Ngưu Hữu Đạo: "Đương nhiên thiếu nợ."
Triều Thăng Hoài: "Đại Thiền Sơn hẳn cường thế hơn ngươi nhỉ, hắn có thể trả tiền ngươi?"
"Ý của ngươi là ai mạnh thế có thể quỵt nợ, ta không thu được?"
"Ta không có ý như vậy, ta chẳng qua chỉ cảm thấy khó thôi."
"Khó cũng phải thu, ngươi chờ xem, ta hiện giờ sẽ cản hắn lại."
Vừa về tới Sơn Duyên gặp mặt Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo liền cười nhạt: "Hoàng Liệt muốn đi, ha ha, muốn chạy? Hiện giờ không phải do hắn, thư, cầm một phong thư tới đây."
Viên Cương khẽ gật đầu, nhanh chóng xoay người trở về viện.
Ngưu Hữu Đạo cũng tra kiếm trở về đình viện, thấy Quản Phương Nghi ngồi dưới tàng cây đong đưa cây quạt tròn ngẩng đầu nhìn chằm chằm lá cây lại không biết đang nhìn cái gì, hắn cũng không đi tới, mà trực tiếp hét lên, "Hứa Lão Lục."
Quản Phương Nghi nghe tiếng liền quay đầu lại, không biết hắn bỗng nhiên hét lớn như vậy làm gì.
Hứa Lão Lục nghe tiếng phát ra từ hậu viện liền đi lên phía trước chắp tay nói: "Đạo gia!"
Ngưu Hữu Đạo không lên tiếng, tay giơ lên ra dấu cho hắn đợi, bản thân cũng tra kiếm ra đằng trước, đứng đó chờ.
Hứa Lão Lục nghiêng đầu nhìn Quản Phương Nghi chân thành đi tới, lộ ra ánh mắt hỏi thăm, nhưng dù có làm gì thì Quản Phương Nghi cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Viên Cương bước nhanh trở lại, một phong thư một lần nữa được phong kín cẩn thận đưa tới cho Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra dấu cho Hứa Lão Lục, Viên Cương đương nhiên làm theo.
Hứa Lão Lục cũng không biết đây là có ý gì, "Đạo gia, thứ này..."
Ngưu Hữu Đạo: "Chưởng môn Hoàng Liệt Đại Thiền Sơn muốn đi, ngươi lập tức cầm thư tới núi Vạn Thú môn trước chờ, ngăn người lại, giao lá thư cho y."
Quản Phương Nghi xem như đã nhìn ra, đừng thấy vị này cả ngày đi dạo trong một tấc vuông này, kỳ thực luôn rất rõ ràng với từng cọng cỏ lay ngoài kia.
"Được!" Hứa Lão Lục gật đầu, rồi hỏi lại: "Ta nên trả lời thế nào?"
"Không nên trả lời, nếu y nguyện ý tới đây, dẫn y tới đây là được. Mau đi đi!" Ngưu Hữu Đạo vung tay áo lên, tra kiếm đi vào trong đình viện.
Hứa Lão Lục để thư vào trong tay áo, nhanh chóng rời đi.
Viên Cương liếc mắt nhìn qua, trong lòng hiểu được Đạo gia đã bắt đầu công khai vận dụng người của Phù Phương Viên, nói rõ muốn chính thức ngả bài thu lưới, cũng nói rõ cho dù có một số cạm bẫy cũng không ảnh hưởng tới đại cục, đại cục Đạo gia trù tình đã lâu đã định rồi.
Đây cũng là điều hắn bội phục nhất trong nhiều năm đi theo Ngưu Hữu Đạo, Đạo gia vẫn là Đạo gia lăn lộn giang hồ kia.
Mỗi khi tới lúc, nội tâm Viên Cương không thể không thừa nhận bộ dạng Đạo gia nắm giữ càn khôn chính là nhất phái phong lưu, phong vân một cõi, khiến tâm trí người khác phải hướng về.
Hắn cũng từng muốn noi theo, nhưng vẫn phải đối mặt với sự thật rằng giữa người với người vẫn có sự khác nhau, dù cùng trải qua kinh nghiệm giống nhau nhưng vẫn không giống nhau.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao năm đó hắn tiến cử Ngưu Hữu Đạo cho Thương Thục Thanh, hắn biết chỗ thiếu hụt trong năng lực bản thân, hắn biết người có thể giúp huynh muội Thương thị thoát khỏi khốn cảnh là ai.
Quản Phương Nghi đi vào trong đình, ngồi đối diện Ngưu Hữu Đạo, thử hỏi: "Trong thư ghi gì vậy?"
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm dò xét bàn cờ, không để ý nói: "Đợi lát nữa liền biết, có khách quý tới đây, đi trước chuẩn bị một bình trà đi."
Quản Phương Nghi lườm hắn một cái, nhưng vẫn đứng dậy đi chuẩn bị trà...
Cửa núi, bên trong đền thờ cao lớn rất nguy hiểm, Hứa Lão Lục thiếu chút nữa đã để lỡ. Hắn vừa tới, Hoàng Liệt đã dẫn một đám người Vạn Thú môn tới.
Được Tây Hải Đường nhờ vả, Cừu Sơn đích thân tới trước tiễn đương.
Lúc này Hứa Lão Lục tiến lên cản đường, chắp tay nói: "Tham kiến Hoàng Chưởng môn."
Hoàng Liệt không quen hắn ta, cũng không biết hắn ta tên gì, nhưng lần trước khi Ngưu Hữu Đạo mở yến tiệc chiêu đãi, trong viện tử của Ngưu Hữu Đạo đã từng gặp qua người này, chỉ nhìn một cái liền biết là người của Ngưu Hữu Đạo, không khỏi lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
Hứa Lão Lục móc thư ra dâng hai tay lên, "Đạo gia phân phó đưa thư giao cho Hoàng Chưởng môn."
