Đạo Quân

Chương 742: Bởi Vì Có Ngươi (1)




Đặc biệt là hai người họ, Trần Đình Tú tìm Cừu Sơn hỗ trợ, hai người biết rõ gã tìm đến rất có thể là vì Ngưu Hữu Đạo nên không khó hiểu gã chạy tới chỗ Thiên Hành tông nhắc chuyện Hồng Nương, suy nghĩ sơ liền đoán ra Trần Đình Tú muốn lợi dụng Thiên Hành tông đối phó Ngưu Hữu Đạo.

Tuy đã dàn xếp ổn thỏa vụ việc nhưng nói sao thì Vạn Thú môn phải điều tra rõ. Làm sao Trần Đình Tú biết Văn Tâm Chiếu đánh Hồng Nương? Việc này đã bị hạ lệnh cấm, ai để lộ tin tức?

Có một số việc không chịu nổi điều tra, đã tra ra Trần Đình Tú và Trần bá hầu như chân trước chân sau đi chỗ ở của Thiên Hành tông.

Cừu Sơn nói:

“Ta mới hỏi Ngưu Hữu Đạo, hắn nói là trước đó không biết Trần Đình Tú cũng đến, thuộc hạ Hồng Nương tức giận chủ tử của mình bị đánh, nhân dịp năm xưa quen biết Đỗ Vân Tang nên chạy đi tìm Đỗ Vân Tang lý luận rồi gặp Trần Đình Tú. Hồng Nương trở về nói nên Ngưu Hữu Đạo mới biết Trần Đình Tú cũng tới. Không rõ hắn thật sự không biết hay cố ý phủi sạch, việc này căn bản không tìm thấy bất cứ chứng cứ nào chứng minh có liên quan tới hắn.”

Tây Hải Đường ngẫm nghĩ, hỏi:

“Ai lộ tin tức cho Trần Đình Tú?”

Cừu Sơn do dự một chút nói:

“Có hai khả năng, một là đệ tử của Thiên Ngọc môn tiếp xúc với mấy đệ tử bên ta. Hai là Triều Thắng Hoài tôn tử của Triều sư huynh đi ngang qua bên Trần Đình Tú bị hắn giữ lại. Có đệ tử từng gặp hai người trò chuyện một lúc, không biết đã nói những gì."

Sự việ dính líu tới Triều Kính làm chân mày Tây Hải Đường co giật, rũ mi mắt xuống hỏi:

“Đã hỏi mấy đệ tử kia chưa?”

Cừu Sơn trả lời:

“Hỏi rồi, đều không thừa nhận đã tiết lộ việc này, nhưng có nhắc đến bên Thiên Ngọc môn từng hỏi họ có chuyện Văn Tâm Chiếu đánh Hồng Nương không, bọn họ cũng rất ngạc nhiên sao Thiên Ngọc môn biết được. Đoán từ thời gian thì sau khi Trần Đình Tú gặp Triều Thắng Hoài rồi Thiên Ngọc môn mới xác minh.”

Tây Hải Đường hỏi:

“Ngươi nghi ngờ Triều Thắng Hoài tiết lộ?”

Việ liên quan đến Triều Kính, Cừu Sơn châm chước từ ngữ:

“Đúng là có khả năng này, nếu đúng vậy chắc không phải Triều Thắng Hoài cố ý. Nghe đệ tử chứng kiến nói Triều Thắng Hoài chỉ đi ngang qua, không để Trần Đình Tú vào mắt, hơi nói năng lỗ m ãng. Là Trần Đình Tú mặt dày cứng rắn giữ Triều Thắng Hoài lại uống trà, sau đó hình như hai người trò chuyện vui vẻ. Ta đã tiếp xúc với Trần Đình Tú, biết tính cách của hắn thế nào, lúc trước từng nịnh ta, nên hắn có nịnh Triều Thắng Hoài hòng đào chút tin tức hữu dụng cũng hợp lý. Người trẻ tuổi không chịu nổi cáo già như Trần Đình Tú, được nịnh hót hai câu nói lỡ miệng cũng không lạ.”

