Thì ra là xúc cảnh sinh tình, Lê Vô Hoa tỏ vẻ hiểu, khẽ thở dài:
“Không lẽ muốn dùng tình cảm động lòng người, dùng những thứ này dụ dỗ nàng trở lại kinh thành?"
Mắt Hải Như Nguyệt ướt lệ lắc đầu, biểu tình không chịu nổi:
“Ta đã không phải tiểu anh đầu ngày xưa, hoàng huynh cũng không phải thiếu niên năm đó, mẫu hậu không quản được hắn, không quản nổi ta, còn về được sao? Không trở về được!”
Hiểu rõ đạo đó thì tốt!
Lê Vô Hoa vuốt lưng Hải Như Nguyệt an ủi:
“Đã là ký ức lúc nhỏ vậy nàng giữ lại bên người đi.”
Cái hộp vào tay Hải Như Nguyệt, bà ngồi ôm hộp lấy ra từng món đặt trên bàn.
Mỗi món đồ là ký ức của bà, ngắm một món lại lau nước mắt một lần.
Bên trong có kiệt tác lần đầu tiên của Hải Như Nguyệt, còn có tranh lần đầu tiên bà vẽ, tờ giấy đã úa vàng gấp ngay ngắn đặt trong hộp. Nhìn hình vẽ xấu xí làm Hải Như Nguyệt nín khóc bật cười, bây giờ nhìn lại khó thể tưởng tượng đây là thứ mình vẽ, nhưng nhìn thoáng qua là nhận ra ngay tác phẩm của mình.
Lê Vô Hoa đứng ở cửa quay đầu nhìn Hải Như Nguyệt, sau đó cất bước đi.
Hôm sau thân thể Hải Như Nguyệt khác lạ, bắt đầu phát sốt, thỉnh thoảng ho khan.
Không biết có phải vì Hải Như Nguyệt nhìn thấy đồ lúc nhỏ nên xúc cảnh thương tình không, Lê Vô Hoa mặc kệ, lập tức cầm hộp và đồ bên trong đi cách ly với bên này.
Càng làm Lê Vô Hoa khủng hoảng là trẻ sơ sinh cũng bắt đầu phát sốt khóc không ngừng, ông làm tu sĩ không ngừng dùng linh đan diệu dược, thi pháp cứu chữa cho hai mẫu tử.
Nhiệt độ thân thể hai mẫu tử giảm xuống, ngừng ho, nhưng không lâu sau tái phát, không ngừng cứu chữa, lặp đi lặp lại.
Dù là thi pháp hay cho uống thuốc đều không có hiệu quả trị tận gốc, huyết khí của hai mẫu tử ít dần.
Người lớn còn đỡ, bản thân có năng lực kiểm soát. Trẻ nhỏ không biết mấy cái đó, cứ liên tục khóc thì không chịu nổi, bất đắc dĩ đành điểm huyệt cho hôn mê mới ngừng khóc.
Lê Vô Hoa luống cuống khẩn cấp truyền tin cầu cứu tông môn.
Các nước cử sứ đến chúc mừng nhưng không thể gặp Hải Như Nguyệt, bị Lê Vô Hoa tìm đủ lý do ngăn cản.
Hai con ngựa vào thành, Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi ung dung đi tới không thèm giấu diếm, mặt thật vào thành.
Sau khi hai người vào thành chạm mặt với Phương Triết đến nghênh tiếp, ba người cùng đi phủ Thứ Sử.
Ngô Lão Nhị đã vào thành trước một bước, âm thầm đến chỗ liên lạc của Nam châu tại đây.
Đến nơi ba người đứng chờ trước cửa phủ Thứ Sử, gác cổng đi vào thông báo không lâu sau có người đi ra hướng dẫn ba người vào.
Chu Thuận ra cửa nghênh tiếp, vị quản gia này trông già nua nhiều, sắc mặt tiều tùy.
Ngưu Hữu Đạo thuận miệng hỏi:
“Chu quản gia nghỉ ngơi không tốt sao?”
Chu Thuận cười cười không nói nhiều, vươn tay mời ba người đi theo mình.
