Long Hưu vụt xoay người hỏi:
“Người ta trông cũng tốt mà sao bảo là không dám khen?”
Dịch Thư nói:
"Tâm cao khí ngạo, trong mắt không người!”
Long Hưu nhíu mày nói:
“Thư nhi nhìn đâu ra hắn là tâm cao khí ngạo, trong mắt không người? Hắn đã vô lễ với ngươi?”
Dịch Thư nói:
"Hắn dám! Sư phụ đừng thấy hắn mặt ngoài cung kính với ngài nhưng trong lòng không biết đánh giá Tiêu Dao cung chúng ta thế nào. Người này quen thói mắt mọc trên đỉnh đầu, lúc ở Thượng Thanh tông đã dám xuống tay với người của tôn trưởng, ở Tề Kinh đánh bị thương đệ tử Thiên Hỏa giáo, mấy chuyện này sư phụ cũng biết rồi. Sư phụ cảm thấy hắn sẽ xem trọng Tiêu Dao cung ta hơn Thiên Hỏa giáo sao?”
Long Hưu nói:
“Vi sư có tìm hiểu những chuyện này, đều là bị người buộc đến không có đường lui mới đánh trả, hắn có sai sao? Nếu hắn là phế vật mặc người hại thì ngươi cảm thấy hắn có tư cách ở chỗ này gặp vi sư sao?"
Dịch Thư nói:
“Sư phụ, không nói mấy chuyện khác, chỉ nói chuyện giữa hắn và Hồng Nương Tề Kinh, đây là chuyện người có phẩm hạnh đoan chính nên làm sao?”
Nói đến đây Long Hưu nhức đầu, nghe đồn lúc ở Phù Phương Viên Tề Kinh là Ngưu Hữu Đạo và Hồng Nương đã sống chung thật lâu, bây giờ càng như hình với bóng, thành đôi thành cặp.
Đồ đệ của ông trong sạch giờ bắt gả cho Ngưu Hữu Đạo từng có một lần ly dị thì quá uất ức.
Mấy chuyện đó tính, việc Đường Nghi có thể nói là thân bất do kỷ, nhưng với Hồng Nương thì tính sao? Thanh danh của Hồng Nương thế nào còn cần nói nhiều sao? Long Hưu phát hiện chàng trai trẻ tuổi như Ngưu Hữu Đạo không biết quý trọng lông chim của mình gì cả, làm như vậy chẳng phải là tự hủy tiền đồ sao?
Nên Long Hưu mới nhức đầu, có một số lời không cách nào nói ra khỏi miệng bàn bạc với người khác khi ở trong Tiêu Dao cung. Ngưu Hữu Đạo làm mấy chuyện lung tung như thế, ngươi đường đường là chưởng môn Tiêu Dao cung chỉ vì lung lạc người tài không tiếc khiến đệ tử quan môn của mình gả thấp, có phải là quá vô sỉ không? Không nói cái nhìn của người ngoài thế nào, người trong Tiêu Dao cung nghĩ sao?
Nên Long Hưu hy vọng Ngưu Hữu Đạo chủ động chút.
Long Hưu im lặng một lúc rồi chậm rãi nói:
“Có lẽ vì những gì hắn đã trải qua, sư phụ thì chết sớm, bên người thiếu người dạy dỗ nên hắn hơi phóng túng. Người trẻ tuổi có chút hành vi nên thông cảm.”
Dịch Thư hơi ngạc nhiên nghi ngờ hỏi:
“Sao cảm giác như sư phụ cố nói đỡ cho hắn?”
Long Hưu không thừa nhận, nhưng vẫn cố gắng khuyên bảo:
”Có sao? Hồi vi sư còn trẻ cũng từng hồ đồ, ai chẳng có lúc trẻ tuổi hoang đường. Nhìn người không thể xem trước mắt, phải biết xem xa hơn! Ý của vi sư là Ngưu Hữu Đạo vẫn có chỗ đáng học hỏi, không thì tại sao Ngọc Thương để điệt tử của mình bái hắn làm tiên sinh? Không thể chỉ xem khuyết điểm của người ta, cũng phải biết nhìn thấy sở trường, ta hy vọng ngươi học tập người ta điểm này.”