Hoàng Liệt cười lạnh một tiếng, nhìn Cừu Sơn đứng một bên, thâm ý nói: "Cừu huynh, xem ra Ngưu Hữu Đạo kia rất biết hành tung của ta ở Vạn Thú môn nha, ta đột ngột tới chào từ biệt cũng lập tức biết được, thật không đơn giản đâu." Trong lời nói có ngụ ý khác.
Cừu Sơn mỉm cười, biết đối phương có thể đang chỉ trích bên trong Vạn Thú môn có phải có vấn đề gì.
Vấn đề này y không tiện trả lời, Vạn Thú môn gia lớn nghiệp lớn, rừng cây lớn vốn loại chim nào cũng có, huống chi ai mà không quen mấy người ở ngoài, có chút giao tình với người ngoài không thể tránh né, Vạn Thú môn thường mua bán cũng cần tới những giao tình này.
Mà môn quy là vật chết, lòng dạ con người là vật sống, lực ràng buộc cũng không đề phòng được rủi ro, để chỗ nào cũng giống như nhau cả. Cũng như y, được Trần Đình Tú thỉnh cầu cũng phải dàn xếp qua một chút.
Thật sự có vấn đề gì cũng không biết người sau lưng làm là ai, khi không có chứng cứ gì lại không phải tình huống gì quá lớn không thể vì người ngoài tùy tiện một câu mà dễ dàng làm ra hành động tróc nã định tội được.
Cho nên y chỉ có thể cười không đáp, nhiều nhất là lưu tâm một chút thôi.
Hoàng Liệt cũng muốn nhìn thử xem Ngưu Hữu Đạo viết thứ quỷ gì cho mình, nên cũng nhận thư, thi pháp kiểm tra qua một lượt, sau đó mở phong thư kín ra, rút ra một tờ giấy có nhiều nếp gấp ra xem.
Kết quả không nhìn thấy còn tốt, vừa xem sắc mặt lập tức thay đổi, lật thư một cái lại nhanh chóng nhìn, tốc độ rất nhanh, giống như không dám để người khác nhìn được, rõ ràng cố ý lảng tránh kẻ khác.
Cừu Sơn hiếu kỳ, rốt cuộc trong thư Ngưu Hữu Đạo gửi tới ghi cái gì lại khiến Hoàng Liệt có phản ứng lớn như vậy.
Đừng nói là y, đến cả đám người Đại Thiền Sơn cũng tò mò.
Hoàng Liệt nhét thư lại vào trong bao thư, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Lão Lục lộ ra vài phần âm lãnh, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Ngưu Hữu Đạo ở đâu?"
Trong lòng Hứa Lão Lục thầm than, mặt ngoài lại khách khí trả lời: "Không ở đâu cả, đang ở khách viện."
Hoàng Liệt quay đầu, nụ cười trên gương mặt đã thay đổi, cầm thư chắp tay nói: "Cừu huynh, thật có lỗi, Ngưu Hữu Đạo gửi thư mời, có một số chuyện muốn thương lượng với ta, ta phải đi một chuyến, chậm trễ Cừu huynh đi tay không, thật sự có lỗi."
"Không sao, không sao, xin cứ tự nhiên!" Cừu Sơn khách khí đáp lễ.
Đám người Đại Thiền Sơn đi theo sau lặng lẽ trao đổi ánh mắt, hoặc hai mặt nhìn nhau, ý thức được sự việc có thể không đơn giản.
Hoàng Liệt vung tay lên dẫn một đoàn người đi lộn về.
Hứa Lão Lục lập tức đi lên phía trước khách khí dẫn đường, nội tâm âm thầm kinh ngạc, có chút bội phục Ngưu Hữu Đạo, chỉ một phong thư bảo Hoàng Liệt phải đi tới, Hoàng Liệt còn thật sự tới đó!
Cừu Sơn chắp tay nhìn theo, trên mặt có vẻ có chút khả nghi, thầm nói chả khác nào lừa quỷ. Ngưu Hữu Đạo có thể diện lớn như vậy sao? Bảo ngươi đi thì ngươi liền đi? Ngươi đường đường là Chưởng môn Đại Thiền Sơn có thể biết nghe lời như vậy sao? Có phải làm phản rồi không? Đoạn đường có bao xa, Ngưu Hữu Đạo có việc đích thân tới đây không phải được rồi sao? Chỉ bằng chút tư lịch và thực lực bối cảnh của Ngưu Hữu Đạo so với ngươi, trong tình huống này lại chỉ để thủ hạ tới đây, làm dáng như vậy không khỏi cũng quá lớn rồi chứ?
Y ý thức được việc này khẳng định có mờ ám, nhưng lại không làm rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Chưởng môn, chuyện bức thư là sao?"
Dọc đường đi, một vị trưởng lão lặng lẽ hỏi Hoàng Liệt một câu.
Hoàng Liệt lại không lên tiếng, thật sự bức thư này không phải chuyện đùa, tất cả những điều bên trong không thể đơn giản tiết lộ cho người ngoài biết được.
Hoàng Liệt ngoài nghiêm mặt ra thì cũng không có phản ứng gì quá lớn, nhưng thật ra nội tâm như đã nổi sóng to gió lớn rồi. Y suy nghĩ ngàn vạn lần, vấn đề là y biết rõ Đại Thiền Sơn đã vì bức thư này mà chìm thân trong sóng to gió lớn, chỉ sơ ý một chút là sẽ bị quật ngã hoàn toàn, thậm chí sóng to đã đánh tới trước mặt rồi...