Vào sâu trong phủ đệ Ngưu Hữu Đạo dần phát hiện kỳ kỳ, người hầu qua lại thấy Chu Thuận nhưng không ai hành lễ.
Ngưu Hữu Đạo mơ hồ nhìn ra vị quản gia này đã mất thế trong phủ Thứ Sử.
Chu Thuận không cách nào tố khổ với người ngoài trong Kim châu này.
Tử đệ thật sự của Tiêu gia đã yếu thế quá lâu trong Kim châu.
Khi Tiêu Biệt Sơn còn sống thì người suy yếu, là Hải Như Nguyệt ra mặt chủ sự. Sau khi Tiêu Biệt Sơn qua đời, Tiêu Thiên Chấn nhỏ tuổi người yếu, vẫn là Hải Như Nguyệt quyết định mọi việc.
Ở Kim châu luôn là Hải Như Nguyệt đại biểu Tiêu gia lên tiếng, trước sau chấp chưởng Kim châu gần hai mươi năm.
Người cũ trung với Tiêu gia hầu như bị thay đổi hết, khi không xảy ra chuyện thì không có cảm giác gì, đụng chuyện rồi Chu Thuận mới hiểu được thế lực trung thành Tiêu gia đã thay đổi trước thủ đoạn mềm dẻo của Hải Như Nguyệt. Tiêu gia là Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt là Tiêu gia, Tiêu gia không còn nhưng có Hải Như Nguyệt ở thì chẳng thay đổi gì.
Một cuộc biến cố không dấy lên gợn sóng trong Kim châu, Hải Như Nguyệt dễ dàng thay đổi thân phận.
Tiêu gia đã là quá khứ trong Kim châu, chuyện đã làm thì Vạn Động Thiên Phủ không hy vọng Tiêu gia còn có sức ảnh hưởng gì, không muốn trong Kim châu gợi lên rắc rối phân tranh gì nữa. Tiêu gia dù gì còn có nhi tử ở chỗ Quỷ Y.
Chu Thuận làm cựu thần Tiêu gia, Lê Vô Hoa vốn muốn đuổi đi nhưng Hải Như Nguyệt nghĩ tình ông cực khổ vất vả mấy năm nay nên giữ lại.
Tuy được giữ lại mỗi tội không còn quyền lực, bị mất quyền lực, hiện giờ quản gia phủ Thứ Sử là một đồ đệ của Lê Vô Hoa.
Trong đình viện gặp Lê Vô Hoa làm Ngưu Hữu Đạo hơi bất ngờ, tu sĩ này cũng mặt tiều tụy.
Ngưu Hữu Đạo chưa kịp khách sáo cái gì Lê Vô Hoa đã trừng mắt hỏi:
“Ngươi đến làm chi?”
Lê Vô Hoa không muốn khách khí với vị khách này, đâu dễ quên chuyện hắn bắt Tiêu Thiên Chấn bức ép Vạn Động Thiên Phủ.
Ngưu Hữu Đạo cười nói:
"Lê trưởng lão đại hôn, không thể tiến đến chúc mừng xin thứ lỗi. Được biết trưởng lão được một quý tử nên đặc biệt đến chúc mừng.”
Lúc Lê Vô Hoa kết hôn với Hải Như Nguyệt ngay thời điểm sau đại chiến trong Nam châu, Ngưu Hữu Đạo đang lánh mặt không muốn bị Thiên Ngọc môn tìm được, bởi vậy không tới.
Lê Vô Hoa vung tay áo:
“Không cần ngươi đến chúc mừng, chỗ này của ta không hoan nghênh ngươi!"
Liên tục nói chuyện hằn học, hơi bị vuốt mặt mà không nể mũi, Ngưu Hữu Đạo nhướng mày trầm giọng nói:
“Lê trưởng lão, nghe ý trưởng lão thì không lẽ muốn đại biểu Vạn Động Thiên Phủ chấm dứt kết minh giữa Kim châu và Nam châu? Nếu đúng vậy thì ta đi, nhưng ta cảnh cáo trước, ta bước ra khỏi cửa thì Vạn Động Thiên Phủ đừng hối hận!”
