hoa kể đại khái tình huống lúc đó:
“Trừ hắn ra còn mấy Triệu Sâm có thể vào đây? Tại ta, là ta sơ sót, bị hắn chọc được kẽ hở hại mẫu tử...”
Ban đầu Lê Vô Hoa tưởng Hải Như Nguyệt xúc cảnh thương tình, về sau trẻ sơ sinh cũng xảy ra chuyện. Hai mẫu tử cùng có bệnh trạng khác lạ, lúc trước vốn khỏe mạnh, sau khi Triệu Sâm đ ến thì xảy ra vấn đề, chẳng lẽ là trùng hợp? Cộng thêm mưu tính của triều đình, bên Lê Vô Hoa muốn không nghi ngờ Triệu Sâm cũng khó.
Họ nghi ngờ Triệu Sâm động tay chân trong đồ vật đưa đến, nhưng không điều tra ra cái gì.
Còn về trẻ sơ sinh không tiếp xúc đến vật phẩm Triệu Sâm đưa tới thì bên Lê Vô Hoa cho rằng lúc Hải Như Nguyệt cho bú làm liên lụy đứa bé.
Ngưu Hữu Đạo vẫn khó hiểu:
“Theo như ngươi nói không chỉ mình trưởng công chúa tiếp xúc những vật phẩm đó, vậy tại sao người khác không có việc gì chỉ riêng hai mẫu tử bị?”
Lê Vô Hoa nói:
“Đây cũng là điểm khiến ta khó hiểu, là then chốt bị người chọc được kẽ hở. Ta không biết chuyện thế nào nhưng sẽ không có sự trùng hợp như vậy, chắc chắn Triệu Sâm giở trò gì đó ta không nghĩ ra. Triệu Sâm còn ở Lưu Phương Quán không chịu đi, chắc chờ nghe tin tức biến cố bên này.”
Ngưu Hữu Đạo im lặng một lúc rồi chậm rãi nói:
“Ngươi không có chứng cứ việc này, dù tìm được chứng cứ thì người ta chết không thừa nhận. Đồ rời tay y, luôn nằm trong tay các ngươi, y có thể nói là bị người vu oan, ngươi không làm gì được y.”
Lê Vô Hoa oán hận nói:
“Đừng ép ta, ép quá là ta trực tiếp bắt y, buộc y giao thuốc giải ra.”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Vô dụng, chuyện này truyền ra không phải việc nhỏ, y đánh chết cũng sẽ không thừa nhận là mình làm. Ngươi ngẫm lại xem, người nào không biết sau lưng y là Hải Vô Cực, nếu không có Hải Vô Cực gật đầu thì sao y dám làm việc này. Nếu y thừa nhận đã làm không khác gì nói Hải Vô Cực mưu sát muội muội của minh, Hải Vô Cực không gánh nổi tiếng xấu đó. Triệu Sâm dám nhả ra thì chỉ có đường chết, Kim châu hay Hải Vô Cực đều không tha cho y, nên dù có thuốc giải thì y sẽ không giao ra.”
Lê Vô Hoa tức giận chỉ căn phòng sau lưng:
“Nếu hai mẫu tử xảy ra chuyện gì tưởng ta không dám giết y sao!?”
Ngưu Hữu Đạo vội khuyên:
“Đừng xung động, thân phận của Triệu Sâm không tầm thường, lỗ mãng giế t chết không khác nào tạo phản. Nếu việc này là Hải Vô Cực sai khiến nói lên Hải Vô Cực muốn ra tay với Kim châu, ngươi giết Triệu Sâm không giúp gì cho hai mẫu tử ngược lại cho Hải Vô Cực cái cớ phát binh. Khi đó ba đại phái nước Triệu khó nói được gì. Hơn nữa Vạn Động Thiên Phủ sẽ không đồng ý cho ngươi làm như vậy, ngươi không gánh nổi hậu quả. Triệu Sâm dám ở đây không đi vì chắc chắn ngươi không dám động y.”
Lê Vô Hoa bi thương căm hờn hỏi:
“Không lẽ bảo ta trơ mắt nhìn hai mẫu tử chết sao?”
Nhớ đến trẻ sơ sinh vừa mở to mắt là khóc ngơ ngoe không ngớt, mới sinh ra đã chịu tội làm lòng Lê Vô Hoa như bị dao cắt, khó chịu đến tận xương tủy.
Giờ Lê Vô Hoa đã hiểu cái gì gọi là báo ứng, nghiệt mình tạo ra nhưng để người mình trân trọng trong tim gánh chịu.
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Chắc ngươi sẽ không ngồi yên ở đây mà không tìm cách nào đi?”
Lê Vô Hoa nói:
“Đã thông báo với tông môn rồi, người của tông môn chắc rất nhanh sẽ tới.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
“Tình trạng thân thể của hai mẫu tử bây giờ thế nào?”