Dịch Thư chỉ vào mình, khó tin hỏi:
“Sư phụ kêu đệ tử học tập hắn?”
Long Hưu bỗng mặt biến sắc chỉ vào Dịch Thư, quát mắng:
“Ta nói rồi, là học tập sở trường của người ta! Ngươi cho rằng ngươi là đệ tử của Tiêu Dao cung là không gì không làm được? Ngươi phải thay đổi thái độ đó đi! Nghe kỹ cho ta, về sau rảnh rỗi hãy thường xuyên đi quận Thanh Sơn tiếp xúc nhiều với người ta, nghe rõ chưa?”
Thấy Long Hưu nổi sùng Dịch Thư đành cúi đầu vâng dạ:
“Vâng.”
Mặt ngoài vâng dạ chứ trong lòng Dịch Thư không thèm nghe theo.
Hai con Hắc Ngọc Điêu xoay quanh trên bầu trời dãy núi mênh mông rồi đáp xuống một đỉnh núi. Đoạn Hổ, Lôi Tông Khang, Ngô Tam Lưỡng nhảy xuống.
Một người từ trong rừng nhảy ra, đó là người của Ngũ Lương Sơn được xếp canh giữ quanh Vạn Thú môn.
Ba người Đoạn Hổ không quen thuộc người này nhưng đã gặp mặt, đối phương cũng biết họ là người đi theo bên Ngưu Hữu Đạo.
Hai bên chạm mặt chào hỏi nhau.
Đoạn Hổ hỏi:
“Người đã đến đông đủ chưa?”
Đối phương trả lời:
“Đã tập kết từ lâu.”
Đoạn Hổ gật đầu phất tay:
“Tốt, xuất phát ngay!”
Giữa trưa, đệ tử Ngũ Lương Sơn xuất hiện bên ngoài sơn môn Vạn Thú môn, tự xưng là Hắc Ngũ, nói với đệ tử gác cổng mình là bằng hữu của Triều Thắng Hoài, làm phiền thông bẩm.
Không lâu sau Triều Thắng Hoài bay ra từ Vạn Thú môn, nghe hai chữ Hắc Ngũ làm gã tim đập chân run, có tật giật mình chạy nhanh ra.
Triều Thắng Hoài nhìn người chờ ngoài sơn môn khá lạ mặt nhưng gã vẫn chạy nhanh ra dẫn người sang một bên.
Triều Thắng Hoài hỏi:
"Chúng ta có quen sao?”
Đệ tử kia trả lời:
“Có người ở thành Vạn Vật đến thực hiện lời hứa của Đạo gia với ngươi.”
Triều Thắng Hoài không đi theo đệ tử kia ngay, sợ Ngưu Hữu Đạo giết người diệt khẩu. Triều Thắng Hoài hỏi rõ nơi chạm mặt trong thành, kêu đệ tử kia đi trước rồi mình sẽ đến sau.
Triều Thắng Hoài vừa vào Vạn Thú môn liền kéo một đám đồng môn xuống núi uống rượu, đi khách điếm Thiên Vận trong thành Vạn Vật.
Trong khi ăn uống với đồng môn Triều Thắng Hoài kiếm cớ đi lên lầu gõ cửa một căn phòng.
Trong phòng có người chờ Triều Thắng Hoài, là Đoạn Hổ.
Hai bên xác nhận thân phận của nhau, Triều Thắng Hoài ám thị xung quanh đều là người của gã.
Đoạn Hổ cười cười vươn tay mời đối phương ngồi xuống, móc ra một xấp kim phiếu đẩy tới trước mặt Triều Thắng Hoài:
“Đây là một trăm vạn, Đạo gia kêu ta chuyển lời rằng gần đây xảy ra chút xung đột với bên Bắc châu, chi tiêu nhiều nên hơi kẹt chút, ba trăm vạn còn lại sẽ không nợ Triều huynh, chờ về sau đưa nữa.”