Lê Vô Hoa đang bực mình còn bị người uy hiếp ngay mặt, rất muốn hét to kêu đối phương biến đi.
Nhưng Lê Vô Hoa chưa nóng nảy mụ đầu, biết rõ Nam châu bây giờ khác xưa, Thiên Ngọc môn còn bị vị này đá khỏi Nam châu, vị này có sức ảnh hưởng tuyệt đối với Nam châu, ông không có quyền lợi đại biểu Kim châu ngừng kết minh nhưng người ta thì có tư cách đại biểu Nam châu.
Lê Vô Hoa không gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy, không thì đã chẳng để bước vào cửa.
Đồ đệ của Lê Vô Hoa, Quách Hoàn Kim đang thay thế xử lý, nhận sự vật từ tay Chu Thuận, vội ra mặt giảng hòa cho sư phụ mình bậc thang:
“Gần đây tâm tình của gia sư bị ảnh hưởng đôi chút, Ngưu huynh đừng để bụng.”
Ngưu Hữu Đạo không muốn trở mặt với bên Lê Vô Hoa nên nhận bậc thang, cười hỏi:
“Có mỹ quyến như hoa lại được quý tử, đang lúc vui vẻ mà có chuyện gì khiến Lê trưởng lão tâm tình tệ như vậy?”
Quách Hoàn Kim không biết có nên nói hay không, trước mắt việc này còn đang giữ kín sợ tin tức lan ra làm biến động Kim châu.
Chợt bên trong loáng thoáng tiếng con nít khóc.
Lê Vô Hoa vụt quay đầu, vẻ mặt rầu lo, ông biết lúc này là giờ cơm của đứa bé.
Không thể không cho trẻ sơ sinh ăn gì cứ mê man suốt, nhưng trẻ con tỉnh lại là khóc, nghe tiếng khóc của nhi tử làm nỗi lòng Lê Vô Hoa rối bời.
Quách Hoàn Kim không kiềm được cau mày.
Ngưu Hữu Đạo nhạy bén nhận ra điều gì, chậm rãi nói:
“Ta muốn gặp trưởng công chúa.”
Lê Vô Hoa quay đầu nói:
“Nàng vừa sinh sản không tiện gặp người, có chuyện gì cứ nói với ta là được.
Ngưu Hữu Đạo nói:
"Lê trưởng lão, ta không hy vọng xảy ra chuyện ảnh hưởng quan hệ minh hữu của hai bên, dường như chỗ trưởng lão xảy ra chuyện gì. Ta lặp lại lần nữa, ta muốn gặp trưởng công chúa!"
Không ngăn được, càng ngăn cản Ngưu Hữu Đạo càng nhận ra Hải Như Nguyệt có chuyện gì.
Gì mà hậu sản không tiện gặp người đều là vớ vẩn, đã qua vài ngày sau khi sinh, nữ nhân gia đình bình thường có thể gặp người, Ngưu Hữu Đạo không tin có một đám tu sĩ hỗ trợ điều dưỡng thân thể ngược lại phục hồi chậm đến không thể gặp ai.
Không ngăn cản được, Ngưu Hữu Đạo kiên quyết đòi gặp, hắn không tiếc trở mặt cũng phải biết sự thật.
Lê Vô Hoa không còn cách nào đành mang Ngưu Hữu Đạo đi gặp.
Vừa vào phòng Hải Như Nguyệt nghỉ ngơi trùng hợp một đệ tử của Vạn Động Thiên Phủ thi pháp điều dưỡng huyết khí cho Hải Như Nguyệt.
Không chỉ một đệ tử hỗ trợ điều dưỡng, suốt ngày có vài đệ tử luân lưu thi pháp, bên đứa trẻ cũng giống vậy.
Đến tình trạng này không rảnh lo gì mà nam nữ thụ thụ bất thân.
Hai nha hoàn dìu Hải Như Nguyệt nằm xuống, Ngưu Hữu Đạo thấy mặt Hải Như Nguyệt đôi mắt vô thần, mặt trắng bệch.
Hải Như Nguyệt cũng thấy Ngưu Hữu Đạo, bà kích động như gặp ma quỷ.