Đạo Quân

Chương 762: Còn Huênh Hoang Như Thế (2)




Dù sao kết bái với hắn cũng đồng nghĩa nhất định phải mạo hiểm, nếu muốn ra mặt ở Vạn Thú môn tất nhiên cũng sẽ gây ra sóng gió, nếu hiện giờ người ta đã có lựa chọn của riêng mình, hắn quả thực cũng không nên miễn cưỡng, loại việc như kết bái này cũng không miễn cưỡng được.

Hai người vốn nên có một đoạn tình cảm kết bái, cũng vì vậy mà bỏ lỡ...

Tây Hải Đường lần này rốt cục dành chút thời gian gặp Ngưu Hữu Đạo, cùng đi với Ngưu Hữu Đạo còn có Quản Phương Nghi.

Đành chịu thôi, vẫn là câu nói kia, trên thân nữ nhân này có nhiều phù triện bảo vệ tính mạng, một bảo tiêu như vậy không dùng để hộ thân không khỏi quá đáng tiếc. Kẻ hiểu rõ tư tình như Ngưu Hữu Đạo kia tất nhiên sẽ không lãng phí, phàm là địa phương nguy hiểm đều sẽ dẫn nữ nhân này theo.

Gặp mặt Tây Hải Đường, hai bên khách sáo một chút, sau đó Ngưu Hữu Đạo vội vàng rời đi, Tây Hải Đường cũng không có ý giữ lại.

Tây Hải Đường tùy tiện sai một đệ tử ra đưa tiễn, không tiếp tục bảo Cừu Sơn đích thân đưa đi nữa.

"Sao vậy? Thấy ánh mắt cô khi nhìn Tây Hải Đường dường như không đúng, chẳng lẽ cũng quen biết?"

Trên đường xuống núi, Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu.

Quản Phương Nghi hoài nghi nói: "Nhìn quen mặt, hình như từng gặp qua."

Bà ta cũng không nghĩ ra, chỉ vì thời gian trôi qua quá lâu, mà Tây Hải Đường năm đó gặp khi gặp bà cũng không dùng tên thật, áp dụng một số thủ đoạn che dấu thân phận thật sự, năm tháng đổi thay, ít nhiều gì con người cũng có chút biến hóa, cộng thêm Tây Hải Đường cũng không nguyện nhắc lại chuyện cũ ngưỡng mộ giai nhân năm đó.

Quản Phương Nghi cũng không tiện hỏi ra mặt, bà ta biết thanh danh của bản thân, hỏi người ta đường đường Chưởng môn Vạn Thú môn có phải từng cùng lui tới với bà ta hay không có lẽ là một sự sỉ nhục.

Hai người đi tới bên ngoài sơn môn đúng lúc hai con Hắc Ngọc Điêu từ trên trời giáng xuống, hai đệ tử Ngũ Lương sơn khống chế hai con Hắc Ngọc Điêu tới.

Bên ngoài sơn môn cách đó không xa đám người Hoàng Liệt trợn mắt há hốc miệng, thằng nhãi Ngưu Hữu Đạo này còn có tới hai tọa kỵ phi hành? Khó trách nói muốn đưa một con, có tài lực bậc này khó trách chướng mắt chút lợi Nam châu kia.

Nội tâm Hoàng Liệt lập như có ngọn lửa đang thiêu đốt, xem ra thằng nhãi này nói thật, có lẽ sau khi nắm được thủ cấp của Thiệu Bình Ba là có thể có được một tọa kỵ phi hành rồi.

Đám người Quản Phương Nghi cũng rất kinh ngạc, có chút không thể tin được, Ngưu Hữu Đạo lại có tọa kỵ phi hành, hơn nữa còn là hai con?

Sự việc đột ngột này thật sự xuất hiện khiến mấy người Phù Phương Viên vô cùng bất ngờ.

Trước khi rời khỏi Nam châu, Quản Phương Nghi từng nghe Ngưu Hữu Đạo nói muốn tới bên này lấy tọa kỵ phi hành, nhưng mãi mà chẳng thấy hắn có hành động gì, vậy mà ngay lúc này bỗng nhiên có? Còn là hai còn? Làm sao làm được vậy?

Quản Phương Nghi đương nhiên không tin Ngưu Hữu Đạo mua về, Ngưu Hữu Đạo nghèo tới mức nào bà ta hiểu rất rõ, trên người ngay cả một đồng tiền cũng không có, cả ngày đều ăn dùng của người khác, hai tọa kỵ phi hành này tối thiểu cũng hai mươi triệu kim tệ, bỗng nhiên xuất hiện hai con, làm sao làm được vậy?

Đệ tử Vạn Thú đưa tiễn và canh cổng cũng có chút bất ngờ.

"Tài lực của Ngưu huynh đệ thật hùng hậu nha!" Hoàng Liệt dẫn người bay ngang qua chạm mặt khen hai câu, hai mắt hơi sáng lên.

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: "Nhờ ánh sáng của Phù Phương Viên, đây đều là người khác tặng Hồng Nương thôi."

Hoàng Liệt cười ha ha, nhìn Quản Phương Nghi, trong lòng thầm nghĩ khó trách thằng nhãi này muốn đoạt nữ nhân kia tới tay, hóa ra là có mục đích cả.

Trần Bá, Hứa Lão Lục, Lão Thập Tam cùng nhìn về phía Hồng Nương, có chút mờ mịt.

"..." Quản Phương Nghi đã không nói được gì nữa.