Vẻ mặt Lê Vô Hoa khó chịu nói:
“Huyết khí xói mòn mãnh liệt, lẽ ra không chống nổi vài ngày. Ta phái đệ tử trong môn cả ngày luân lưu thi pháp bổ khí điều dưỡng cho hai mẫu tử, thêm linh đan bổ huyết khí. Xem tình huống trước mắt thì không chống chọi được quá lâu, người lớn sợ là không chờ đến đứa trẻ đầy tháng, còn nhỏ thì sợ là chỉ có thể kéo dài mười ngày.”
Nói đến đây Lê Vô Hoa nước mắt lưng tròng.
Về già mới có mụn con lại gặp chuyện như vậy, đặc biệt là vì ông lơ là bị người chọc được kẽ hở, hỏi sao chịu nổi? Trong lòng Lê Vô Hoa rất tự trách, bất đắc dĩ trên đời không bán thuốc hối hận.
Hai tay Ngưu Hữu Đạo chống kiếm cúi đầu suy tư, hắn không giỏi giải độc, huống chi là kỳ độc Vạn Động Thiên Phủ cũng không rõ manh mối.
Ngưu Hữu Đạo vụt ngẩng đầu quay sang nói với Quản Phương Nghi, tay chỉ lên trời:
“Hồng Nương, bà hãy cẩn thận kiểm tra bệnh trạng của hai mẫu tử, tìm hiểu rõ rồi đưa tin cho bên kia, hỏi xem họ có cách gì không.”
Quản Phương Nghi nhẹ gật đầu, biết Ngưu Hữu Đạo ám chỉ Hiểu Nguyệt các, bên kia làm việc ám sát, không thiếu công việc hạ độc, không chừng có cách giải quyết.
Lê Vô Hoa chộp cánh tay Ngưu Hữu Đạo như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng:
“Ngươi có cách?”
Ngưu Hữu Đạo an ủi, chỉ hướng Hồng Nương:
“Ngươi đừng nôn nóng, không đến phút cuối chúng ta không thể bỏ cuộc, cùng nhau nghĩ cách xem sao. Kêu người của ngươi để bà ấy tự do làm, tìm hiểu rõ bệnh trạng của hai mẫu tử cũng tiện tìm người nghĩ cách.”
Lê Vô Hoa liên tục gật đầu:
“Tốt!”
Lê Vô Hoa tự mình mang Hồng Nương qua, bây giờ dù chỉ có một tia hy vọng thì ông không muốn buông tay.
Ngưu Hữu Đạo đứng dưới mái hiên biểu tình trầm trọng, cảm giác mưa gió sắp đến.
Có một điều chắc chắn rằng Hải Vô Cực nhiều năm không xuống tay với Kim châu, giờ đột nhiên ra tay, nếu không nắm chắc Hải Vô Cực sẽ không vọng động, chắc chắn bắt được cơ hội ra tay nên mới dứt khoát làm.
Ngưu Hữu Đạo suy tư thật lâu sau khẽ thì thào:
“Bứt dây động cả cánh rừng.”
Ngưu Hữu Đạo kêu Phương Triết đi về trước ra ngoài đánh tiếng, tránh cho người bên ngoài nghĩ lầm hắn bị gì trong phủ Thứ Sử, kêu Ngô Lão Nhị có mang theo kim sí liên lạc bên ngoài đến cho hắn.
Ngưu Hữu Đạo tạm thời không muốn rời khỏi đây, hắn đợi người của Vạn Động Thiên Phủ đến xem họ có cách gì không. Hắn cần ở lại đây nắm giữ tình huống hiện trường, vào phút then chốt không thể bị qua mắt.
Đêm đó người của Vạn Động Thiên Phủ chạy tới, chưởng môn Tư Đồ Diệu tự mình dẫn theo một đám người phong trần mệt mỏi đến.
Không ngờ xảy ra chuyện lớn thế này, chưởng môn Tư Đồ không thể ngồi yên câu cá, không tự mình đến không được, mang theo sức mạnh chữa trị mạnh nhất của toàn Vạn Động Thiên Phủ.
Tư Đồ Diệu và Ngưu Hữu Đạo lần đầu tiên gặp mặt, không kịp khác khí nhiều lật đật đi xem tình hình bệnh trạng của hai mẫu tử.
Ngưu Hữu Đạo có thể thông cảm, Vạn Động Thiên Phủ không ngốc, đã nhận ra nguy cơ đến gần, bọn họ rất sốt ruột không tâm tình khách sáo với hắn.
Tư Đồ Diệu đi thăm hai mẫu tử xong, sai người giỏi chữa bệnh nhất trong môn tìm cách.