Đạo Quân

Chương 794: Tấn Đồ Thiên Hạ Sách (2)




Quản Phương Nghi bỗng nhiên hiểu ra. Bàn cờ này nhìn như đơn giản, nhưng thực ra bên trong lại tinh vi, trong ngoài lẫn lộn khiến bên này nhìn có vẻ như đang lâm vào tình thế nguy hiểm nhưng thật ra sóng gió khó xâm. Bà ta không nhịn được mà khinh bỉ: "Ngươi, cái người này thật quá đen tối."

Mắng thì mắng vậy thôi chứ thực ra trong lòng bà ta hiểu rõ, đây là điển hình cho việc tìm đường sống từ chỗ chết, người bình thường tránh mạo hiểm còn không kịp, nào dám chủ động chui vào nguy hiểm. Giở trò kiểu này không chỉ cần đến thủ đoạn mà còn phải có đủ dũng khí bình tĩnh và tỉnh táo để khỗng chế mới được.

Hiểu rõ rồi thì bà ta cũng yên lòng.

Ngẫm lại thì thấy rằng nếu không đi một bước này, nếu Ngưu Hữu Đạo nói trước với bà ta thì phỏng chừng đã dọa bà ta một trận đấy. Loại chuyện này một khi không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay, quả thực là liều mạng, bà ta không làm nổi, muốn phản đối mạnh mẽ.

...

Hoàng cung Tấn quốc ít có vẻ lộng lẫy, màu sắc đa phần là màu đen.

Trong nội điện, một nam nhân trung niên có hàng lông mày dài chạm đến tóc mai và có hàm râu quai nón đang đứng trước bản đồ, mặc y phục màu đen, thân hình vạm vỡ, cặp mắt hổ chằm chằm vào bản đồ lóe lên tia sáng.

Người này chính là Thái Thúc Hùng - hoàng đế Tấn quốc.

Một tên thái giám cầm một tờ giấy đứng phía sau ông ta, giọng đọc the thé: "... Thương Kiến bá của Yến quốc đã chết, lòng quân không yên, hỗn loạn không ngừng, triều đình dần suy yếu, chỉ đợi ngày quân nhược thần cường (1) là đến lúc đại loạn. Yến hoàng vô năng, dung túng gian thần, nghi kỵ thần tử có năng lực, đã hết đường cứu vãn. Vì vậy bốn nước đều đang đợi làm thịt sơn dương, không đáng lo ngại! Ở Vệ quốc, quân thượng ngu ngốc, ăn chơi vô độ, sĩ phu nhàn hạ, bàng quan đứng nhìn. Mặc dù Triệu quốc giàu có nhưng thực tế chỉ là vỏ ngoài, sẽ không chịu nổi một kích! Tề hoàng là vị vua kiệt xuất nhưng đã già rồi, các hoàng tử đều đang rục rịch, cất giấu dã tâm soán vị, biến cố không xa."

(1) Quân nhược thần cường: quyền lực của vua suy yếu, còn quyền lực của triều thần lại mạnh.

"Bệ hạ muốn mưu cầu thiên hạ, Vệ quốc chính là kho lương thực, không thể không thu vào tay. Càn quét bốn nước phía Đông, ngựa tốt của Tề quốc không thể thiếu. Muốn mưu đồ thiên hạ, trước tiên phải lấy được kho lương thực để no bụng. Một bầu trời không thể có hai mặt trời, người không thể thờ hai chủ, về vấn đề kho lương thực, Huyền Vi tấn kê ti thần (2), đây chính là mỹ cơ sắc đẹp tuyệt trần được dâng tặng để mê hoặc Vệ quân, là cơ hội tốt để ly gián tỷ đệ Vệ quân, chắc chắn có thể gây loạn sau một lần hành động. Về vấn đề kỵ binh, có thể sai người có năng lực đi trước để thúc đẩy dã tâm của các hoàng tử. Một khi thời cơ chín muồi, hai nước đều hỗn loạn, đại quân của bệ hạ có thể đến thẳng kho lương thực. Hạo Vân Đồ muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải ổn định bên trong, sẽ không rảnh để ý tới Vệ quốc, vì vậy Vệ quốc hành động dễ như trở bàn tay. Nội bộ bốn nước phía đông bất hòa, không thể vội vàng tiến đánh phía Tây, Tề quốc một cây chống chẳng vững nhà, khó ngăn được quân đội của bệ hạ, bệ hạ có thể thừa cơ nhất cổ tác khí (3) mà càn quét."

(2) Tấn kê ti thần: nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.

(3) Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, hàm ý khi bắt đầu chiến đấu, tinh thần binh sĩ rất hăng hái

"Ba nước nối thành một mảnh, Đông Bắc có sa mạc gian nan, Đông Nam có cao nguyên hiểm trở, chỉ cần phái đại quân chặn ở đường chính, lợi dụng địa thế nguy hiểm để phòng thủ, chiếm được thiên thời địa lợi thì bốn nước có muốn xâm phạm cũng hữu tâm vô lực. Chiếm được kho lương thực và kỵ binh là có đủ lương thực và binh lính tinh nhuệ, chỉ cần nghỉ ngơi và đợi chấn chỉnh lại nội bộ khoảng hai, ba năm là đại quân có thể tìm cơ hội tốt để tiến đánh phía đông..."

Thái Thúc Hùng nhìn chằm chằm vào bản đồ không chớp mắt, bỗng nhiên xoay người giật lấy bản tấu trong tay thái giám.