Tây Hải Đường lặng im một lúc rồi hỏi:

“Đã hỏi Triều Thắng Hoài chưa?”

Cừu Sơn đáp:

“Vẫn chưa, dù sao dính đến Triều sư huynh, sợ khiến người chú ý, chủ yếu là hỏi ý của chưởng môn thế nào.”

Tây Hải Đường nói:

“Thiên tư tu hành của tiểu tử này có hạn, không có tiền đồ gì, nếu Triều sư đệ mất thì hắn sẽ sống khổ. Chuyện không có gì ghê gớm, đã giải quyết, thôi đừng mở rộng ảnh hưởng trong môn nữa, dừng ở đây đi. Sư đệ, Vạn Thú môn nhà rộng nghiệp lớn đông người, mỗi người một ý nghĩ, quản lý khó khăn.”

Tây Hải Đường than thở.

Cừu Sơn hiểu ý Tây Hải Đường, chuyện không có gì ghê gớm nếu túm Triều Thắng Hoài ra thì làm sao được? Chỉ khiến Triều sư huynh mất mặt xấu hổ, người cùng một phe phái không cần tự mình vả mặt mình cho người khác có cơ hội thừa dịp.

Cừu Sơn lên tiếng:

“Rõ!”

Nhưng Cừu Sơn vẫn báo cho Triều Kính biết, để người ta tự mình đi hỏi. Cừu Sơn còn bảo sự việc do mình và chưởng môn đ è xuống giùm.

Triều Kính lĩnh tình này, quay lưng bắt Triều Thắng Hoài về gặn hỏi.

Triều Thắng Hoài khóc quỳ xuống, tóm lại chết không thừa nhận nói bị oan, cảm thấy uất ức đòi tìm người Thiên Ngọc môn đối chất. Tôn tử này rất biết nắm ngay điểm yếu lão gia tử nhà mình.

Sao Triều Kính có thể để Triều Thắng Hoài đi đối chất, không thể tự mình làm lớn chuyện.

Tóm lại mắng một trận rồi phạt cắt tiền tôn tử mấy tháng, chuyện này âm thầm bỏ dở.

Bên Ngưu Hữu Đạo, hắn ngồi trong đình một mình nhìn bàn cờ suy tư, tự chơi cờ một mình.

Sự việc hơi nằm ngoài dự đoán của Ngưu Hữu Đạo. Khi Trần bá sống trở lại là hắn biết mình đoán chính xác, biết năm xưa không đơn giản là Đỗ Vân Tang bỏ rơi Hồng Nương, Trần bá trở về là hắn biết Trần Đình Tú chết chắc.

Nhưng Ngưu Hữu Đạo nghĩ sao cũng không ngờ Thiên Hành tông công nhiên làm thịt Trần Đình Tú, làm vậy chẳng phải là chuốc rắc rối cho mình sao?

Càng làm Ngưu Hữu Đạo bất ngờ là Văn Tâm Chiếu tự mình ra tay, thế là sao? Hắn hoang mang.

Theo Ngưu Hữu Đạo đoán Thiên Hành tông giải quyết Trần Đình Tú mà không chuốc rắc rối vào mình, hắn có thể khoanh tay đứng bên ngoài. Giờ làm ra động tĩnh thế này, Vạn Thú môn điều tra tự nhiên kéo luôn hắn ra, khó tránh nghi ngờ hắn, nên Cừu Sơn mới chạy tới hỏi một tiếng.

Dần dà Ngưu Hữu Đạo lần mò ra chút manh mối, khẽ thở dài:

“Xem ra quan hệ của Đỗ Vân Tang và Văn Tâm Chiếu không tệ như đã tưởng.”

Viên Cương ở một bên nói:

“Chỉ sợ điều tra tới Triều Thắng Hoài rồi dính tới Đạo gia.”