Chịu đưa đã không tệ, Triều Thắng Hoài vốn chuẩn bị tâm lý không lấy được tiền, không ngờ Ngưu Hữu Đạo giữ lời đưa trả một phần.
Triều Thắng Hoài kiểm kê kim phiếu xong vừa nhét vào ngực đã nghe Đoạn Hổ nói:
“Đạo gia còn kêu ta mang vài người đến, nói là Triều huynh có chuyện sắp xếp chúng ta làm.”
Nói đến việc này làm Triều Thắng Hoài bực mình. Ngưu Hữu Đạo nói đi là đi, không làm chuyện đã hứa với gã, mấy đồng môn tham gia chuyện đó khiến gã mỗi ngày treo tim treo gan.
Quan trọng là mấy vị kia không xem mình như người ngoài, gặp chuyện là tìm Triều Thắng Hoài, họ đánh giá năng lực của gã cao quá, nếu có bản lĩnh thì gã cần gì bí quá hóa liều?
Triều Thắng Hoài sợ rồi sẽ xảy ra chuyện, cũng định tự mình ra tay nhưng mấy vị kia đang đi gần với gã, nhiều người trong môn biết, lúc khiến họ biến mất gã phải có bằng chứng là không ở cạnh họ. Triều Thắng Hoài từng muốn tìm người ngoài ra tay nhưng không dám, kêu người ngoài làm chuyện này chẳng khác gì tặng chuôi đao vào tay người ta, tương lai không yên ổn.
Triều Thắng Hoài nhìn quanh, ra hiệu Đoạn Hổ lại gần, nói nhỏ vào tai vài câu.
Đoạn Hổ gật đầu biểu thị đã biết.
Hai mái đầu gần sát tách ra.
Triều Thắng Hoài nghiến răng nói:
“Ta muốn sáng mai thấy đầu của họ!”
“Yên tâm, không thành vấn đề, sẽ chôn dưới gốc cây già ngoài cửa thành đông vào sáng mai.”
Đêm nay Triều Thắng Hoài tìm cái cớ làm việc thích hợp suốt đêm ở cùng đồng môn, mặt ngoài nói cười nhưng trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
Bốn vị đồng môn đã bị Triều Thắng Hoài lừa xuống núi, lý do là cần người lấy ít đồ.
Triều Thắng Hoài rất lo người bên Ngưu Hữu Đạo trượt tay, nếu để một người sống chạy về thì người sống sót đó sẽ biết mình bị lừa, gã sẽ thảm.
Triều Thắng Hoài an ủi mình chuyện này không nhỏ, Ngưu Hữu Đạo biết hậu quả để lộ tiếng gió, chắc sẽ làm việc ổn thỏa.
Triều Thắng Hoài khó khăn chờ đến trời sáng, trong môn truyền ra tiếng gió nói là bốn người kia chưa được cho phép tự tiện đi vắng cả đêm, đã phái người tìm họ.
Nhân viên quản sự trong môn cũng tìm đến Triều Thắng Hoài, hỏi gã có biết bốn người kia đi chỗ nào không, tất nhiên gã bảo không biết gì hết.
Triều Thắng Hoài cảm thấy mình có quan hệ tốt với bốn người, chủ động yêu cầu xuống núi tìm giúp.
Triều Thắng Hoài đi đến cây già ngoài cửa thành, nền đất không có dấu vết bị xới chôn vật gì, gã tìm phạm vi lớn hơn nhưng không có gì. Triều Thắng Hoài bất đắc dĩ chạy nhanh vào thành Vạn Vật, đi khách điếm Thiên Vận tìm Đoạn Hổ.
Trong khách điếm không có bóng dáng Đoạn Hổ, người trong khách điếm nói đêm qua khách đã trả phòng rời đi.