Đạo Quân

Chương 747: Ôn Dịch (2)




Thứ này bán được mới xem là tiền, không bán ra thì chỉ như hàng tích trữ, Vạn Thú môn có mấy trăm con chờ bán.

Chuyện này không phải giá tiền hay không, một lúc chết hai mươi mấy con, có năm, sáu con hình thể chưa lớn, thời kỳ còn nhỏ.

Tây Hải Đường quay đầu tức giận quát:

"Mao sư đệ, rốt cuộc là sao?

Một lão nhân bề ngoài lôi thôi, tóc hoa râm rối xù, mắt đỏ rực rất là sốt ruột.

Người này là trưởng lão phụ trách Linh Hóa cốc của Vạn Thú môn, Mao Vô Song. Lão cúi đầu biểu tình khó chịu, lão cũng đau lòng.

Triều Kính lên tiếng:

“Mao sư đệ, ra chuyện như vậy ngươi không lên tiếng không được, ít nhất phải cho mọi người lời giải thích.”

Mao Vô Song sốt ruột giọng ồm ồm nói:

"Ta cũng không biết có chuyện gì, từng con ở trong lòng đột nhiên nóng nảy chí chóe nhảy lên xuống, trấn an thế nào cũng vô dụng, trơ mắt nhìn từng con ngã xuống.”

Triều Kính nói:

“Theo lý thì không nên như vậy, Linh Hóa cốc đã rất quen thuộc thuần hóa loại phi cầm này, trừ phi thân thể gầy yếu hoặc nhiễm bệnh không thì ít khi chết đột ngột vậy. Có phải đã ăn nhầm cái gì không?”

Mao Vô Song nghẹn ngào nói:

“Đồ ăn đều là đệ tử trong môn săn vật sống từ trong núi, bình thường cũng như vậy.”

Triều Kính khuấy nước trong thau đặt gần mũi ngửi:

“Nước thì sao? Nước có vấn đề gì không?”

Mao Vô Song giậm chân nói:

“Đã nghiẹm hết rồi, không phát hiện có độc."

Triều Thắng Hoài trốn ở phía sau chợt lên tiếng:

“Chưởng môn, có khi nào bị nhiễm ôn dịch không?”

Câu này đánh thức Tây Hải Đường, quay đầu hỏi:

“Phi cầm bên Tụ Linh sơn có vấn đề gì không?”

Mọi người biết Tây Hải Đường sợ truyền nhiễm.

Trưởng lão phụ trách bên Tụ Linh sơn tên là An Thủ Quý, từ tốn nói:

“Bên kia tạm thời không thấy có gì lạ.”

Tây Hải Đường chỉ hàng lồng sắt trước mắt:

“Để lại xác vài con trong mật thất cẩn thận nghiệm, còn lại chôn sâu tiêu hủy ngay, không được tiếp xúc với linh thú và phi cầm khác. Phải kiểm tra cẩn thận chỗ này.”

Tây Hải Đường xoay người nhìn Mao Vô Song, tức giận nói:

“Tra rõ thế nào rồi mới xử trí!”

Lão nhân Mao Vô Song mếu máo, lão có bị phạt gì không đều là thứ yếu, lão rất đau lòng.

Đám người tụ tập một lúc rồi giải tán, để lại người chấp hành ý của chưởng môn.

Triều Thắng Hoài không vội rời đi mà nói với một đệ tử phụ trách việc tiêu hủy:

“Sư huynh, trong môn có nhiều chim muông, nếu đúng là có ôn dịch thì tốt nhất là chôn xa chút, bị truyền nhẫn sẽ lớn chuyện, không chừng liên lụy sư huynh. Tốt nhất là tiêu hủy trong núi rừng bên ngoài tông môn.”

Đệ tử kia biểu tình trầm trọng gật gù đồng ý.

Triều Thắng Hoài không nói mát, không ghét bỏ xác chết có nhiễm ôn dịch không, mang hai người đến hỗ trợ, một người khiêng xác phi cầm hình thể to lớn trèo núi vượt non đi xa.

