Đạo Quân

Chương 783: Tề Kinh Này Đúng Là Đất Lành Của Lão Tử




Tề hoàng không biết lúc đó Hiểu Nguyệt các truy sát Ngưu Hữu Đạo, nhưng Ngưu Hữu Đạo thân là người trong cuộc, lúc ấy cùng đọ sức với Hiểu Nguyệt các, chính giữa đột nhiên xảy ra biến cố há Ngưu Hữu Đạo có thể không chút ấn tượng?

Giờ cuối cùng đã bị Ngưu Hữu Đạo biết nguyên nhân biến cố, tấm giấy mỏng đã bị xé ra, Ngưu Hữu Đạo vừa quay đầu đi đã trực tiếp nhìn thấy sư phụ đằng sau lỗ thủng có thể không nghi ngờ sao? Chỉ e nói bỗng nhiên thu tay nhìn thấy mà giật mình cũng không đủ!

Chén trà này đã nói rõ vấn đề!

Vốn cho rằng chiếc gương kia đã tới tay, Nhập Hư cảnh và Ngưu Hữu Đạo đã hòa giải, ân oán giữa hai bên đã qua, sẽ không còn nhắc đến chuyện lúc đầu nữa.

Vốn cho rằng chuyện này để Tề hoàng mất mặt, sau chuyện sư phụ đi trấn an Tề hoàng rồi, có lẽ mọi chuyện đã qua.

Đạo lý rất đơn giản, người biết chuyện sẽ không nhắc đến chuyện khiến Tề hoàng mất mặt nữa, truyền chuyện này ra ngoài chẳng phải khiến Tề hoàng mất sạch mặt mũi sao?

Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo truy sát Thiệu Bình Ba nên đột nhiên đến Tề kinh và xông thẳng vào hoàng cung.

Ai ngờ Tề hoàng Hạo Vân Đồ lại nhân cơ hội này áp giải Ngưu Hữu Đạo tới.

Thế là sự việc cứ thế bị xé rách ra, làm bên này không kịp chuẩn bị.

“Thân phận của ta bày ra đó, giờ hắn chưa có chứng cứ đối chứng, ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy.” Ánh mắt Ngọc Thương lạnh lẽo, nặng nề một tiếng.

“Rõ!” Độc Cô Tĩnh đáp, việc này nghiêm trọng, cho dù chuyện cái gương kia bại lộ cũng bất chấp.

Tấm gương bại lộ đúng là sẽ khiến Hiểu Nguyệt các rước lấy phiền toái không nhỏ, nhưng dù sao Hiểu Nguyệt các cũng là thế lực ẩn tàng, khó mà nhổ tận gốc, sư phụ bại lộ mới dễ lộ gốc rễ của Hiểu Nguyệt các.

“Có điều thằng này rất giảo hoạt, hắn biết nguy hiểm mà không phòng bị được sao...”

Độc Cô Tĩnh nói vẫn chưa xong trong tay áo Ngọc Thương đã rơi ra một bình sứ nhỏ, đưa cho hắn ta, đồng thời đưa tay trái lên, ngón tay vân vê trước mũi ngửi ngửi.

Độc Cô Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ, sư phụ đã lưu hậu chiêu, trước đó lúc cầm tay Ngưu Hữu Đạo đã động tay động chân trên người Ngưu Hữu Đạo.

...

Xe ngựa ra khỏi Phù Phương Viên, Ngưu Hữu Đạo ngồi trong xe không kìm được thở dài, cười khổ nói: “Đại tổng quản, trước đó ông không nói với bên này, vì sao không nói ta biết?”

Hắn tưởng rằng Ngọc Thương đã biết trước, nếu mình không đến sẽ biến khéo thành vụng.

Sau khi vào Phù Phương Viên, nghe Bộ Tầm nói với Ngọc Thương gì mà “trước đó không báo, mạo muội tới chơi”, Ngưu Hữu Đạo hắn liền hối hận.

Nếu sớm biết bên này không biết rõ tình hình, hắn đánh chết cũng sẽ không tới nơi này, sẽ nghĩ đủ mọi cách rời đi, đâu đáng để Ngọc Thương biết hắn đã biết chứ?

Có điều nói đi thì nói lại, mình cũng là thông minh quá bị thông minh hại, với tai mắt của người ta còn có thể không biết Ngọc Thương có ở Phù Phương Viên không? còn cần lo lắng sẽ vồ hụt sao? Với thân phận địa vị của người ta còn cần lo lắng Ngọc Thương sẽ không gặp lão sao? Đáng để thông báo trước sao?

Bộ Tầm: “Ý của ngươi là, ta làm chuyện gì cũng phải bẩm báo trước với ngươi?”

Trước khi làm sao lão có thể nói ra để Ngưu Hữu Đạo có thêm lý do từ chối chứ.

Ngưu Hữu Đạo than thở nói: “Đại tổng quản, lần này e là ta đã bị ông lừa thảm rồi.”

Bộ Tầm: “Có ý gì? Có cơ hội quen với Ngọc Thương tiên sinh không tốt sao?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, ngoại trừ cười khổ còn có thể nói cái gì.

Giữa người vừa người có chênh lệch thân phận, có vài người, chỉ một câu nói có thể dồn người ta vào chỗ chết.

Có vài người, ngươi có gào rách hộng thì cũng tự mình rước vạ thôi.

Còn loại người như Ngọc Thương, thân phận địa vị bày ra đó, có vài lời không thể nói lung tung. Ngươi không chứng không cứ có nói ra thì cũng chẳng ai vọng động Ngọc Thương, cùng lắm chỉ gây chút bất tiện cho Ngọc Thương. Đánh rắn động cỏ, người ta cẩn thận chú ý một chút sẽ rất khó nắm được ngược điểm gì.