Ngưu Hữu Đạo ấn nhẹ quân cờ lên bàn cờ:

“Lo nhiều rồi, con người của Triều Thắng Hoài tuy không được tốt nhưng xem như người thông minh, trong lòng nên biết dù việc này điều tra ra có liên quan tới hắn thì cùng lắm là nói lỡ miệng, bị phạt một chút. Nếu kéo ta vào là kéo theo một chuỗi việc, rắc rối của hắn sẽ lớn. Triều Thắng Hoài có thể phân rõ nặng nhẹ, sẽ không khai ta ra, ngược lại...”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, lại buông tiếng thở dài.

Tuy đã nhổ bỏ rắc rối Trần Đình Tú, nhưng mưu đồ lợi dụng mâu thuẫn giữa phu thê Đỗ Vân Tang và Văn Tâm Chiếu để ông xử Văn Tâm Chiếu thì không thành công. Văn Tâm Chiếu vừa ra tay là Ngưu Hữu Đạo biết hết chuyện, tạm thời không có cơ hội trút giận cho Hồng Nương.

Kế một hòn đá ném hai chim chỉ thành công một nửa, thành công mượn đao giết người, còn nửa kia thì hỏng.

Lúc này Quản Phương Nghi đã một thời gian không lộ mặt bỗng lắc mông õng ẹo đi tới, hai tay vuốt váy sau mông ngồi xuống phía đối diện Ngưu Hữu Đạo.

Quản Phương Nghi nhìn bàn cờ cười nói:

“Nhìn ngươi rảnh rỗi còn có nhã hứng như vậy.”

Ngưu Hữu Đạo đặt một quân cờ, cười hỏi:

"Bế quan ra rồi?”

Quản Phương Nghi nhặt quân cờ trắng trong bát đựng cờ, đặt cờ xuống:

“Chơi cờ với ngươi hơi sợ, giết người trong vô hình. Trần đại trưởng lão cũng bị ngươi làm chết, nếu không ra thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Sự việc làm hơi lớn, Trần bá cảm thấy không nên giấu diếm Quản Phương Nghi nữa, nói hết ra.

Ngưu Hữu Đạo biết là Trần bá mách cho Quản Phương Nghi, hắn lại đặt quân cờ:

“Không phải chuyện ghê gớm gì, bị người ta ức hiếp cũng đành thôi, tội gì làm khổ mình, cũng khổ cho ta.”

Quản Phương Nghi giương mắt lên lấy làm lạ hỏi:

“Ngươi khổ cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo khẽ thở dài:

“Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ trốn trong phòng không ra, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, ta không nhìn thấy làm lòng ngứa ngáy, một ngày không gặp như cách ba thu, sống một ngày bằng một năm."

Quản Phương Nghi cười run người:

“Hì hì, ngươi muốn gặp thì dễ thôi, ta tắm rửa mà ngươi còn xông vào được, có cánh cửa nào có thể ngăn cản ngươi?"

Hai người này liếc mắt đưa tình, Viên Cương không nghe nổi nữa bỏ đi.

Quản Phương Nghi liếc thấy Viên Cương rời đi, bà ngừng cười nghiêm túc nói:

“Đa tạ, ta xin nhận tấm lòng của ngươi, nhưng thật sự không cần thiết, ngươi không cần nhúng tay vào việc này.”

Ngưu Hữu Đạo nói:

"Xem ra là ta lắm chuyện."

Quản Phương Nghi nhìn thế cờ, lắc đầu nói:

"Không phải lắm chuyện mà là ta không cần trả thù như vậy, nó không khiến ta vui, không trở ngại nàng ta vẫn cao cao tại thượng khi đối diện ta. Ta hy vọng có một ngày sẽ đường đường chính chính đứng trước mặt nàng ta, coi khinh nàng giống như nàng từng khinh khi ta, làm nàng đứng trước mặt ta không dám nói lời nào, không dám đắc tội ta giống như ta không dám đắc tội nàng. Trước kia ta không dám mơ như thế, nhưng bây giờ ta đã có niềm tin.”