Trong tay Triều Thắng Hoài chỉ khiêng chim nhỏ.

Khi trời sắp tối đoàn người ngừng lại, đào hố tại chỗ, có người đi đốn củi, Triều Thắng Hoài thì đi dạo bốn phía.

Chẻ củi chất đống, hố sâu đào xong.

Một người đi cùng Triều Thắng Hoài chạy tới cười nói với mọi người:

“Các vị sư huynh sư đệ, để hai chúng ta lo chuyện nơi này được rồi, Triều sư huynh mời các vị qua nói là có chuyện muốn dặn.”

Gã chỉ sau lưng núi.

Mọi người ngó nhau, có người biểu tình khó chịu, nhưng họ vẫn đi qua.

Trên đường có người chửi nhỏ:

“Ỷ vào gia gia của mình chạy tới đây hoa tay múa chân, cái thứ gì!”

Có người thì thầm phụ họa, đều ghét hành vi của Triều Thắng Hoài.

Sư huynh dẫn đội khẽ thở dài:

“Đừng dông dài nữa, người ta cũng có lòng tốt hỗ trợ, chỉ hơi lên giá chút.”

Chờ đám người này đi ra sau núi, hai người đứng cạnh hố sâu liếc nhau, hành động khiêng Hắc Ngọc Điêu đặt dưới đất lên bỏ chạy.

Hắc Ngọc Điêu là loài khá thường thấy trong loài chim lớn, cũng là số lượng nhiều nhất trong Vạn Thú môn, tức là loại gái rẻ nhất trong chợ, nhưng giá trị của nó cũng trên ngàn vạn.

Hai người không chạy quá xa, khiêng Hắc Ngọc Điêu giấu trong khe núi gần đó, chạy tới chạy lui nhanh chóng giấu năm con.

Sau đó trở về bên hố sâu nhanh tay ném đống củi khô vào hố, rồi ném chim chết xuống. Làm xong vứt đuốc vào hố, liên tục đốt đuốc rồi ném, trong hố nhanh chóng phực cháy lửa.

Thấy bên kia bốc khói lên cao, Triều Thắng Hoài ngừng dông dài. Đám người trở lại nhìn hố sâu, trong lửa cháy chất đống xác chim, không khí toát ra mùi thịt nướng rồi mùi khét, mọi người cách hố xa chút.

Sắc trời hơi tối, ánh lửa màu da cạm dần tắt trong hố sâu, than củi lập lòe, đám người đẩy đống đất bên cạnh lấp cái hố lại.

Làm xong xuôi mọi người trở lại, Triều Thắng Hoài mang theo hai người chia tay với đệ tử Linh Hóa cốc, nói là muốn đi thành Vạn Vật.

Ba người không đi xa, núp vào chỗ một lúc.

Trong bóng đêm Triều Thắng Hoài nói với hai sư đệ:

“Lôi năm xác chết ra ném chỗ xa chút, ném các nơi.”

Một sư đệ lấy làm lạ hỏi:

"Sư huynh, chúng ta vậy để làm gì?”

Một người khác cũng lấy làm lạ, giấu xác chết làm chi? Thứ chết rồi có ích gì?

Triều Thắng Hoài sẽ không nói cho họ sự thật, sẽ hù chết hai người. Càng ít người biết sự thật càng tốt. Triều Thắng Hoài kêu hai người câm miệng lo làm theo là dược.

Hai người vâng dạ chạy đi làm.

Triều Thắng Hoài nhanh chóng quay về Vạn Thú môn, chạm mặt với một đồng bạn đã hẹn trước bên Tụ Linh sơn, cũng là đệ tử bên này, tên Thần Bình.

Thần Bình đã chờ sẵn.

Vừa thấy mặt Triều Thắng Hoài hỏi ngay:

"Hôm nay sau nửa đêm trong những người làm việc có cả ngươi đúng không?”