Hai con tọa kỵ phi hành cũng không đưa tất cả mọi người đi, Ngưu Hữu Đạo chỉ dẫn theo Trần Bá và Quản Phương Nghi, Hoàng Liệt thì dẫn theo hai vị trưởng lão.

Sáu người khống chế hai con chim bay lên không trung, mọi người còn lại đưa mắt nhìn theo.

Về phần đám người Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo đã nói rõ ràng, còn có ba con tọa kỵ phi hành, không nên cùng lôi ra khiến người khác nghi ngờ mà để đám người Viên Cương xử lý sau.

Trong rừng, Triều Thăng Hoài há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ.

Ngưu Hữu Đạo bảo hắn ta chú ý người khác, nhưng hắn ta cũng không dám lơ là Ngưu Hữu Đạo, được biết Ngưu Hữu Đạo muốn đi mà không nói với mình câu nào nên hắn ta mới vội vàng chạy tới.

Ai ngờ lại thấy được một màn như vậy, rõ ràng Ngưu Hữu Đạo trực tiếp triệu hoán tọa kỵ phi hành bắt ở Vạn Thú môn tới cửa của Vạn Thú môn, còn rêu rao như vậy, lá gan này không khỏi cũng quá lớn rồi.

Ngưu Hữu Đạo chẳng coi là gì, Triều Thăng Hoài lại sợ tới mức hồn bay phách tán.

Đợi đến khi định thần lại rồi, nội tâm hắn ta điên cuồng mắng Ngưu Hữu Đạo là kẻ điên, thứ kia mới tới tay, tên khốn kiếp này đã chẳng thèm kiêng dè cái gì, chẳng lẽ không biết khiêm tốn một chút sao?

Giữa đồng trống ngoài thành Vạn Tượng, Trình Viễn Độ cùng mấy đệ tử của Thiên Ngọc môn đang đứng chờ.

Bên này nhận được tin tức Vạn Thú môn truyền đến, được biết Ngưu Hữu Đạo muốn chào từ biệt Vạn Thú môn, nên bọn họ lập tức tới thành Vạn Tượng bố trí chờ tin tức hướng đi của Ngưu Hữu Đạo.

Từ xa, hai đệ tử bay vút tới.

Hai người vừa dừng, Trình Viễn Độ lập tức hỏi: "Tiểu tặc đi về đâu rồi?"

Hai đệ tử nhìn nhau, một người chắp tay nói: "Khởi bẩm, sau khi Ngưu Hữu Đạo rời khỏi Vạn Thú môn thì đã cùng đám người Chưởng môn Hoàng Liệt cưỡi hai con phi cầm bay đi rồi."

Trình Viễn Độ ngạc nhiên, "Có ý gì?"

Đệ tử kia lại giải thích một chút, "Ngưu Hữu Đạo ngồi tọa kỵ phi hành bay đi mất, đi về đâu không biết."

"..." Trình Viễn Độ lập tức trợn tròn mắt, ông đây chạy xa đến đây đợi lâu như vậy, vậy mà lại chờ ra kết quả như thế sao? Sau khi hoàn hồn lại liền hỏi: "Tọa kỵ phi hành ở đâu ra? Vạn Thú môn?"

Đệ tử kia đáp: "Đã hỏi thăm một số đồng môn từ Vạn Thú môn, nói là Ngưu Hữu Đạo có tọa kỵ phi hành của riêng mình."

"..." Trình Viễn Độ không biết nói gì, Ngưu Hữu Đạo có thứ này sao chưa từng nghe tiểu bối tông môn nói qua, đây là ức hiếp bản thân lâu không về hỏi qua thế sự sao?

Đùa đấy à, bảo ông ta cưỡi ngựa đuổi theo tọa kỵ phi hành? Còn chặn giết, đây không phải đùa giỡn sao?

...

Trên không trung, hai con phi cầm đã bắt đầu xác định được quỹ đạo bay ổn định

Thân ở trên cao, phía xuống đại địa mênh mông ở phía dưới, mọi thứ trông thật nhỏ bé, trong tâm Hoàng Liệt dâng trào cảm giác bao phủ toàn bộ thiên hạ, cảm thấy điều này quả thực rất tốt.

Nhưng cũng có chút chán ngán, trong tay Ngưu Hữu Đạo thậm chí có tới hai con tọa kỵ phi hành, ông ta đường đường là Chưởng môn Đại Thiền Sơn mà mới lần đầu được thưởng thức tư vị được khống chế loài tọa kỵ phi hành này.

Nhưng cũng có thể tìm được lý do an ủi, Đại Thiền Sơn tốt xấu gì cũng là danh môn chính phái, hai loài tọa kỵ phi hành này nói khó nghe chính là dựa vào Hồng Nương bán mình mới đổi lấy được, Đại Thiền Sơn vạn vạn không thể ăn loại cơm nhão này, bằng không sao có mặt gặp người khác được đây?

“Chưởng môn, xem ra Đại Thiền Sơn chúng ta cũng phải sắm lấy một con tọa kỵ phi hành như thế này mới tốt, sau này Chưởng môn đi lại cũng thuận tiện.”

Trưởng lão đồng hành hiển nhiên cũng cảm nhận được liền lên tiếng nịnh nọt.

Hoàng Liệt khẽ lắc đầu nói: “Không ổn, Đại Thiền Sơn chúng ta còn chưa tới tầng kia, thân là Chưởng môn mà chỉ lo hưởng thụ cho bản thân rất khó coi.”