Không có chứng cứ, với thân phận của Ngọc Thương sẽ không ai dám động chạm lung tung, trừ chín đại chí tôn, nhưng mấy chuyện nhỏ này, trong mắt chín đại cửu tôn chẳng tính là chuyện gì.

Còn hắn chỉ cần dám nói, còn muốn đi sao? Hắn sẽ lập tức bị Tề quốc bắt lại!

Ngươi nói Ngọc Thương là người của Hiểu Nguyệt các? Thượng tướng quân Tề quốc Hô Diên Vô Hận là học trò của Ngọc Thương, tay cầm đại quyền binh mã, ngươi vừa mở miệng ra, chuyện sẽ không thể coi thường nữa, Tề quốc có thể không nhốt ngươi lại điều tra rõ ràng sao?

Hiện giờ hắn chạy còn không kịp, sao dám để bị bắt lại, bị bắt ngay dưới mí mắt Ngọc Thương đúng là quá không an toàn, thà hắn chán sống thì còn được.

Ngưu Hữu Đạo biết mình lúc này có lẽ đã chọc phải phiền phức lớn, chỉ mong là mình quá cả nghỉ.

Bộ Tầm không biết hắn đang than thở cái quái gì, hỏi: “Không phải ngươi muốn hồi cung với ta đấy chứ?”

Ngưu Hữu Đạo biết ý lão, ý nói mình có thể xuống xe rồi, có điều bây giờ hắn lại không có ý định xuống xe: “Đi nhờ xe một chút, có hẹn người gặp mặt ở ngoài cung thành.”

Hắn nghi mình đã rơi vào nguy cơ rất lớn, nghi ngờ đối phương sẽ không tiếc bất cứ giá nào ra tay với mình vào lúc nào đó nên không dám tùy tiện rời xa Bộ Tầm.

Thấy hắn nói như vậy, Bộ Tầm cũng không nói thêm gì, người ta đã nể mặt, cho đi nhờ xe sao có thể không đồng ý.

Xe ngựa hùng hục thẳng tiến, đi đến cung thành, Ngưu Hữu Đạo vươn tay ra ngoài cửa sổ xe, nghênh đón chút ánh nắng.

Ngoài cửa cung, xe ngựa dừng lại.

Ngưu Hữu Đạo xuống xe. Bộ Tầm vén màn cửa, nhắc nhở: “Đừng gây chuyện ở Tề kinh.”

Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Bị ông dày vò, dù ông xin ta ở lại ta cũng không dám ở, ta sẽ lập tức đi ngay được không hả?”

Vừa dứt lời, trên không trung có một bóng đen lao tới, Trần Bá khống chế một con Hắc Ngọc Điêu đến, bay qua bay lại trên đầu xe ngựa khieens hộ vệ trong ngoài cung thành cảnh giác.

Xung quanh hoàng cung không cho phép người cưỡi phi cầm bay lung tung, nếu không có Bộ Tầm ở đây chắc chắn sẽ bị bắt lại điều tra rồi.

“Đại tổng quản, sau này gặp lại!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào từ biệt, thân hình lóe lên, đằng không bay lên, rơi lên người phi cầm.

Quản Phương Nghi luôn đi theo sau xe ngựa cũng lách mình bay lên.

Phi cầm chở ba người cấp tốc vỗ cánh đi xa.

Ngưu Hữu Đạo không dám chậm rãi rời đi, trước đó hắn dặn Quản Phương Nghi phải lập tức đi ngay, không cho người ta có cơ hội theo dõi.

“Thằng này còn có phi cầm để đi!” Bộ Tầm đưa mắt nhìn qua cửa sổ thì thầm một câu rồi chậm rãi buông rèm xuống.

Xe ngựa đi vào cung, Bộ Tầm ngồi trong xe hơi nhíu mày.

Ngưu Hữu Đạo cứ nói đi nói lại một câu làm lão chú ý, hình như lão thấy Ngưu Hữu Đạo đang nhắc nhở lão gì đó...

Kinh thành Tề quốc chiếm một diện tích không lồ, ở một đồi núi ngoài thành cách đó khá xa, hai con phi cầm bay tới, vừa nhận được tin đám Viên Cương ẩn thân ngoài thành lập tức chạy đến tiếp ứng cũng đi theo cùng.

Quản Phương Nghi cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng: “Ngươi vội vàng rời đi như vậy có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Ngưu Hữu Đạo tìm Trần Bá lấy chỉ lệnh khống chế Hắc Ngọc Điêu. Thấy hắn ra hiệu, Trần Bá tránh ra, phi thân đáp lên người con phi cầm đang tới gần kia.

Trần Bá cũng rất hiểu chuyện, biết thân phận của mình đã bị lộ, có vài chuyện vẫn nên né tránh thì hơn.

Lúc này Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài: “Ngọc Thương tiên sinh mua Phù Phương Viên của ngươi, rất có thể là người của Hiểu Nguyệt các...” Sau đó kể chuyện Bộ Tầm đưa mình đi gặp Ngọc Thương.

“Cái này...” Quản Phương Nghi khó có thể tin được. “Có khả năng sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Có lẽ là trùng hợp, nhưng khi đó sự tình quá đáng nghi, ta đã dùng kế ứng đối, có lẽ đã di dời sự chú ý của Hiểu Nguyệt các, chuyện sau đó cũng chứng thực như vậy, trên đường đi cũng rất thuận lợi. nhưng chuyện Giáo Sự Đài đột nhiên nhúng tay sau chúng ta không lâu, người của Nhập Hư cảnh lập tức nắm rõ được vị trí chúng ta, nếu không phải ta vô cùng cẩn thận, lần đó e là khó tránh được một kiếp.”