Dương Song giơ tay ngăn lại:
"Lão gia, liệu có điều gian trá hay không? Sau này sẽ thật sự cọ rửa ô danh cho ngài, nói là ngài chịu nhục thay Trữ vương sao?"
Thiệu Đăng Vân nước mắt xua tay:
"Người khác có thể lừa gạt ta, Mông soái kiên quyết sẽ không, nhanh lấy giấy và bút mực!"
................
Quản Phương Nghi đi tới chỗ lan can của lâu các, tới cạnh Ngưu Hữu Đạo, phẩy phẩy tay về phía sau nói:
"Tin từ châu Nam đã tới, vì sao người tốt để bên kia làm, bản thân ngươi lại không làm người tốt?"
Ngưu Hữu Đạo ha ha:
"Ta là người tốt sao? Làm hắn cửa nát nhà tan, trong mắt Thiệu Đăng Vân, ta còn có thể là người tốt sao?"
"Vậy cũng đúng, mà lần chiêu hàng này có thể thành không?"
"Cũng có thể thành, có thể không, nhưng vẫn phải làm."
Quản Phương Nghi ngờ vực:
"Có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:
"Có thể thành, nói rõ lòng trung thành của ông ta chưa tan, có thể bớt việc. Không thể thành, có lòng riêng cũng là điều tốt. Thế cuộc trước mắt, phải quan sát mới có thể tùy thời đưa đẩy!"
Quản Phương Nghi:
"Ngươi làm sao càng nói ta càng hồ đồ rồi."
Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ tay vịn, than thở:
"Mặc kệ có thể thành hay không, dù ông ta có lòng riêng, chỉ cần không phải kẻ ngộc cũng sẽ biết làm như vậy chỉ có trăm lợi mà không một hại đối với ông ta. Tình huống trước mắt đã bày rõ, có thể làm dịu ta, cố gắng nữa cũng có thể ổn định thế cuộc châu Bắc, làm sao ông ta không đồng ý? Còn về tương lai, nếu châu Nam tự mình không hăng hái, có hi vọng tới bên này cũng không có ý nghĩa gì. Nếu châu Nam không chịu thua kém, vậy chẳng phải Thiệu Đăng Vân danh chính ngôn thuận có đường lui? Tất nhiên sẽ nước chảy thành sông. Ông ta đương nhiên sẽ thuận gió mà ngả chiều, làm sao phải tự mình làm khó mình?"
Quản Phương Nghi bỗng nhiên tỉnh ngộ, khẽ vuốt cằm, chân chính thụ giáo. Bà ta nhìn Ngưu Hữu Đạo đã có vẻ sùng bái, chỉ là miệng vẫn xì một cái:
"Ngươi quá nhiều tâm tư, là kẻ xấu!"
Ngưu Hữu Đạo than thở:
"Ta cũng không hi vọng trở thành người tốt trong miệng ngươi. Nói chuyện chính đi, Hiểu Nguyệt các có hồi âm không?"
Biết hắn vẫn quyết gi ết chết Thiệu Bình Ba, Quản Phương Nghi xoay tay lấy ra một phong thư cho hắn:
"Này."
Ngưu Hữu Đạo mở ra xem, có phần không biết nói gì. Là tin tức từ phía nước Vệ, cơ sở ngầm ở núi Ngũ Lương truyền tới, nói rằng Đường Nghi đã thuận lợi đến kinh thành nước Vệ, tiến vào phủ của Huyền Vi, đã đặt chân ở Vệ kinh.
Bóp vụn lá thư, trách cứ:
"Ta hỏi Hiểu Nguyệt các, không phải hỏi cái này."
Quản Phương Nghi lườm hắn một cái:
"Lòng tốt không được báo đáp. Vừa mới hồi âm cho người ta không lâu, sao có thể trả lời mau như vậy. Người ta hỏi ngươi có thể cho cái gì, ngươi bảo người ta định giá, tới tới lui lui như vậy còn không biết bao nhiêu lần nữa.Ta thấy ngươi đừng nghĩ sớm bắt được Thiệu Bình Ba."