Thần Bình kinh ngạc hỏi:

“Đúng rồi, sư huynh đã hỏi rồi mà?”

Triều Thắng Hoài lén lút quan sát bốn phía rồi móc ra năm ‘chỉ linh’ từ ống tay áo, nhìn như nhẫn nhưng bên trên khảm lục lạc nhỏ, trên lục lạc cắp lưỡi ngang tránh cho phát ra tiếng, rút lưỡi ngang ra lắc lục lạc sẽ nghe tiếng, thanh âm không lớn nhưng có sức xuyên thấu rất mạnh.

Thứ này bình thường đeo trên tay như nhẫn là được, dùng để khống chế chim bay, lắc chuông hướng nào là chim bay hướng đó.

Chất liệu của chỉ linh rất cứng cỏi ngang ngửa bảo kiếm thượng đẳng, khó sứt mẻ. Rèn ra mỗi chiếc sẽ theo một con chim cả đời.

Chỉ linh nhìn giống y nhau nhưng trên đời không thể nào phát ra tiếng chuông giống y như đúc, thanh âm có sự khác biệt nhỏ. Một công tượng cũng không thể rèn nhiều cái giống nhau. Mỗi chỉ linh sau khi được rèn ra sẽ cố định một con chim, miễn con chim không bị gì ngoài ý muốn thì sẽ không thay con khác vào, chuông và con chim từ nhỏ đến lớn cùng thuần hóa, khiến nó thói quen tiếng chuông, làm bạn quanh năm suốt tháng khiến tiếng chuông khắc sâu trong ký ức chim, thuần hóa phản ứng bản năng cho con chim để dễ điều khiển.

Khi Vạn Thú môn bán chim cũng tặng kèm chỉ linh, khách mua đồ về tiện khống chế.

Thần Bình nhận năm chiếc chỉ linh, kinh ngạc hỏi:

“Sư huynh, thế này là sao?”

Triều Thắng Hoài choàng vai bá cổ Thần Bình, nhỏ giọng nói:

“Đêm nay khi ngươi làm việc đổi năm chỉ linh của năm con Hắc Ngọc Điêu trong ổ ưng ra, dùng năm cái này thay mận đổi đào..."

Thần Bình nghe hiểu, giật mình kêu lên:

“Cái này... không được đâu sư huynh. Mỗi ngày sáng sớm sẽ thả phi cầm trong ổ ưng ra cho hoạt động, lỡ thay năm con Hắc Ngọc Điêu không nghe khống chế sẽ bị điều tra ra, nếu tra phải năm chỉ linh có vấn đề thì sư đệ làm việc đêm đó khó trốn trách nhiệm. Không được, không được, thật sự không được đâu sư huynh!”

Triều Thắng Hoài trầm giọng lạnh lùng nói:

“Ta sẽ hại ngươi sao? Nếu hại ngươi thì tra đến chỗ ngươi có thể khai ta ra, ta sẽ tự chuốc rắc rối vậy sao? Ngươi yên tâm, không cần chờ đến sáng sớm mai ngươi sẽ phát hiện việc này không điều tra được, bảo đảm ngươi không sao.”

Triều Thắng Hoài khuyên nhủ cộng thêm uy hiếp, dụ dỗ, cuối cùng hai người từ biệt nhau.

Triều Thắng Hoài lại đến một góc khác núi rừng kêu một đệ tử Tụ Linh sơn tên Cao Lam ra chạm mặt.

Triều Thắng Hoài nhét một bình sứ nhỏ vào tay Cao Lam, cũng choàng vai nhỏ to.

Cao Lam nghe xong thấp thỏm lo âu hỏi:

“Sư huynh, thứ này là vật gì? Không lẽ hôm nay bên Linh Hóa cốc là sư huynh...”

Triều Thắng Hoài vờ tức giận nạt:

“Vớ vẩn, ngươi nghĩ cái quái gì! Ta có thể làm chuyện như vậy sao?”