"..." Thái giám im bặt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thái Thúc Hùng hai tay cầm bản tấu đi qua đi lại, cúi đầu đọc kỹ sách lược được viết trên đó.

Thái Thúc Hùng càng đọc càng hưng phấn, cảm thấy nó không phải là lý luận suông ba hoa khoác lác mà rất có tầm nhìn sâu rộng và có tính khả thi. Ông ta không kiềm được mà lẩm bẩm: "Hay cho một quyển Tấn đồ thiên hạ sách, hèn chi có thể dùng một châu mà chống lại Hàn quốc ở phía Bắc, chế ngự Yến quốc ở phía Nam, quả đúng là người phi phàm!"

Sau một lúc lâu, Thái Thúc Hùng đột nhiên ngẩng đầu, nhét tấu chương trên tay vào tay áo, hô to: "Mở cửa, cô vương đích thân đến đón hắn!"

Thái giám hoảng sợ, tiến lên khuyên can: "Tên Thiệu Bình Ba này danh tiếng không tốt, mong bệ hạ nghĩ lại!"

"Cho dù hắn là sói thì cô vương cũng là mãnh hổ, có gì đáng sợ đâu? Người có thể giúp cô vương hoàn thành bá nghiệp, sao cô vương có thể làm như không thấy? Mở cửa!"

Giọng nói của Thái Thúc Hùng chấn động cả đại điện.

Khoảng nửa canh giờ sau, một đám người hộ tống chủ tớ Thiệu Bình Ba tới cổng chính hoàng cung sừng sững.

Ầm! Cổng hoàng cung mở ra hai bên cho đế vương ra ngoài, Thái Thúc Hùng mặc áo khoác màu đen, bước đi như rồng bay hổ bước, theo sau là một đám hộ vệ.

Bên ngoài cổng cung, Thái Thúc Hùng và Thiệu Bình Ba mặt đối mặt đứng chung một chỗ, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thiệu Bình Ba khom người, chắp tay thi lễ: "Thiệu Bình Ba tham kiến bệ hạ!"

Thái Thúc Hùng quan sát nam tử chưa già nhưng tóc đã điểm bạc này, đích thân chìa tay đỡ ông ta: "Cô vương và ngươi vừa gặp mà như đã quen từ lâu, không cần đa lễ!"

Ông ta vừa dứt lời đã túm lấy cổ tay Thiệu Bình Ba rồi xoay người, kéo Thiệu Bình Ba vào cung.

Thiệu Bình Ba hoảng hốt, giãy vài lần nhưng Thái Thúc Hùng vẫn bước nhanh về phía trước, không chịu buông tay.

Thiệu Bình Ba vùng vẫy vài lần nên huyết khí không thông, ho khan không ngừng.

Thái Thúc Hùng ngoảnh đầu nhìn lại, dừng bước, đưa tay cởi áo choàng của mình ra rồi khoác áo choàng lên vai Thiệu Bình Ba trước mặt mọi người.

Đối xử nồng hậu như vậy khiến Thiệu Bình Ba thụ sủng nhược kinh, liên tục từ chối: "Bệ hạ, không được!"

"Cô vương nói được là được, lời của cô vương ngươi có nghe không?"

Dưới sự kiên trì của Thái Thúc Hùng, Thiệu Bình Ba thịnh tình không thể từ chối.

Khoác áo choàng của hoàng đế Tấn quốc, lại được hoàng đế Tấn quốc nắm tay dẫn vào cung, dưới con mắt của mọi người, có thể nói là nở mày nở mặt, khiến Thiệu Bình Ba - kẻ gần đây như chó chết chủ, mệt mỏi chạy trốn - vô cùng cảm động, viền mắt cũng đỏ hoe.

Thiệu Tam Tỉnh đi theo phía sau không nhịn được phải đưa tay lau nước mắt, chỉ có hắn ta rõ nhất trên con đường này công tử đã dốc cạn tâm huyết, gặp biết bao khó khăn. Ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng có thành quả!

...

Trong Phù Phương Viên, Ngọc Thương đứng trên lầu các nhìn bóng dáng xinh đẹp thướt tha cứ đi đi lại lại không ngừng bên hồ nước.

Bao nhiêu năm nay chưa từng có chuyện con trai đột nhiên rời đi, chuyện này khiến người làm mẫu thân là Trang Hồng cảm thấy không yên lòng.

Độc Cô Tĩnh lên lầu, hạ thấp giọng bẩm báo: "Bẩm sư phụ, đã phái người điều tra kỹ càng. Quán trọ kia không dễ tiếp cận, có không ít người trong tối, có người nhận ra trong số bọn họ có đệ tử của ba môn phái lớn. Có khả năng là có bẫy, muốn cưỡng chế hành động sợ là không được."

Gương mặt Ngọc Thương co rút: "Xem ra Bộ Tầm đúng là giấu tâm tư mà đến. Chúng ta bên này rất có thể đã bị hắn theo dõi. Bộ Tầm thay trời hành sự, quyền thế ngập trời, ba môn phái lớn cũng phải nể ông ta vài phần. Thế lực mà ông ta có thể điều động cực kỳ lớn mạnh, chốn kinh thành này căn bản không ai có thể trở thành đối thủ của ông ta. Bảo người dưới làm việc cẩn thận, không được xảy ra sơ sót. Có lẽ Bộ Tầm không có chứng cứ, nếu không thì ông ta cũng sẽ không lặng lẽ như vậy. Chỉ cần chúng ta không loạn thì ông ta không dám làm bậy với ta đâu."