.................
Lúc chạng vạng, Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân tu luyện thì bị một tiếng gõ cửa quấy rối, thu công.
Quản Phương Nghi đẩy cửa vào, lấy ra một lá thư:
"Có tin về Thiệu Bình Ba."
Bà ta biết hắn quan tâm chuyện này.
Ngưu Hữu Đạo lập tức đứng dậy tiếp tin, phát hiện là tin từ Hạo Chân, không khỏi nhíu mày.
Quản Phương Nghi đã xem qua tin, hỏi:
"Làm sao đây? Hạo Chân muốn đảm bảo cho y, còn muốn đảm bảo cả châu Bắc."
"Thể diện đương nhiên phải cho, nhưng không được để hắn ta mượn thế nổi lên tại nước Tề. Lấy giấy mực, ta tự mình trả lời!"
Ngưu Hữu Đạo cười lạnh.
Quản Phương Nghi cấp tốc tìm đến giấy bút, chủ động mài mực.
Ngưu Hữu Đạo đi qua đi lại suy tư một hồi, sau đó mới đề bút viết vài hàng chữ, sau đó rung giấy thổi khô, đưa cho Quản Phương Nghi:
"Gửi nguyên thư đi."
Quản Phương Nghi nâng lên nhìn một chút, chậc chậc một cái rồi xoay người đi...
"Đi? Ngươi không chờ ở đây nữa?"
Dưới mái hiên, Ngưu Hữu Đạo đến chào từ biệt, Hoàng Liệt hỏi.
"Nơi đây có chưởng môn Hoàng canh giữ là đủ. Ta có ở đây hay không cũng không có nghĩa."
"Vậy thì giữ liên lạc đi."
"Được! Ta lẳng lặng chờ tin tốt lành. Đúng rồi, vốn định biếu tặng một con hắc ngọc điêu, hiện giờ chỉ có thể xin lỗi.
Việc này nói đến lại đau lòng, Hoàng Liệt mặt không chút thay đổi nói:
"Đã qua rồi."
Ngưu Hữu Đạo:
"Chưởng môn Hoàng thật phóng khoáng, vậy ta cũng không thể keo kiệt. Như vậy đi, chờ chuyện thành công xong, chúng ta tạm biệt ở châu Nam, ta sẽ bán một con với giá rẻ cho Đại Thiện sơn, năm triệu đồng vàng được chăng?"
Quản Phương Nghi đứng ngoài nghe chợt trừng mắt, nhìn Ngưu Hữu Đạo chòng chọc. Quà cho lão nương, ngươi dựa vào cái gì mà không thèm nói một câu đã muốn bán tháo?
Mắt Hoàng Liệt lấp lóe, tuy không bằng tặng không, nhưng cũng đã là kiếm bộn, sao có thể từ chối. Ông ta vuốt cằm nói:
"Được thôi, tình này ta nhận."
Chờ lát sau, hai con chim từ phủ Thứ sử châu Bắc bay lên trời. Trần bá một mình ngồi một con, người ngồi trên con khác thì đang nháo nhào lên, tất nhiên là Quản Phương Nghi bị chuyện bán tháo chọc giận. Bà ta không phát tác trước mặt Hoàng Liệt coi như đã cho Ngưu Hữu Đạo thể diện.
Trên núi cách mấy chục dặm ngoài thành, hai con hắc ngọc điêu hạ xuống một đỉnh núi với đặc điểm rõ ràng.
Trong núi còn có một con hắc ngọc điêu. Viên Cương, Viên Phương, Ngân Nhi, Lão Thập Tam cũng ở đây. Đôi bên lại chạm mặt.
Hai con hắc ngọc điêu khác đã để đệ tử của Ngũ Lương sơn đưa về, không thích hợp xuất hành quá nhiều.
Vốn là Ngân Nhi cũng phải cùng trở về, mang theo bên người dễ xảy ra chuyện, nhưng không ai có thể khuyên được nàng.
Viên Cương biết chuyện của Ngân Nhi, vốn tưởng dễ bắt nạt, muốn dùng sức, kết quả lại chọc giận Ngân Nhi, cuối cùng chính hắn ta bị chèn ép lại.
"Người đâu?" Ngưu Hữu Đạo hỏi.
Viên Cương chỉ chỉ bóng lưng đang đứng lẻ loi bên núi đá:
"Tự ngươi xem đi."
Ngưu Hữu Đạo lắc mình đi qua, hạ xuống phía sau Ngân Nhi, cười nói:
"Ngân Nhi!"
Ngân Nhi bỗng quay đầu lại nhìn.
Ngưu Hữu Đạo nháy mắt cứng đờ, con ngươi co lại, bản năng lùi về sau một bước, không dám tới quá gần. Chỉ thấy, trên gương mặt của Ngân Nhi xuất hiện vài vệt hoa văn bạc rất tà mị. Dáng vẻ ngây thơ đã không thấy đâu, thay vào đó là một khí thế lạnh lùng, hai con mắt lành lạnh khiếp người.
Trần bá và Hứa Lão Lục không rõ tình huống, vì không biết thân phận của Ngân Nhi, chẳng qua cảm thấy lạ thường. Nữ nhân như thùng cơm này làm sao lại biến thành như vậy, giống như biến thành người khác.
Quản Phương Nghi lại méo mặt, nuốt một ngụm nước bọt.
Một cảm giác sợ hãi quen thuộc lại tràn ngập trong nàng. Nàng hiểu rõ hơn ai hết Yêu Vương này kh ủng bố đến mức nào. Nàng ta là yêu nghiệt có thể tới lui tự nhiên trong đòn tấn công đầy uy lực của kiếm phù.
Từ khi cảm giác được Ngân Nhi không ổn, Ngưu Hữu Đạo đã lùi lại sau lưng Viên Cương, thì thầm hỏi khẽ: “Đây là vấn đề không lớn mà ngươi nói đó hả?”
Trước đó Viên Cương có gửi thư báo lại tình hình bên này. Hắn ta biết Ngưu Hữu Đạo còn có việc quan trọng cần làm, chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc của hắn ở phủ thành nên không nói rõ tình hình nghiêm trọng cỡ nào.
“Chỉ là ta ép nàng ta cùng Ngũ Lương Sơn về, mà nàng ta không đi, nhất định phải chờ ngươi về. Ta muốn ra tay khống chế cưỡng ép áp tải nàng ta đi, nàng ta liền ra thế này. Cũng xác thực là không có việc gì, ta dừng tay nàng ta cũng không làm loạn nữa. Đạo gia, có thể trước đó phán đoán của chúng ta về nàng ta đã sai rồi, khi bị k1ch thích, nàng ta có thể khôi phục được thân Yêu Vương.”
Hai mắt Ngưu Hữu Đạo sáng lập loè, đánh giá Ngân Nhi, không có kinh nghiệm, nên hắn cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Quản Phương Nghi cũng thối lui tới bên cạnh Viên Phương, thấp giọng hỏi: “Lão Hùng, chuyện gì xảy ra vậy?”
Viên Phương nhỏ giọng đáp: “Viên gia muốn nàng ta đi cùng người của NGũ Lương Sơn, nhưng nàng ta không chịu. Ngươi cũng biết Viên gia đó, rất dữ dội, bèn động thủ. Nàng ta bắt đầu phát tác. May mà Viên gia kịp thu tay lại, bằng không, sợ là không chịu nổi hậu quả.”
Hắn ta vẫn còn sợ. Lúc trước mọi người có ở chung, hắn ta thấy Yêu Vương này cũng rất dễ sống, rất dễ lăn lăn, ngốc ngốc ngây ngây, dần dần, không coi nàng ta ra gì. Lần này Ngân Nhi trở mặt một chút, nhớ lại những hành động lỗ m ãng lúc trước của mình hắn ta cũng sợ.